Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 39: Chương 39




Xe ngựa phi thường vững chắc thong thả tiến vào nội đảo, Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn ngồi tựa vào nhau, ngẫu nhiên sẽ vén rèm hướng ra phía ngoài quan sát. Khí hậu trên đảo rất trong lành, giờ đã tháng chín tháng mười mà khung cảnh xung quanh cứ như đang còn xuân, hoa nở đầy khắp muôn nơi. Làm cho người ta có một loại ảo giác về thời không, cũng làm cho cả hòn đảo tăng thêm một tia sắc thái thần bí. Vô Âm đảo cũng không lớn, thời gian di chuyển từ bến phà đến đích, nếu dùng mã xa chỉ mất khoảng một canh giờ.

Sau khi xuống xe, Liễu Phù Phong liền dẫn hai người vào một tòa cung điện hoa lệ, cũng vì hai người mà an bài phòng nghỉ ngơi, “Hôm nay các ngươi trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này đi, ngày mai ta sẽ mang các ngươi đến Hàn Hoa điện.”

Nói xong Liễu Phù Phong đang chuẩn bị rời đi, lại bị Mục Kỳ trước một bước ngăn lại, “Chờ một chút, trước đem sự tình nói rõ ràng cái đã.”

Bộ Hoài Viễn mỉm cười gật gật đầu, nhìn về phía Liễu Phù Phong. Bọn họ không cần nghỉ ngơi, nhiều vấn đề chồng chất như vậy, hai người họ căn bản nghỉ ngơi cũng chẳng nổi.

Liễu Phù Phong bình tĩnh nhìn nhìn hai người, gặp Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đều là vẻ mặt kiên định, rũ mắt suy tư một chút rồi nói: “Các ngươi nếu hiện tại muốn biết cũng được, ta liền mang bọn ngươi đến Hàn Hoa điện.”

Mục Kỳ không chút do dự, vừa ra cửa đã đem đứa nhỏ chuyển giao cho Ảnh Cửu Ảnh Thập, rồi lập tức lôi kéo Bộ Hoài Viễn cùng đi theo Liễu Phù Phong rời đi. Ba người ra cửa liền đi dọc theo hành lang gấp khúc, sau khi đến viện tử thì lại đi về hướng đông một hồi. Rất nhanh, Mục Kỳ liền thấy được đích đến của bọn họ lần này, một tòa cùng điện được xây bằng đá cẩm thạch, mang tên “Hàn Hoa điện”.

Liễu Phù Phong dẫn hai người chậm rãi đi vào. Dọc theo đường đi có rất nhiều người trông coi, bọn họ nhìn thấy Liễu Phù Phong đều cung kính hành lễ. Thẳng đến khi tiến sâu vào trong Hàn Hoa điện, độ ấm càng ngày càng thấp, mà người cũng càng lúc càng ít đi. Chốc lát sau, khi đến trước một cánh cửa ngọc bạch sắc, Liễu Phù Phong mới dừng chân quay đầu lại, chỉ chỉ cửa ngọc, nói: “Theo ta vào nơi này.”

Nói xong hắn liền đẩy cửa tiến một bước vào trước tiên, Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn nhìn nhau cũng nhanh chóng đi theo. Bên trong, độ ấm rất thấp, thậm chí còn bốc lên một ít khói trắng mờ mịt. Trong nháy mắt đi vào nơi này, Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn đều nhịn không được rùng mình một cái. Không gian bên trong phi thường lớn, kích thước cơ hồ bao quát cả Hàn Hoa điện, toàn bộ Hàn Hoa điện tựa hồ chỉ xây nên bởi vì một căn phòng này thôi. Trong phòng cũng không có bất luận vật trang trí gì, không gian to như vậy trừ bỏ bậc thang cùng cây cột cũng chỉ còn lại chiếc ao ở trung gian đang tỏa ra hàn khí.

Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn vẫn đi theo sau Liễu Phù Phong không nhịn được tiến gần vài bước, thình lình phát hiện ở nơi sâu thẳm nhất của chiếc ao thế nhưng lại đặt một quan tài bằng băng. Bên trong còn có một nữ nhân đang nằm, mặc một thân áo trắng, mái tóc đen dài phi thường chỉnh tề nằm tản mát trên người, xinh đẹp như một pho tượng gốm sứ. Người đó nhắm chặt hai mắt nằm nơi đáy nước tựa như tiên tử hạ phàm. Nhưng khi nhìn đến tướng mạo của người nữ nhân kia, ánh mắt của Bộ Hoài Viễn lập tức rụn sợ, Mục Kỳ cũng không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Đây rõ ràng chính là người mà bọn họ đã tìm kiếm mười năm qua, mẫu thân Bộ Hoài Viễn, Liễu Vô Mộng.

