Lễ tế tự được định vào giờ Dậu, sau khi dùng qua cơm chiều, người tham gia lễ tế tự đã tụ tập đầy đủ trước thánh đàn. Mục Kỳ không có chạy tới ăn cơm cùng những người đó, mà phân phó Ảnh Thập đến phòng bếp bưng đồ ăn trở về. Bởi vì đến cuối cùng vẫn khẳng định sẽ rời đi, cho nêny cũng không muốn cùng người trong bộ lạc U Đồ quá mức thân cận, rất nhiều thời điểm chỉ cần có thể trốn y liền trốn mất tăm.
Bất quá, Mục Kỳ vẫn từ chối không xong cáilễ tế tự luôn diễn ra mỗi năm một lần này. Dù sao y bây giờ vẫn còn là “Thánh tử” của U Đồ trên danh nghĩa, tương đương với địa vị “Thái tử” của Chiêu Quốc. Kỳ thật, Mục Kỳ thực không thích cái xưng hô “Thánh tử” này, tổng cảm thấy nghe qua thật không tự nhiên. Nhưng đại bộ phận người dân U Đồ đều phi thường tôn sùng tộc quy, mỗi lần nhìn thấy Mục Kỳ, bọn họ vẫn một mực cung kính xưng hô với y là “Thánh tử đại nhân”. Cũng chỉ có đứa nhỏ Phó Nguyệt kia một lòng muốn lấy lòng Mục Kỳ, biết Mục Kỳ không thích nên đã cố ý sửa miệng xưng hô Mục Kỳ là “Thiếu chủ”.
Nghĩ đến cái đuôi Phó Nguyệt kia buổi chiều còn bị chọc tức đến bỏ đi, Mục Kỳ lại cảm thấy đau đầu một trận. Đứa nhỏ kia buổi chiều bị chọc tức như vậy, tám phần lại chạy đến chổ Hà trưởng lão khóc lóc kể lễ nữa cho coi. Cứ như vậy chỉ sợ Hà trưởng lão sẽ lại nghĩ biện pháp tìm y nói chuyện phiếm tâm sự. Mục Kỳ nhu nhu thái dương, y cũng không chán ghét Hà trưởng lão, thậm chí là có chút tôn kính. Dù sao lúc ngoại công đương nhiệm chức tộc trưởng của y qua đời về sau, toàn bộ U Đồ đều là dựa vào Hà trưởng lão cùng vài vị trưởng lão khác chống đỡ. Mà từ lúc y đến U Đồ tới giờ, ông vẫn cực kì quan tâm đến sinh hoạt của y, cũng là người tích cực nhất trong việc trù bị mọi việc cho y kế thừa chức tộc trưởng. Tính ra vị Hà lão nhân này quả thật là trung thần một lòng vì U Đồ. Chính là đáng tiếc, lòng trung thành của y đã dành cho Đại Chiêu, muốn cho y lưu lại kế thừa U Đồ, y thật là làm không được, bởi vậy chỉ có thể cô phụ hảo ý của lão nhân này.
Sửa sang lại tâm tình một chút, Mục Kỳ nhìn nhìn thiên không thấy sắc trời cũng không sai biệt lắm, liền đứng dậy hoạt động một chút gân cốt đã bị mài mòn do nằm hết nữa ngày, mang theo Ảnh Thập nhảy xuống từ thụ ốc, thẳng hướng về thánh đàn.
Thánh đàn xưng là vậy, nhưng khí thế của nó so với tế tổ Thái miếu của Chiêu Quốc là không thể đánh đồng. Bất quá từ xưa, Thánh địa truyền thừa của cổ tộc cũng không phải là dạng địa phương bình thường gì, nơi này đều có thể mang lại cho người ta một cảm giác thần bì và tràn đầy linh khí so với vùng đất Trung Nguyên. Thánh đàn tại U Đồ dựa vào phía nam, hướng ra bên ngoài nó là Xà Sơn cùng Mộng Trạch.(sơn là núi, còn trạch là sông)
Mộng Trạch là một đầm lầy âm đọc, nghe đồn thần Mộng Trạch từng ở tại U Đồ, vì U Đồ phân định những lá chắn tự nhiên, tạo nên một đầm lầy đầy rẫy chướng độc. Còn sủng vật của thần Mộng Trạch là Xà Tổ thì cùng với thần sống ở núi Xà Sơn. Xà Tổ là thần thú thủ hộ che chở cho U Đồ, hơn nữa theo truyền thuyết sau khi Xà Tổ đi theo Mộng Trạch thần phi thăng, thì còn để lại con cháu của mình tiếp tục che chở U Đồ.
