Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 25: Chương 25: Hối hận




Lý Nhạc vừa định đi ngủ thì bị người đến gõ cửa kêu dậy. Tuy rằng trong lòng đang phun tào trăm ngàn thứ, nhưng nề hà thân phận tại nơi này, cũng ái ngại chức trách hiện tại, hắn vẫn như cũ thu thập này nọ rồi đi theo hạ nhân đến chủ ốc.

Trời đã tối hẳn, người hầu tiến đến thỉnh hắn đang cầm đèn ***g đi ở phía trước dẫn đường, Lý Nhạc thì híp mắt theo sau. Cho dù là đêm mùa hè thì thời tiết vẫn có chút se lạnh, đi ở trên đường, Lý Nhạc nhịn không được đánh cái rùng mình, lau lau cái mũi, lại phiên cái xem thường, rồi nhận mệnh tiếp tục đi theo người đằng trước.(Bạn Lý ngự y này thổ tào thặc =3=)

“Lý ngự y, đã đến nơi.” Người hầu dẫn đường đưa Lý Nhạc đến trước cửa, quay đầu lại đối Lý Nhạc nhẹ giọng nói, không đợi Lý Nhạc phản ứng liền tiến lên vài bước gõ nhẹ vào cánh cửa.

“Tiến vào.” Phòng trong truyền ra thanh âm mang theo giọng mũi của Bộ Hoài Viễn, người hầu thối lui đến một bên, đối Lý Nhạc làm một thủ thế thỉnh vào.

Lý Nhạc tà tà liếc người hầu kia một cái, trong lòng oán hận mắng thầm, sau đó mới cầm hòm thuốc đẩy cửa tiến vào. Trong phòng đang đốt lư hương, từng trận khói hương bay ra ngoài, Bộ Hoài Viễn với mái tóc rối tung đang dựa tại bên giường, hai mắt bán khép lại tựa hồ như nãy giờ vẫn đang nghỉ ngơi.

“Lý ngự y, quấy nhiễu mộng đẹp của ngươi thật sự là ngượng ngùng… Khụ khụ…” Bộ Hoài Viễn nghe được tiếng bước chân liền mở hai mắt ôn hòa nhìn về phía Lý Nhạc, sau khi nói hai câu lại nhịn không được ho sặc sụa, sắc mặt cũng hơi hơi có chút phiếm hồng.

“Hầu gia nói quá lời.” Lý Nhạc vội cầm lấy cái chén trên bàn rót nước vào rồi đưa cho Bộ Hoài Viễn, thừa dịp trong lúc Bộ Hoài Viễn uống nước, hắn nhanh chóng xem qua mạch cho đối phương. Đợi Bộ Hoài Viễn uống xong, hắn mới chậm rì rì bảo: “Hầu gia là thụ lạnh, có chút phát sốt, uống thêm chén dược rồi ngủ một đêm sẽ không sao.” Nói xong Lý Nhạc liền xốc lên hòm thuốc mang theo bên người, chuẩn bị viết xuống phương thuốc.

“Đa tạ Lý ngự y.” Bộ Hoài Viễn gật gật đầu nói lời cảm tạ, đợi Lý Nhạc đem phương thuốc viết xong, hắn mới tiếp nhận nhìn thoáng qua rồi giao cho hạ nhân lui xuống nấu thuốc, sau đó lại quay đầu hướng Lý Nhạc nói: “Lý ngự y mời ngồi, tại hạ có việc cần thỉnh giáo.”

Lý Nhạc sửng sốt một chút, theo sau liền tự giác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dù sao ở tại Hầu phủ này, hắn vẫn không có nhân quyền à, “Hầu gia mời nói.”

Bộ Hoài Viễn khẽ cười cười, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, không mang theo một tia dông dài, “Lý ngự y, nam tử trong lúc mang thai đối tính sự có nhu cầu hay không? Sinh hoạt vợ chồng đối thân thể có ảnh hưởng gì không?” Đêm nay Mục Kỳ chủ động phi thường, kỳ thật trừ bỏ đêm tân hôn kia, thì trong thời gian qua, bọn họ vốn không có phát sinh hành động thân thiết hơn nữa. Bởi vậy hắn mới có thể bị động tác của Mục Kỳ làm hoảng sợ, nhưng nếu đây là trình tự tất yếu, hắn tự nhiên không thể mặc kệ Mục Kỳ được.