“Mang bọn ngươi đến là để nhìn cô cô một chút, nơi này hàn khí quá nặng, không nên ở lâu, trước theo ta ra ngoài, lát nữa ta sẽ nói rõ với các ngươi.” Thanh âm của Liễu Phù Phong đạm nhạt vô cùng, không có chút gì cho thấy sự phập phồng bối rối.

Sắc mặt Mục Kỳ có chút không tốt, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào quan tài băng một hồi lâu, tay gắt gao nắm trước ngực, tựa hồ còn có chút không thể tin được. Bộ Hoài Viễn bên cạnh thì tương đối trấn định hơn, tuy rằng sắc mặt cũng rất trầm tĩnh, nhưng không có quá nhiều biến hóa về cảm xúc, chỉ nhìn thoáng qua quan tài băng liền thu hồi tầm mắt.

Trong phòng hàn khí quả thật rất nặng, Mục Kỳ nay lại không dùng được nội lực, Bộ Hoài Viễn thì không hề có võ công, hai người chỉ ngây người trong chốc lát đã lập tức chịu không nổi.

Liễu Phù Phong đi đầu dẫn hai người ra ngoài. Trên đường Mục Kỳ lặng lẽ nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, khuôn mặt bình tĩnh đến nổi tựa hồ đối phương không có chút động lòng khi nhìn đến thi thể mẫu thân của mình. Nhưng Mục Kỳ vẫn có thể nhìn ra ở đáy mắt của hắn ẩn ẩn một tia bi thương đang cuộn trào.

“Đến, nơi này độ ấm tốt chút, các ngươi trước ngồi đi!” Liễu Phù Phong mang theo hai người đi một hồi lâu, mới tiến vào một gian phòng bày trí đơn giản.

Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn sau khi tiến vào sau lần lượt ngồi xuống, Liễu Phù Phong hướng bên ngoài hô một tiếng, rất nhanh đã có hạ nhân bưng nước trà tiến vào, sau khi sắp xếp đâu vào đấy bọn họ liền không tiếng động lui xuống. Liễu Phù Phong thay hai người rót hai chén trà nóng rồi đưa qua, “Uống chút nước trà để làm ấm thân thể đã.”

Mục Kỳ uống một ngụm, mùi thơm nước trà thơm ngan ngát, thật ấm lòng người, tựa hồ hàn khí vừa mới xâm nhập cơ thể cũng đã biến mất không ít. Quay đầu, nhìn đến Bộ Hoài Viễn cũng uống một ngụm, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, y lập tức buông chén trà, cùng Bộ Hoài Viễn song song nhìn về phía Liễu Phù Phong.

“Ta biết các ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, kỳ thật có rất nhiều chuyện ta so với các ngươi cũng chỉ mới biết được một đoạn thời gian. Ta chỉ có thể tận lực báo cho các ngươi hay, nếu có vấn đề các ngươi cũng có thể hỏi.” Liễu Phù Phong thấy cảm xúc của hai người đều đã phần nào ổn định, mới không lạnh không nóng mở miệng nói.

Mục Kỳ nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, Bộ Hoài Viễn trấn an cười cười, theo sau liền hướng Liễu Phù Phong gật gật đầu, “Ngươi nói trước đi!”

Liễu Phù Phong hơi mím môi như suy tư, lát sau mới từ từ lên tiếng: “Nơi này chính là Vô Âm đảo mà các ngươi đã đọc qua trong thư tín, ta là đảo chủ đương nhiệm của Vô Âm đảo Liễu Phù Phong. Mà người vừa mới nằm trong quan tài băng kia là cô cô của ta.” Nói xong, Liễu Phù Phong ghé mắt nhìn về phía Bộ Hoài Viễn, “Luận bối phận, ta hẳn phải gọi ngươi một tiếng biểu ca.”

Bộ Hoài Viễn hơi hơi gật gật đầu, về thân phận Liễu Phù Phong, hắn sớm có phỏng đoán, nay nhận được đáp án cũng không tính là quá kinh ngạc.