Hàng năm lễ tế tự Xà Tổ trừ bỏ Xà Tổ đã phi thăng ra, còn có một khâu trọng yếu chính là câu thông với Xà thú đương nhiệm đang thủ hộ cho U Đồ, một mặt còn hiến tế cho nó.
Đối với phần này, Mục Kỳ thật sự không có hứng thú, cũng cực kì xì mũi coi thường. Ít nhất đến đây đã ba năm, thấy qua hai lần lễ tế tự, y vẫn không có một chút gì nhìn ra được cái con rắn được xưng là thủ hộ Xà Thú kia có bất luận chổ nào có thể giúp ích cho U Đồ. Mỗi lần như vậy y cũng bất quá cho đây là một đại hội xem xà hay đại hội thuần phục xà hoang phí.
Thời điểm Mục Kỳ cùng Ảnh Thập đến thánh đàn, đã có không ít người đến.Mục Kỳ liếc mắt một cái liền thấy Hà trưởng lão cùng Giản trưởng lão đã an vị ở tận cùng bên trong thánh đàn. Phó Nguyệt thì đứng ở phía sau Hà trưởng lão, hai bên trái phải của hai vị trưởng lão đều có một đội người đang đứng, phân biệt là tả thần vệ La Giác cùng hữu thần vệ Hạ Minh Hiên. Còn lại những người ở vòng ngoài là một ít người đang chuẩn bị cho lễ tế tự, phần ngoài cùng là các tộc dân đang vây xem.
Mục Kỳ còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để lọt vào bên trong đám người, thì Hà trưởng lão đang ngồi tận cùng bên trong đã liếc mắt một cái thấy được y. Ông quay sang Hạ Minh Hiên ở bên người, nhỏ giọng dặn vài câu, rất nhanh Hạ Minh Hiên liền mang theo vài người cắt ra một khoảng không, đi tới đón Mục Kỳ.
Mục Kỳ đối Hạ Minh Hiên không tính xa lạ, trước khi đến U Đồ, Mục Kỳ đã gặp mặt Hạ Minh Hiên hai lần, nghĩ đến lần đầu tiên đối phương cũng là đến truy giết bọn y. Khi đó hắn ta đã không nói câu nào liền trực tiếp ra tay, hai người còn giao nhau một chưởng. Lần thứ hai gặp mặt là lúc Mục Kỳ rời khỏi Vô Âm đảo, người tới đón y đến U Đồ chính là Hạ Minh Hiên.
Cái tên Hạ Minh Hiên này, Mục Kỳ đã quan sát hắn thật lâu trong ba năm qua. Võ công của hắn cũng không phải là cường hãn nhất tại U Đồ thậm chí so với Mục Kỳ còn kém hơn, nhưng trước mắt tâm tư cùng năng lực của hắn là mạnh nhất ở U Đồ. Thủ đoạn mà hắn sử dụng thậm chí so với Hà trưởng lão đang cầm quyền hiện tại còn lợi hại hơn. Mục Kỳ trong ba năm này, luôn luôn tìm kiếm một người có thể tiếp nhận U Đồ sau khi y đã rời y, mà Hạ Minh Hiên chính là người mà y vừa lòng nhất. Người này nhìn qua khiêm nhường hữu lệ, luôn phân tôn ti rõ ràng, ba năm qua đối với Mục Kỳ cùng Hà trưởng lão cung kính có thừa. Cách xử sự với cấp dưới cũng luôn luôn thưởng phạt phân minh, thái độ bình thản, tại U Đồ danh vọng của hắn cũng rất cao. Nếu y đi rồi, Hạ Minh Hiên có tiếp nhận chức vụ tộc trưởng thì tộc nhân cũng sẽ không quá mức bài xích.
U Đồ mấy năm nay tuy nói có Hà trưởng lão thống lĩnh, nhưng bên trong đã sớm phân hoá. Người của một phái thì luôn kiên trì muốn tìm thánh tử cùng vương ấn kế thừa chức tộc trưởng, còn một phe khác lại chủ trương lập tộc trưởng khác. Hà trưởng lão trước mắt là người có quyền vị tối cao nhất, mà ông cũng chưa rõ ràng gia nhập bất luận một đãng phái nào. Một mặt ông luôn không ngừng phái người tìm kiếm y, một mặt thì âm thầm bồi dưỡng Hạ Minh Hiên. Tại thời điểm chưa tìm được y, người mà Hà trưởng lão đã hướng vào nhậm tộc trưởng đời tiếp theo, sợ cũng chỉ có mỗi mình Hạ Minh Hiên.