Lý Nhạc không nghĩ tới vừa mới đặt mông ngồi xuống thì đã nghe đối phương nối thẳng ra vấn đề nhạy cảm này rồi. Mới đầu còn sửng sốt một chút, sau khi nuốt vài ngụm nước miếng để bình tĩnh lại, hắn mới kịp thời phản ứng, không quá an nhàn lên tiếng: “Hồi Hầu gia, thể chất của mỗi cá nhân không giống nhau, bởi vậy trong thời gian mang thai phản ứng tự nhiên cũng sẽ không đồng dạng. Bất quá có một vài dựng phu quả thật trong thời gian mang thai tính dục sẽ tăng mạnh, thân thể cũng mẫn cảm hơn. Mà bình thường qua bốn tháng về sau là đã có thể sinh hoạt vợ chồng, chỉ phải chú ý một chút, việc này đối thân thể cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Hơn nữa trong giai đoạn sau của thời kì mang thai, quan hệ thích hợp cũng có trợ giúp cho việc sinh đứa nhỏ và giảm bớt áp lực cho dựng phu.” Nói xong, Lý Nhạc lại ngừng một chút, trộm ngắm Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái, thanh âm cũng trở nên thấp chút: “Bất quá…Hầu gia thân thể…Việc này vẫn là tận lực ít chút mới thỏa đáng… Hoặc, hoặc là để cho sư phụ ta đến điều dưỡng một phen…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn lại càng bé hơn, cơ hồ ngay cả người kế bên cũng không nghe được rõ ràng.

Bộ Hoài Viễn trái lại không để ý hắn, chỉ ôn hòa nở nụ cười. Đối với thân thể của mình, hắn tự nhiên là người rõ ràng nhất, “Ta biết được,đa tạ Lý ngự y. Ngày mai còn phiền Lý ngự y khám qua cho Tiểu Kỳ một lát.”

“Đó là tự nhiên.” Thấy Bộ Hoài Viễn không có sinh khí, Lý Nhạc âm thầm trút một hơi dài, sảng khoái trả lời. Dù sao những điều nên nói hắn đã nói ra hết, với vai trò của một người thầy thuốc, hắn chỉ có thể làm được chút việc này thôi.

Tiễn bước Lý Nhạc, lại phân phó hạ nhân đưa tới dược hạ sốt, cuối cùng Bộ Hoài Viễn chống đỡ không nổi nữa liền ngủ mất. Mà ở tân phòng bên kia, tuy rằng đèn đã sớm tắt, nhưng Mục Kỳ lại một mình ngồi ở trong căn phòng tối như mực, trong tay nắm một cái chai, ánh mắt đen tối không rõ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

******

Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Hoài Viễn liền thức dậy đi đón Mục Kỳ, đến ngoài cửa tân phòng, hắn liền vẫy lui người hầu hai bên trái phải, gõ hai cái xong liền đẩy cửa mà vào.

Trong phòng Mục Kỳ đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, trên người vẫn còn mặc bộ trường sam màu xanh lúc rời đi tối qua. Sắc mặt có chút tái nhợt, nghe được thanh âm cũng không có nhìn qua, y vẫn giữ nguyên sắc mặt đạm mạc rũ mắt suy tư, làm cho Bộ Hoài Viễn vừa nhìn thấy cảnh này đã đau lòng một trận.

Tiến vài bước lên trước, hắn liền ngồi xuống bên người Mục Kỳ, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Mục Kỳ. Cảm nhận xúc cảm có chút lạnh lẽo truyền tới, Bộ Hoài Viễn theo bản năng nhíu nhíu mày, vươn tay nắm chặt, ngữ khí trách cứ: “Sao lại lạnh như vậy, như thế nào không mặc thêm y phục!?”

Mục Kỳ động cũng chưa động, vẫn giữ tư thế như cũ, Bộ Hoài Viễn khẽ thở dài một hơi, đem hai tay của Mục Kỳ đều cầm lấy, mềm nhẹ chà xát, bất đắc dĩ sủng nịch nói: “Không cần tức giận, tối hôm qua là ta không đúng, theo ta trở về đi!”