Liễu Phù Phong tiếp tục kể, “Vô Âm đảo cũng không nhập thế, trăm ngàn năm qua mọi người đều tọa giữ ở nơi này tự cấp tự túc. Trừ bỏ khi phải vận chuyển một ít tài nguyên tất yếu ở bên ngoài, thì cơ hồ Vô Âm đảo cũng không tiếp xúc nhiều với ngoại giới, bởi vậy thế nhân mới ít người biết đến. Mà hai mươi lăm năm trước, cô cô vốn là người kế thừa chức vị đảo chủ, nhưng lại vì không muốn ở lại trên đảo nên đã tự động buông tha chức vị đảo chủ, ly khai Vô Âm đảo.” Ngừng lại một chút, Liễu Phù Phong tự rót cho mình một chén nước rồi khẽ nhấp một ngụm, “Vô Âm đảo vốn có quy tắc là không được tự ý rời đảo, nếu như một khi đã rời đảo, như vậy tất yếu phải lấy sinh mệnh ra để tuyên thệ. Cả đời sẽ không thể quay trở về, cũng không được nói với người ngoài chuyện của Vô Âm đảo, cô cô năm đó cũng đã làm như thế.”

“Sau khi cô cô rời đi, vài năm sau người thừa kế phù hợp tiếp theo là phụ thân ta đã kế thừa vị trí đảo chủ. Hai mươi lăm năm qua, cô cô quả thật chưa bao giờ trở về, mãi cho đến mười năm trước, nàng mới đột nhiên quay lại từ bên ngoài…vì để trộm chi bảo trấn đảo của Vô Âm đảo, ngọc lưu ly.”

Bộ Hoài Viễn nhíu mi nhìn lại, Liễu Phù Phong cũng chưa vội giải thích, mà suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Trong hai mươi lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, chỉ đại khái biết rằng, cô cô sau khi rời đảo đã đi đến rất nhiều nới. Rong ruổi trời nam đất bắc, thậm chí còn đi qua cực bắc Thiên sơn cùng Miêu Cương nam lĩnh. Lúc nàng ở Miêu Cương đã kết bạn với một nữ tử, hai người nhất kiến như cố kết bái tỷ muội. Sau nàng lại dùng chút thủ đoạn mang theo nữ tử kia ly khai Miêu Cương đi đến Trung Nguyên. Cuối cùng ở tại Chiêu Quốc thành thân định cư tại Thịnh Kinh, thậm chí còn sinh cho hai nhà hai tiểu oa nhi.”

Mục Kỳ đột nhiên nắm chặt chiếc chén trong tay, Liễu Phù Phong thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không dừng lại, “Miêu Cương ở phía nam có một bộ tộc rất thần bí, giống như Vô Âm đảo, từ xưa đến giờ đều không nhập thế. Mà nữ tử cô cô mang đi vừa lúc chính là Thánh nữ của bộ tộc kia, cũng là mẫu thân Mục Kỳ.”

“Hai mươi năm trước, ngươi bị thương cũng bởi vì người của bộ tộc kia vừa vặn đi qua Thịnh Kinh, phát hiện Mục Kỳ muốn mang về, vì thế mới ra tay đả thương ngươi. Người làm ngươi bị thương đã bị cô cô giết, không thể truyền lại tin tức trở về. Bất quá công pháp mà người bộ lạc Miêu Cương luyện tập phi thường độc đáo, ngươi năm đó võ nghệ chưa thành thục, lại bị một chưởng lực mạnh như thế. Nội tức hỗn loạn dẫn đến kinh mạch bị chặt đứt làm cho cổ nội lực kia không thể sơ tán, cơ hồ bởi vậy mà xém chết. Sau này, ngươi lại may mắn được thần y cứu giúp, mới bảo trụ một mệnh.”

“Bất quá, đó chung quy cũng không phải phương pháp trị tận gốc. Mười năm trước ngươi lại phát bệnh lần nữa, tình huống nguy cấp, cô cô bởi vậy mới quyết định quay trở về đảo đào trộm ngọc lưu ly chữa bệnh cho ngươi. Nhưng Hàn Hoa điện đã sớm gia tăng thêm phòng bị cùng cơ quan, cô cô cuối cùng vẫn không thể rời khỏi Hàn Hoa điện. Bản thân của cô cô bị trọng thương hôn mê, mãi cho đến hai tháng trước mới thức tỉnh, rồi đem chuyện này báo cho ta biết, năn nỉ ta cứu ngươi. Sau đó, ta mới viết thư truyền đến cho các ngươi.”