Một vịkhác cũng nổi danh không kém so với Hà trưởng lão, chính là Giản trưởng lão thì lại minh xác theo phái bảo thủ. Ông kiên quyết chủ trương muốn tìm về thánh tử tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, nhiều năm qua cũng luôn an bài người bên ngoài tìm kiếm Mục Kỳ cùng mẫu thân của y. Bất quá sau khi Mục Kỳ trở về, y lại rất hiếm gặp được vị Giản trưởng lão này, đối phương tựa hồ cố ý trốn tránh y, trái lại cũng không có nhiệt tình như Hà trưởng lão. Trừ bỏ vài lần tụ hội quan trọng ra, bình thường y đều rất ít nhìn thấy ông. Trong vài lần gặp mặt trước, đối phương cũng là một bộ dạng lãnh mặt bất hòa. Mục Kỳ không biết vị Giản trưởng lão rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng đối phương nếu không muốn thân cận, y cũng lười đáp lại.
Trừ bỏ hai vị trưởng lão, còn có tả hữu thần vệ, hữu thần vệ chính là Hạ Minh Hiên. Mục Kỳ đã cẩn thận quan sát qua, Hạ Minh Hiên tuy nói nhìn qua là người an phận vô hại, nhưng vẫn che dấu không được dã tâm nơi đáy mắt. Bất quá trong ba năm này, hắn vẫn không có vượt qua giới hạn, an phận thủ thường phụ trợ Mục Kỳ tiếp quản U Đồ. Một người có thể kiềm chế được khao khát và tay chân muốn vươn ra của mình, tâm tư quả thật không đơn giản. Mục Kỳ hướng vào Hạ Minh Hiên trừ bỏ năng lực của hắn, cũng là vì nhìn trúng được phần nhẫn nại này.
Về phần tả thần vệ La Giác, người này cũng là người quen năm xưa của Mục Kỳ. Năm đó tại Duyên Quốc, tên đã đuổi giết Mục Kỳ không ai khác chính là La Giác trước mặt kia. Người này lập trường không rõ, tựa hồ vẫn đứng ở phái muốn tìm thánh tử về, nhưng lại ở Duyên Quốc hạ đòn sát thủ với y, làm hại y mất trí nhớ thậm chí thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng y lại chưa bao giờ phát hiện ra sự hứng thú với chức vụ tộc trưởng ở con người này, ai, phải nói là thật sự làm cho người ta khó có thể lý giải. Bất quá ở U Đồ đã ba năm, người này trái lại đã thu liễm rất nhiều. Đối phương cũng chưa từng ra tay ám hại y bao giờ, về điểm này Mục Kỳ cũng lười quan tâm.
Thu hồi ánh mắt, Hạ Minh Hiên bên này đã mang theo người đi tới trước Mục Kỳ, cung kính hành lễ: “Thánh tử, mời theo thuộc hạ đi thôi.”
Mục Kỳ im lặng gật gật đầu, mang theo Ảnh Thập đi theo Hạ Minh Hiên vào thánh đàn.
Thánh đàn tựa vào Xà Sơn, chính giữa có một đài cao dùng để tế tự cầu phúc, hai bên đều là cột đá. Trên Xà Sơn có một sơn động, nơi này dưỡng hơn một ngàn điều xà. Hàng năm đến thời điểm tế xà, đều sẽ có những người chuyên khống chế xà song song dẫn dụ chúngđến nơi này. Còn hai vị trưởng lão cùng Mục Kỳ sẽ ngồi ở một mặt khác của thánh đàn nơi Xà Sơn, quan sát “Lễ tế tự”.
Mục Kỳ cũng không sợ xà, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Thịnh Kinh, y cùng với người U Đồ ở địa phương vẫn có điểm khác nhau. Rõ ràng nhất, y không có cách nào khác giống bọn họ, đem mấy con xà trong tín ngưỡng này thành bằng hữu. Theo những gì y thấy, chỉ cần lộ ra bất kì sơ hở trong chốc lát, đàn xà này đều có thể lập tứccông kích địch nhân trước mặt nó. Bởi vậy mỗi khi đến thời điểm tế xà, nhìn đến hàng trăm còn điều xà đang ở trước mắt không ngừng trườn bò, y đều cảm thấy da đầu mình run lên. Đây cũng là một trong những nguyên nhân, y không thích thánh đàn.
Trầm mặc đi qua một đoạn, rất nhanh đã đến thời gian khai lễ. Hà trưởng lão cùng Giản trưởng lão đã an vị ở một bên. Thời điểm Mục Kỳ đến nơi, Giản trưởng lão chỉ lãnh mắt liếc nhìn một cái rồi không nói gì. Hà trưởng lão trái lại còn đứng lên chào đón, cười cười nghênh tiếp Mục Kỳ nhập tọa. Chổ Mục Kỳ ngồi là ở trung gian hai vị trưởng lão, Ảnh Thập thì không tiếng động đứng ở phía sau y. Mỗi chỗ ngồi hiện tại cũng không cách nhau bao xa, nhưng cũng không gây ảnh hưởng nhiều cho người bên cạnh. Sau khi Hạ Minh Hiên dẫn theo người đến liền mang theo đội thần vệ đứng cứng ngắc ở một chổ phòng bị. Dù sao người của U Đồ tuy rằng đều gắn kết với xà, nhưng không phải tộc dân nào cũng có năng lực khống chế xà, bởi vậy việc phòng bị tất yếu vẫn là cần thiết.