Mục Kỳ hơi hơi ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt của mình, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, hợp với sắc mặt trắng bệch lại càng có vẻ suy yếu, vừa nhìn thấy là đã biết y đã thức trắng một đêm chưa ngủ. Bộ Hoài Viễn cả kinh, vội vàng đem Mục Kỳ ủng vào trong ngực, trong lòng tất cả đều là tự trách, “Như thế nào lại không tự chiếu cố chính mình chứ? Có chổ nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Ta không sao!” Thanh âm của Mục Kỳ có chút khàn khàn, hơi hơi nghiêng người tránh khỏi động tác của Bộ Hoài Viễn, lạnh lùng đáp.

“Tiểu Kỳ?” Bộ Hoài Viễn thấy Mục Kỳ như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Ngươi có phải hay không thực chán ghét ta?” Mục Kỳ đột nhiên nói như vậy, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn.

“Ta như thế nào chán ghét ngươi? Tối hôm qua là ta không đúng, nhất thời không phản ứng kịp, không cần sinh khí được không?” Bộ Hoài Viễn hướng đôi mắt ôn nhu nhìn lại Mục Kỳ, nhẹ giọng năn nỉ.

Mục Kỳ lắc lắc đầu, lại rũ mắt, cúi đầu truyền đến thanh âm: “Không chỉ tối hôm qua, còn có đêm tân hôn hôm đó nữa!”

“Cái gì?” Bộ Hoài Viễn cả kinh, khẩn trương nhìn Mục Kỳ hỏi lại: “Tiểu Kỳ, ngươi nhớ tới cái gì?”

Mục Kỳ trầm mặc một lát, vào thời điểm mày mặt của Bộ Hoài Viễn đã nhíu chặt y liền đứng lên, đưa lưng về phía Bộ Hoài Viễn, thầm hít sâu một hơi, nói: “Ngươi nếu không thích ta thì cùng ta ly hôn đi!”

“Tiểu Kỳ!” Bộ Hoài Viễn nghe vậy liền trầm giọng quát một tiếng, theo sau lại thở dài một hơi, đứng dậy đến gần Mục Kỳ, phóng nhu thanh âm, “Không cần nói những lời giận dỗi đó, chúng ta…”

“Ta không có giận dỗi!” Mục Kỳ dường như đã đè nén tới cực điểm, nghe đến đây y liền không kiềm được rống lên, một bên vừa quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng đã đong đầy nước mắt, thanh âm cũng có chút run run. Y từ trong ngực lôi ra một cái bình ngọc mạnh mẽ ném lên trên bàn, hơi thở bất ổn quát: “Ngay cả đêm tân hôn cũng phải để ta dùng thứ dược này, ngươi rốt cuộc là chán ghét ta đến cỡ nào?”

Nói xong Mục Kỳ liền đỡ lấy bụng, chống tay lên bàn thở hổn hển, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong lòng một trận lại một trận co rút đau đớn. Tối hôm qua y tuy rằng sinh khí, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, chính là không biết làm sao để đối mặt Bộ Hoài Viễn cho nên mới trốn tránh chạy tới phòng này. Nhưng cuối cùng lơ đãng thế nào, y lại phát hiện thấy xuân dược mà y đã cất giấu tại nơi này trước kia. Trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạn ngắn vào cái đêm mà bọn họ thành thân. Trong lúc nhất thời, cả người lẫn thần trí của y đều như bị đóng băng. Tuy rằng đó chỉ là một đoạn hình ảnh ngắn ngủi, nhưng y đã rõ ràng nhìn thấy chính mình chủ động cởi hết quần áo câu dẫn Bộ Hoài Viễn, cũng rõ ràng nhìn đến Bộ Hoài Viễn hất mình ra, còn có hình ảnh chính mình vô liêm sỉ cường ép đối phương ở lại…