Ngữ điệu của Liễu Phù Phong rất vững vàng cũng tự thuật đầy đủ sự kiện, dừng một chút, mới nói: “Nếu các ngươi có vấn đề gì cũng có thể hỏi ta.”

Mục Kỳ trầm mặc, Bộ Hoài Viễn khép chặt mắt chỉnh lý suy nghĩ của mình một chút, sau đó chậm rãi mở hai mắt, bình tĩnh hỏi: “Nương của ta qua đời khi nào?”

“Nói đúng ra là một tháng trước, năm đó cô cô xông vào Hàn Hoa điện vào ban đêm, bị cơ quan gây thương tích, rơi vào hàn đàm. Tuy rằng đã được phụ thân của ta đúng lúc cứu lên, nhưng cũng lâm vào hôn mê. Phụ thân vì cứu cô cô đã thử qua rất nhiều phương pháp, lại vẫn là không có hiệu quả. Bởi vì lo lắng cô cô chống đỡ không được, chỉ có thể một mặt trước dùng dược để cô cô lâm vào trạng thái chết giả bảo trì sinh cơ, một mặt lại tiếp tục tìm phương pháp cứu người. Sau khi phụ thân qua đời, ta luôn luôn trị liệu cho cô cô. Đến hai tháng trước, cô cô đột nhiên tỉnh lại, nhưng các bộ phận trong cơ thể lại xuất hiện dấu hiệu suy kiệt. Ta đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả, cho đến lúc trước khi qua đời cô cô đã đem chuyện của ngươi báo cho ta biết. Chỉ cầu ta đáp ứng bà cứu ngươi một mạng, mà ta cũng đã đáp ứng nên mới có thể ra đảo tìm các ngươi.”

“Năm đó Hoài Viễn bị thương cùng lần chúng ta bị truy giết vừa rồi đều là tộc nhân của nương gây ra sao?” Mục Kỳ đột nhiên chen vào nói.

“Chuyện năm đó là cô cô báo cho ta biết, thật ra ta cũng không biết tình huống cụ thể. Bất quá ngoại lực ẩn chứa trong cơ thể hai người các ngươi dường như chính là nguyên nhân, đích xác là do cùng một loại công pháp tạo thành.”

Mục Kỳ lại lâm vào trầm mặc, Bộ Hoài Viễn nâng tay phủ lấy bàn tay của Mục Kỳ, đợi Mục Kỳ ngẩng đầu lên, ôn nhu nhìn hắn nở nụ cười, hiện ra đầy mắt đều là sự ôn nhu cùng bao dung. Mục Kỳ tựa hồ đã thấu rõ ý tứ trong đáy mắt của hắn: việc làm của những người đó không quan hệ với ngươi.

Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, vô lực nở nụ cười.

Bộ Hoài Viễn nắm chặt tay Mục Kỳ, theo sau lại hướng Phù Phong hỏi: “Vậy ngươi nói hai biện pháp có thể cứu chúng ta là dựa vào cái thứ gọi là ngọc lưu ly kia sao?”

Liễu Phù Phong gật gật đầu, gợi lên khóe môi, lộ ra một tươi cười hiếm thấy, “Ngọc lưu ly là chi bảo trấn đảo Vô Âm, bản thân của nó là một khối hàn ngọc ngàn năm toàn vẹn của trời đất, đảo chủ đầu tiên sau khi phát hiện ra nó đã đem về tạo hình thành ngọc sức, từ đảo chủ đời đời tương truyền. Ngọc lưu ly có công hiệu đặc thù, sau khi được ngâm trong hàn tuyền bảy ngày bảy đêm, đợi ngọc lưu ly biến trong suốt, rồi ngâm vào nước ấm thì có thể dẫn dụ ra huyết thanh bên trong ngọc lưu ly. Huyết thanh kia vốn có công dụng trọng tố kinh mạch, nhưng từ nay về sau ngọc lưu ly sẽ mất đi hiệu lực, cần đến một trăm năm sau mới khôi phục.”

Bộ Hoài Viễn nhíu mày, đối với chuyện tình huyền bí như vậy vẫn có một tia hoài nghi, “Ngọc lưu ly kia thật thần kì như vậy sao?”

