Sáng sớm, dương quang trong trẻo len lỏi qua những khe hở của tán lá, in hằng những chiếc bóng nhỏ bé lên mặt đất, theo từng cơn gió nhẹ thoảng mà lay động, khoảng nền đất còn lại thì phản xạ ánh sáng rực rỡ khiến cho toàn bộ viện tử được tô điểm thêm vài phần xán lạn.
Mục Kỳ đứng một mình ở giữa sân, một thân trang phục nhẹ nhàng, tóc được buộc cao, cả người đắm chìm trong ánh nắng ban mai, chói lọi đến mức có chút làm cho người ta không mở mắt ra nổi. Y lẳng lặng đứng ở nơi đó, đối diện là gian phòng của Bộ Hoài Viễn. Giờ phút này, cửa phòng đang đóng chặt, hiển nhiên chủ nhân của nó còn chưa rời giường. Hôm qua hai người họ vẫn như cũ phân phòng mà ngủ, y biết Bộ Hoài Viễn ngủ rất muộn, bởi vậy mới không để cho hạ nhân quấy rầy hắn.
Vài chú chim xà xuống mặt đất, vui vẻ nhảy nhót vừa hót líu ríu không ngừng, đối với Mục Kỳ đang đứng ngây người trước mặt làm như không hề trong thấy. Đột nhiên một trận gió thổi qua, một đạo bóng đen lặng yên không một tiếng động quỳ gối phía sau Mục Kỳ, thanh âm trầm thấp vang lên, kinh động mấy chú chim trên mặt đất, làm cho chúng cuốn quýt bay đi: “Tướng gia, hết thảy đều đã chẩn bị thỏa đánh, đã có thể xuất phát.”
Người nọ là trưởng ảnh vệ mà Bộ Hoài Viễn đã an bài đi theo Mục Kỳ đến Duyên Quốc. Trong suốt chuyến đi này, ảnh vệ chỉ có thể âm thầm đi theo, không thể để bại lộ thân phận, vả lại chỉ được nghe theo mệnh lệnh của Mục Kỳ. Hiện tại hết thảy đã được chuẩn bị tốt, đội ngũ hộ tống cũng đã lặng lẽ đứng chờ ở trước cửa An Quốc Hầu phủ, cho nên người này mới đến thỉnh ý chỉ của Mục Kỳ.
Mục Kỳ gật đầu đáp một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng, xoay người rời đi. Bóng đen đứng dậy theo sát phía sau Mục Kỳ, mới đi có vài bước chỉ trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh. Mục Kỳ vẫn bình tĩnh bước đi như cũ, không chút tạm dừng đi thẳng tới cửa, cùng đội ngũ hộ tống hội hợp. Sau khi dặn dò hạ nhân thêm vài câu, y liền lên ngựa cùng đội ngũ hộ tống rời đi.
Lúc này, cửa phòng trong viện tử mà Mục Kỳ vừa nhìn ngắm hồi nãy đột nhiên bị mở ra. Bộ Hoài Viễn ăn mặc chỉnh tề, dựa người vào khung cửa, xuất thần nhìn theo phương hướng Mục Kỳ ly khai, thẳng đến khi đội ngũ hộ tống đã đi được một quảng khá xa, rốt cuộc không còn nghe được động tĩnh gì nữa, hắn mới khép mắt, một lần nữa đóng cửa lại.
******
Một đường vô sự, đội ngũ hộ tống ra roi thúc ngựa rất nhanh đã đến được biên cảnh Duyên Quốc. Vừa vào Duyên Quốc, Mục Kỳ liền phái người đi trước, từng bước đến đô thành Lâm Diệp của Duyên Quốc truyền lời. Còn đội ngũ hộ tống ở phía sau vẫn chầm chậm di chuyển, cứ như thế không đến một nửa lộ trình, liền đã cùng đội ngũ nghênh đón của Duyên Quốc hội hợp.
Người được Duyên Quốc phái ra nghênh đón là Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên. Sau khi Mục Kỳ biết được tin, liền nghĩ tới những tin tình báo mà Bộ Hoài Viễn cố ý nói cho ý biết trước đó. Thất hoàng tử này thực chất mới là người thừa kế đang được Duyên Đế chuyển hoán mục tiêu nhìn trúng. Bởi vậy, ngay vào lúc Mục Kỳ chạm mặt đối phương, đã dụng tâm quan sát một phen.