Y tuy rằng mất trí nhớ, nhưng y cũng rõ ràng biết được bản thân mình. Y là một nam nhân, nếu không thích hắn ta đến như vậy, y làm sao có khả năng tự chà đạp chính mình, đi hầu hạ một người nam nhân? Cho dù vẫn bán tín bán nghi về chuyện mình đã là người lập gia đình, nhưng trong một khắc nhìn thấy Bộ Hoài Viễn kia y cũng đã rất tự nhiên tiếp nhận sự thực này rồi, nhưng còn đối phương thì sao? Y vẫn nghĩ đến sau khi trở về, Bộ Hoài Viễn luôn đối xử ôn nhu với y như vậy là vì thích y, nhưng người nam nhân của ngươi ngay cả bính cũng không muốn bính ngươi, thì làm sao có thể thích cho được? Có lẽ, hắn chỉ là vì việc y thiếu chút nữa đã chết tha hương, cho nên hắn mới thương hại y mà thôi…

Không muốn khóc, trong ký ức ngay cả tôn nghiêm của mình cũng đều không còn, vì cái gì bây giờ mình còn phải làm như vậy? Mục Kỳ gắt gao cắn chặt môi, đem những giọt nước mắt không ngừng tuôn tráo còn lại đè nén. Trong lòng đau đớn thế này rốt cuộc là vì người trước mắt hay là vì hồi ức của bản thân y, dù gì y cũng đã không thể phân biệt được nữa. Trong bụng ẩn ẩn truyền đến từng trận đau đớn, một đêm chưa ngủ lại miên man suy nghĩ, kết quả chính là đầu của y cũng đã ẩn ẩn có chút nhức buốt. Từ lúc thức tỉnh cho đến bây giờ, trừ bỏ lần trước Bộ Hoài Viễn té xỉu, thì chưa có bất luận một khắc một giờ nào có thể làm cho y cảm thấy so với lúc này còn khó chịu đựng hơn, thậm chí ngay cả hô hấp thôi y cũng đều cảm thấy đau đớn.

Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ trước mắt không ngừng run rẩy, trái tim của hắn cũng quặn đau không thôi. Không cho Mục Kỳ phản kháng, hắn đã đem người nhét vào trong lòng, cúi đầu ôn nhu hôn lên nước mắt trên khóe mắt của Mục Kỳ, dị thường ôn nhu kiên định, ở bên tai của y buông ra những lời hết sức chân tâm, “Ta chưa từng chán ghét ngươi, ta yêu ngươi, Tiểu Kỳ.”

Thân thể Mục Kỳ cứng đờ, nước mắt thật vất vả ngừng chảy lại một lần nữa như nước lũ vỡ đê. Nước mắt không tiếng động tuôn chảy tựa hồ như chủ nhân của nó đang có bao nhiêu ủy khuất không thể nói ra.

“Ta không biết ngươi nhớ được bao nhiêu, nhưng ngươi không được một mình miên man suy nghĩ, muốn biết cái gì liền hỏi ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi.” Bộ Hoài Viễn thật sâu nhìn vào mắt Mục Kỳ, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn, lau đi những giọt nước mắt trong suốt kia. Từ nhỏ đến lớn, số lần Tiểu Kỳ nhà hắn khóc đều có thể đếm được trên một bàn tay, nhưng lại cố tình mỗi một lần như thế y đều là vì hắn mà rơi lệ.

“Tối hôm qua ta chỉ là lo lắng cho ngươi, về phần thành thân ngày đó, là vì nguyên nhân sức khỏe của ta, chứ không phải vì chán ghét ngươi.” Bộ Hoài Viễn cười khổ một chút, ôn nhu giải thích. Kỳ thật hắn không nghĩ tới sẽ tiếp tục lừa gạt Mục Kỳ về chuyện thân thể của hắn. Chỉ là vì muốn trong khoảng thời gian cuối cùng có thể làm cho Mục Kỳ vui vẻ hài lòng, bình an đem đứa nhỏ sinh hạ, hắn không hy vọng đối phương sẽ vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình. Vốn chuẩn bị đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, hắn mới tìm thời cơ thích hợp nói cho Mục Kỳ, nhưng xem bộ dáng hiện tại của y, có lẽ nói ra việc này có lẽ sẽ làm cho Mục Kỳ an tâm đi!?