“Hiển nhiên.” Liễu Phù Phong chắc chắn đáp, “Vô Âm đảo kế tục đến nay đã trăm ngàn năm, đã ghi lại công hiệu ngọc lưu ly từng dùng qua hai lần, công năng hiệu quả đều rất rõ ràng. Kinh mạch của ngươi đã đứt đoạn, nay dựa vào ngoại lực mới có thể duy trì hơi thở, cũng đã sớm không chịu nổi gánh nặng. Chỉ có chữa trị đã thông kinh mạch mới là biện pháp tốt nhất, ngọc lưu ly đã được ngâm ở hàn tuyền bảy ngày, tùy thời có thể sử dụng…”

“Ta đã biết.” Bộ Hoài Viễn đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời nói của Liễu Phù Phong, “Chuyện còn lại ngày mai hãy nói sau, chúng ta mệt mỏi, định đi về trước nghỉ ngơi.”

Mục Kỳ nghi hoặc nhìn về phía Bộ Hoài Viễn. Thấy khuôn mặt của Bộ Hoài Viễn quả thật đã lộ vẻ mệt mỏi, Mục Kỳ đang lo lắng mở miệng hỏi, lại bị Bộ Hoài Viễn vỗ vỗ vào mu bàn tay, cười ngăn trở.

Liễu Phù Phong thật sâu nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt khó hiểu, theo sau liền phối hợp gật đầu ý bảo hắn đã hiểu, “Ta đây mang bọn ngươi trở về nghỉ ngơi vậy.” Tiếp theo, Liễu Phù Phong liền mang theo hai người họ quay về con đường trở về phòng.

“Nương của ta vẫn đặt ở hàn đàm sao?” Trên đường, Bộ Hoài Viễn đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Cũng không phải.” Liễu Phù Phong lắc lắc đầu, “Nước ở hàn đàm nối tiếp từ hàn tuyền ngâm ngọc lưu ly trên đảo đến Hàn Hoa điện, hàn khí mười phần, cùng quan tài băng có tác dụng nhất định giữ gìn thi thể. Đem cô cô để ở đó lúc này, chính là hy vọng khi ngươi lên đảo có thể gặp được cô cô lần cuối cùng. Cũng là để hoàn thành tâm nguyện được gặp lại ngươi của cô cô. Nay người đã gặp qua, kế tiếp liền để cho ngươi quyết định, là muốn hoả táng hay là tiếp tục đặt ở Hàn Hoa điện.”

“Vậy hoả táng đi!” Bộ Hoài Viễn thản nhiên nói, “Đến lúc đó ta sẽ để cho người đem tro cốt mẫu thân mang về. Ta nghĩ nàng nhất định càng mong muốn được trở về nhà của chúng ta, cùng cha ở cùng một chỗ, cha đã đợi nàng mười năm …”

“Có thể, đợi mọi chuyện xong xuôi, ta liền đưa cô cô một đoạn đường.” Liễu Phù Phong lên tiếng trả lời.

Bộ Hoài Viễn nhợt nhạt cười, mang theo mấy phần ưu thương, Mục Kỳ ở bên nhìn thầy càng thêm trầm mặc.Rất nhanh, hai người đã về đến gian phòng mà Liễu Phù Phong đã dẫn bọn họ đến từ sớm.

Đang thời kì hậu sản, thân mình của Mục Kỳ dù sao cũng không thể so với trước đây, thêm vào nội lực đang bị khống chế. Sau khi đi một vòng hàn đàm về thân thểliền có chút nóng lên, làm Bộ Hoài Viễn vừa về đã vội đưa người lên trên giường nghỉ ngơi. Liễu Phù Phong nhìn nhìn lại kê thêm ít dược rồi sai hạ nhân nấu dược mang đến, theo sau dặn dò hai người chú trọng nghỉ ngơi liền xoay người rời đi.

Buổi tối, triệu chứng nóng sốtcủa Mục Kỳ chẳng những không giảm xuống, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, thậm chí mê man thiếp đi. Trong lúc đó, Liễu Phù Phong lại tới thêm hai chuyến, khai thêm một ít dược khác, trấn an nói là không có việc gì, nghỉ ngơi lại nghỉ ngơi là tốt rồi. Nhưng Bộ Hoài Viễn vẫn phi thường lo lắng, trắng đêm không ngủ canh ở bên người đối phương để chiếu cố. Thẳng cho đến buổi sáng khi cơn sốt của Mục Kỳ đã dần lui đi, trầm lặng ngủ như thường, hắn mới buông tâm lo lắng. Theo sau thừa dịp Mục Kỳ đang ngủ, liền dặn dò Ảnh Cửu Ảnh Thập coi chừng y. Còn bản thân hắn thì ly khai phòng hướng đến nơi ở của Liễu Phù Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.