Mộ Dung Tuyên trưởng thanh vô cùng tuấn lãng, mặt mày tướng mạo cùng Mộ Dung Nghiêu cũng có chút tương tự. Bất quá, diện mạo của Mộ Dung Nghiêu càng thiên về phần ôn nhu, bởi vậy lúc ở Chiêu Quốc mới có thể bị người hoài nghi là nam sủng của Dung Sở Hoan. Mà thân thể của Mộ Dung Tuyên lại cường tráng hơn một ít, động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí phái, cách biệt xa so với người thường. Nghe đồn Duyên Đế thích mỹ nhân, trong hậu cung đều là những nữ nhân tuyệt sắc, khó trách nhóm hoàng tử này một người so với một người càng tuấn mỹ.
Vào ngày đầu tiên gặp mặt, Mộ Dung Tuyên đã cầu tình muốn nhìn tận mắt thi thể của Mộ Dung Nghiêu,ngoài miệng nói là thương tiếc, nhưng Mục Kỳ cũng hiểu rõ đối phương là muốn khám nghiệm tử thi. Dù sao cũng là hoàng tử của một quốc gia, chết ở nơi đất khách quê người, thi thể đường nhiên cần phải kiểm nghiệm một phen. Tuy nói Mộ Dung Nghiêu đã chết lâu ngày, nhưng cũng may suốt dọc đường đều có chuẩn bị đủ hàn băng để bảo quản thi thể, hơn nữa một đường luôn thúc mã chạy đi, bởi vậy thi thể của Mộ Dung Nghiêu trái lại vẫn được bảo tồn khá nguyên vẹn.
Mang theo Mộ Dung Tuyên đến trước gian phòng chứa thi thể, Mục Kỳ nhấc tay đẩy cửa ra, dẫn Mộ Dung Tuyên cất bước tiến vào. Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn và vài chiếc ghế, hai người Mục Kỳ cùng Mộ Dung Tuyên vừa tiến vào, phòng liền có vẻ trở nên chật chội hơn.
Mộ Dung Tuyên nhìn chung quanh bốn phía một chút, trong phòng hoàn toàn không có một cây nến, chỉ duy nhất người đang năm trên giường đúng là thi thể của Mộ Dung Nghiêu. Chung quanh giường đều có rất nhiều bồn lớn, bên trong chứa đầy những khối băng, để giữ gìn thi thể không bị thối rữa. Bất quá, vì có nhiều băng nên cũng làm cho độ ấm trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến cho người vừa tiến vào phòng có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương truyền ra từ phía trong. Giờ phút này, Mộ Dung Tuyên cũng nhịn không được hơi hơi rùng mình một cái.
Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt Mộ Dung Tuyên tập trung lên thi thể đang nằm ở trên giường. Đối Mục Kỳ ra hiệu một chút, liền đi tới trước thi thể thăm dò nhìn, một bên rút ra chiếc khăn đặt vào lòng bàn tay, sờ soạng vài cái trên mặt Mộ Dung Nghiêu. Theo sau, hắn lại cau mày gật đầu, ném chiếc khăn dơ bẩn trong tay xuống, “Quả thật là Tam ca, Mục thừa tướng một đường vất vả.”
Mục Kỳ vẫn âm thầm quan sát Mộ Dung Tuyên, vào một khắc sau khi nghiệm xong thi thể, biểu tình bình thản trên mặt Mộ Dung Tuyên đã có thêm vài phần khổ sở. Nhưng chỉ là một chút như vậy mà thôi, vì rất nhanh đã bị hắn che dấu hết thảy, nếu không phải Mục Kỳ luôn quan sát kỷ lưỡng thì rất khó có thể thấy được. Xem ra, quan hệ của các hoàng tử Duyên Quốc quả thật đều rất hờ hững, vẻ khổ sở trong chớp mắt kia đại khái cũng chỉ là một loại phản ứng theo bản năng huyng đệ huyết thống.
“Thất hoàng tử nói quá lời. Tuy rằng Tam hoàng tử lần này suýt nữa gây thành đại họa, nhưng Đế Thượng niệm tình giao ban giữa hai nước cùng thân phận của Tam hoàng tử, cuối cùng vẫn là mệnh Mục Kỳ đem thi thể Tam hoàng tử hộ tống về nước, để cho Tam hoàng tử lá rụng về cội.” Mục Kỳ sắc mặt không thay đổi, lạnh nhạt lên tiếng.