Mục Kỳ nhìn lướt qua, hai bên trái phải phân biệt là từ La Giác cùng Hạ Minh Hiên tỏa ra, đều mang theo một đội ngũ quay chung quanh bọn họ thành nửa vòng tròn để thủ vệ. Còn lại thánh đàn phía trên, là những người sẽ tiến hành lễ tế tự và người chuyện khống chế xá, trước mắt bọn họ còn đang trong giai đoạn cầu phúc tế thần. Bên trái Mục Kỳ là Giản trưởng lão, từ khi Mục Kỳ đến đây, trừ bỏ lúc nhập tọa còn miết qua liếc mắt một cái. Về sau, ông dường như đã xem Mục Kỳ như không tồn tại, cứ thế nhìn chằm chằm thánh đàn. Mà Hà trưởng lão ngồi ở bên tay phải, giờ phút này cũng chỉ chú ý nhìn thánh đàn, ngẫu nhiên còn có thể quan sát tộc nhân chung quanh cùng với người của đội thần vệ, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Rất nhanh, những lễ tiết rườm rà kia đều đã nhanh chấm dứt. Tiếp đến là phân đoạn mà người trong U Đồ đều chờ mong nhất, khống chế xà tế tự. Mười ba người ăn mặc nghiêm chỉnh, tay cầm sáo trúc tế thầnđi lên thánh đàn, quay chung quanh thánh đàn ngồi thành một vòng tròn. Người cầm đầu thì đưa lưng về phía Xà Sơn mặt hướng Mục Kỳ. Sau khi mười ba người kia ngồi vào chỗ của mình xong, liền phi thường ăn ý đồng thời thổi lên sáo trúc trong tay, cứ thế một điệu khúc ký quái được tạo nên.
Mục Kỳ khẽ nhíu mi, cho dù đã ngây người ba năm ở chổ này, y vẫn không quen được với tập tục của người U Đồ. Hơn nữa khi nghe thanh âm của sáo trúc dùng để khống chế xà, y vẫn cảm thấy thực chói tai. Bất quá tiếng sáo kia quả thật rất hiệu quả, một lát sau từ trong sơn động phía sau thánh đàn liền có một ít tiểu xà lục tục đi ra. Bọn chúng giống như bị tiếng địch dẫn dắt bắt đầu vòng quanh mười ba người này đảo quanh. Hiện tại, xung quanh mỗi người, đều có không ít tiểu xà quay tròn. Mục Kỳ nhìn thấy tình huống trước mắt, chỉ có thể theo bản năng nhịn xuống sự ghê tởm cùng phản cảm.
Tiếng địch càng ngày càng cao cũng càng lúc thêmchói tai, rất nhanh toàn bộ nhóm tiểu xà đã tụ tập ở bốn phía chung quanh thánh đàn, chỉ có chính giữa còn chừa lại một khối đất trống để đặt vật cúng. Mày của Mục Kỳ càng nhăn chặt hơn, năm nay thời gian dẫn xà tế so với hai năm trước tựa hồ lâu hơn một ít, ngay cả sắc mặt củahai bị trưởng lão bên cạnh đều có chút khẩn trương.
Vừa nghĩ như vậy, một con đại mãng xà to cỡ miệng bát, bắt đầu chậm rãi lắc lư ra khỏi sơn động. Một mình đại xà đứng ở cửa động, vươn đầu lưỡi dò xét chung quanh, trong ánh mắt tròn trịa lóng lánh đang ẩn chứa màu vàng hung quang. Trong nháy mắt con đại xà kia ló đầu ra, Mục Kỳ tựa hồ cảm giác được, hai vị trưởng lão bên cạnh còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đại xà này không giống với những tiểu xà lúc trước, bị tiếng sao trực tiếp dẫn dắt liền đi đến thánh đàn. Trái lại xà kia vừa bò vừa dò xét, thực thong thả lắc lư vế phía trước, tựa hồ tác động của tiếng sáo đối với nó vô cùng yếu ướt. Mà theo hướng nó bò ra ngoài, mọi người cũng thấy được thân rắn của xà so với năm trước lại càng thêm thô to.
Mục Kỳ hướng thánh đàn nhìn sang, thần vệ cầm đầu nhóm thổi sáo trúc kia tựa hồ đã xuất không ít mồ hôi.