Tuy rằng Mục Kỳ rất khó chịu trong lòng, nhưng mà tâm tình cũng đã dần dần bình phục. Nghe được những lời Bộ Hoài Viễn nói, y liền nghi hoặc ngẩng đầu, vừa định hỏi nguyên nhân là gì, lại cảm thấy hạ phúc truyền đến một trận run rẩy. Cảm giác đau đớn sâu sắc cũng ập đến, làm cho sắc mặt của y trong nháy mắt liền trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng xông ra. Y chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang chảy dọc theo đùi của mình xuống dưới. Hai tay chống lên bàn một chút khí lực cũng không có, đến khi không thể chống đỡ được nữa, thân mình yếu đuối của y liền ngã xuống, rồi lại được Bộ Hoài Viễn chặt chẽ ôm lấy một phen.

Mục Kỳ chỉ kịp trở tay nắm lấy Bộ Hoài Viễn, trong lòng không ngừng trào lên nổi sợ hãi xa lạ mà y chưa từng có từ trước đến nay. Một tay nắm chặt cánh tay Bộ Hoài Viễn, một tay liều mạng xoa lên bụng, khẩn trương nhìn Bộ Hoài Viễn, hoảng sợ thấp giọng kêu lên: “Hoài Viễn…ta… bụng đau…ta… đứa nhỏ...”

Bộ Hoài Viễn cũng vô cùng kinh hãi, vội cao giọng kêu hạ nhân ở bên ngoài chạy đi thỉnh Lý Nhạc. Rồi lập tức ôm chặt lấy Mục Kỳ, đẩy ra những ngón tay đã nắm chặt đến trắng bệch trên bụng của Mục Kỳ, để tránh y làm cho chính mình bị thương. Sau đó hắn lại không ngừng ở bên tai Mục Kỳ, nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì không có việc gì, ngự y sẽ lập tức đến đây, Tiểu Kỳ đừng sợ!”

Mục Kỳ trong lòng vừa sợ lại hối hận, mặc kệ vừa nãy còn sinh khí Bộ Hoài Viễn như thế nào, y cũng chưa hề nghĩ tới sẽ làm cho đứa nhỏ gặp chuyện không may. Đứa nhỏ này từ lúc y tỉnh lại vẫn luôn thực ngoan ngoãn, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra việc gì nghiêm trọng. Cho dù y bị thương nghiêm trọng đến như vậy, bảo bảo vẫn không hề cáu kỉnh cũng không hề hồ nháo. Nhưng không nghĩ tới hôm nay bé con lại đột nhiên làm ầm ĩ lên như vậy.

Bụng càng lúc càng đau, Mục Kỳ biết nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, y nhất định sẽ không thể tha thứ chính mình. Bộ Hoài Viễn không thích y, chán ghét y thì có quan hệ gì, y thích đối phương là được rồi. Y sinh đứa nhỏ cho Bộ Hoài Viễn, bồi ở bên người hắn, một năm hai năm, chỉ cần y luôn luôn hiện diện bên cạnh hắn, một ngày nào đó Bộ Hoài Viễn sẽ yêu thương y thôi. Vì sao y lại rối rắm như vậy chứ, đứa nhỏ của y…

“Tiểu Kỳ, không cần suy nghĩ miên man! Không có việc gì, ta ở đây bên cạnh ngươi, ta cùng ngươi, đứa nhỏ không có việc gì, nghe lời, thả lỏng!” Bộ Hoài Viễn nhìn sắc mặt Mục Kỳ càng ngày càng trắng cùng ánh mắt lộ ra hơi thở tuyệt vọng, vội vàng cao giọng quát, theo sau lại không ngừng ở bên tai Mục Kỳ thân mật nỉ non.

Mục Kỳ bị một tiếng quát đánh thức, ánh mắt bất lực nhìn Bộ Hoài Viễn, giật giật môi lại không có thanh âm, nhưng Bộ Hoài Viễn đã nhìn xem rõ ràng, khẩu hình của Mục Kỳ nói là: “Thực xin lỗi.”

Nhịn không được trong lòng toan sáp một trận, Bộ Hoài Viễn đem Mục Kỳ ôm càng chặt hơn, vẫn ôn nhu ở bên tai Mục Kỳ trấn an, thẳng cho đến khi Lý Nhạc vội vàng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.