Lời này kỳ thật là một sự giải thích phi thường không nể tình, cũng là đang trá hình chỉ trích Duyên Quốc cùng Mộ Dung Nghiêu. Nhưng sau khi nghe hết câu, biểu tình trên mặt Mộ Dung Tuyên không có biến hóa gì lớn, vẫn như củ hữu lễ hờ hững cười nhạt, “Tam ca tuy rằng là tự làm bậy, nhưng dù sao cũng là hoàng tử Duyên Quốc, là nhi tử của phụ vương. Chiêu Đế bệ hạ có thể nhớ tới tình hữu nghị giữa hai nước mà đưa thi thể trở về, Duyên Tuyên thật sự rất cảm kích, ngày khác nhất định sẽ phái người hồi đáp đại lễ.”
Ngữ điệu, lời nói của Mộ Dung Tuyên lần này có vẻ rất thành khẩn rộng lượng, đối với sự cố ý khiêu khích của Mục Kỳ cũng không có bất kỳ tức giận gì. Ngược lại còn đem những chuyện Mộ Dung Nghiêu đã làm đảo thành hành vi tự phát của đối phương, chối bỏ toàn bộ trách nhiệm từ Duyên Quốc. Mục Kỳ nhíu mày, xem ra việc Bộ Hoài Viễn hoài nghi Duyên Đế nhìn trúng hắn cũng không phải không có lý.
Dẫn Mộ Dung Tuyên ra khỏi phòng, đem cửa khóa chặt, Mục Kỳ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyên, trả lời, “Đại lễ thật không cần, Đế Thượng của nước ta chỉ nguyện hai nước sẽ hòa thuận lâu dài.”
Mộ Dung Tuyên đi theo Mục Kỳ rời đi, nghe vậy chỉ nhợt nhạt cười, giống như hơi gật gật đầu, cũng không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa. Ngữ khí vừa chuyển, ánh nhìn Mục Kỳ của hắn thập phần thân thiết, nghiêm túc nói: “Dung Tuyên vẫn nghe nói Mục tướng của Chiêu Quốc văn tài võ lược tao nhã vô song, hôm nay vừa thấy quả thực không phụ đồn đãi. Mong rằng Mục tướng lần này sẽ ở lại Duyên Quốc mấy ngày, để cho Dung Tuyên có thể học tập được nhiều thứ từ thừa tướng.”
Mục Kỳ nhìn lại Mộ Dung Tuyên một cái, lạnh nhạt đáp: “Thất hoàng tử quá khen, bất quá Mục Kỳ chưa bao giờ đi tới Lâm Diệp, lần này cũng muốn nhìn thấy một chút dân phong tại Duyên Quốc, nếu như thế, liền làm phiền ngài.”
Một đường lại khách sáo thêm vài câu, sau khi tiễn biệt Mộ Dung Tuyên, Mục Kỳ mới trở lại trong phòng, ngồi ở trước án thư tự hỏi: Chuyến đi này của bọn họ vốn là để thu nhập tình báo, hiển nhiên phải ở lâu thêm mấy ngày. Nhưng nếu Mộ Dung Tuyên đã chủ động mở miệng lưu giữ, tất nhiên toàn bộ hành trình phải cùng đi theo, như thế sẽ rất bất tiện cho y làm việc. Nếu tùy tiện cự tuyệt, thì y sẽ chẳng có lý do ở lại Duyên Quốc, xem ra Mộ Dung Tuyên đã dự đoán được hành động của bọn họ nên mới làm như vậy.
Kể từ giờ cũng chỉ có thể phân chia làm hai đường, y sẽ đi theo Mộ Dung Tuyên, gần nhất có thể trông thấy cái vị hoàng tử khác, thăm dò hư hư thật thật. Thứ hai cũng có thể bám trụ Mộ Dung Tuyên, để cho ảnh vệ âm thầm hành động, xem xét một chút cơ sở ngầm của họ tại Duyên Quốc cùng thăm dò tình báo. Bất quá sau khi tham nhập vào biên cảnh của Duyên Quốc, toàn bộ ảnh vệ đều đã ẩn núp, cùng đội ngũ hộ tống cách nhau khá xa. Việc liên lạc đều dựa vào một ẩn vệ cải trang đi theo đội ngũ hộ tống truyền lời, nếu Duyên Quốc đã có chút nghi ngờ, như vậy từ nay về sau việc liên lạc càng phải cẩn thận hơn.
Phái người gọi tên ảnh vệ kia truyền đến, Mục Kỳ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nhu nhu mi tâm, trong đầu đột nhiên toát ra hình ảnh Bộ Hoài Viễn ngồi ở trước án thư, khóe miệng không tự giác hơi hơi gợi lên: hiện giờ, hắn đang làm gì nhỉ?
******
Lúc này, Bộ Hoài Viễn đang đứng trong thư phòng mà Mục Kỳ vẫn thường xử lý sự vụ vào ngày thường. Thư phòng này tuy rằng là do Bộ Hoài Viễn chuẩn bị, nhưng trừ bỏ cái bàn cùng giá sách, mọi thứ về sau đều do Mục Kỳ tự tay bố trí. Trước kia khi Mục Kỳ còn ở tại Hầu phủ, Bộ Hoài Viễn chưa từng tiến vào căn phòng này. Cho dù là lúc hai người thương lượng sự tình cũng đều là Mục Kỳ đi đến thư phòng của bên kia để tìm hắn, nay Mục Kỳ mới rời đi mấy ngày, hắn liền bất tri bất giác đi tới căn phòng này.
Vuốt ve bộ sách trên án thư mà Mục Kỳ vẫn thường xem, Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhìn chung quanh thư phòng một chút, ngoại trừ khắp phòng đều là tư liệu cùng thư sách thì không còn bất kì thứ bày trí dư thừa nào khác. Án thư cùng gia cụ cũng đều là những thứ hắn chuẩn bị từ lúc đầu, ngoài ra thì chỉ có thêm một chiếc ghế nằm bị đặt ở một bên. Bộ Hoài Viễn đến gần nhìn nhìn, chiếc ghế này cùng với chiếc ghế nằm trong thư phòng của hắn quả thật là giống nhau như đúc, nghĩ đến là Mục Kỳ vì hắn mà chuẩn bị, chỉ là còn chưa có cơ hội để sử dụng đến.
Lại gẩng đầu nhìn đến vách tường trong phòng, bốn phía đều rất sạch sẽ không có bất luận thi họa nào, duy nhất chỉ có bức tường đối diện án thư trước mặt là được treo lên một thanh trường kiếm, Bộ Hoài Viễn lắc đầu cười khẽ.
Đến gần vài bước, lại cảm thấy thanh trường kiếm kia có chút nhìn quen mắt, một đoạn ký ức bị chôn sâu trong tâm trí bỗng nhiên nhảy ra, Bộ Hoài Viễn lập tức nghiêm mặt, tiến lên vài bước dồn sức lấy thanh trường kiếm trên tường. Tay phải lôi kiếm ra khỏi vỏ đánh giá, quả nhiên là thanh trường kiếm mà năm đó hắn vẫn dùng để luyện võ. Ngân quang cùng xúc cảm quen thuộc, làm cho suy nghĩ Bộ Hoài Viễn không khỏi có chút phiêu xa. Hắn nhớ rõ vào mười năm trước, hắn đã ném thanh trường kiếm này vào bờ hồ ờ hậu viện Hầu phủ…Nguyên lai đã được Mục Kỳ nhặt trở về sao?
Trong nháy mắt, hắn đã giật mình khôi phục tâm trí. Bộ Hoài Viễn sờ sờ trường kiếm trong tay, hoa văn trang trí trên vỏ kiếm vừa đơn giản lại mộc mạc, thậm chí ngay cả một viên bảo thạch làm đẹp cũng không có. Lướt nhanh qua lưỡi kiếm vừa sạch sẽ lại bén nhọn, Bộ Hoài Viễn nhẹ tay sờ soạng một vết nứt nhỏ trên đó, xem ra chủ nhân của thanh kiếm lúc bình thường luôn phi thường chú trọng chỉnh sửa thu nhập nó. Còn nhớ rõ thanh kiếm này là do mẫu thân đưa cho hắn khi mới học võ, bởi vì chỉ là dùng để học tập, nghĩ về sau khi đã học thành tất nhiên sẽ đổi sang một thanh bảo kiếm. Cũng bởi vì vậy mà họ chỉ dùng một thành trường kiếm bình thường, chính là ai cũng không dự đoán được, chuôi kiếm này lại trở thành thanh kiếm cuối cùng mà hắn dùng trong đời.
Bộ Hoài Viễn thở dài một hơi, lại mềm nhẹ đem trường kiếm trở vào vỏ. Tuy Mục Kỳ cũng là đi theo mẫu thân của hắn học võ, nhưng thứ mà y học cũng không phải kiếm thuật, bình thường cũng rất ít xử dụng kiếm. Bởi vậy việc đem chuôi kiếm không thuộc học thuật của mình này trở về, dụng ý rốt cuộc vì sao, trong lòng hắn cũng là hiểu được, chính là…kết quả vẫn chính là uổng phí công sức, hy vọng xa vời mà thôi.
“Hầu gia, có tin tức mới truyền đến.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của ảnh vệ, Bộ Hoài Viễn lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thoáng qua thư phòng lần nữa liền xoay người rời đi.