CHƯƠNG 4:NGÀN DẶM TÌM YÊU [2]
Ước chừng trải qua nửa tháng,Lăng Hoằng theo sát phía sau Diêm tướng quân _Diêm Ngọc Thụ,trèo non lội suối dần dần rời xa quốc đô Lăng Dạ quốc,tựa như đang đến một quốc gia khác.
Ai cũng không ngờ tới hoàng đế Lăng Hoằng lúc trước bất bộ tự uy,người ngoài nhìn thấy cũng phải lùi ba thước,nhưng hiện tại lại trở nên tiều tụy từ một người giàu biến thành một gã khất cái.
Cho dù y phục không thay đổi nhiều,nhưng hai mắt hắn đã mất đi tia sáng vốn có,trống rỗng vô thần,sắc mặt cũng tái nhợt.
Trong khoảng thời gian này,hắn làm bất cứ chuyện gì cũng mất đi bình tĩnh thường ngày còn dễ dàng nỏng nảy,thỉnh thoảng còn tức giận buột miệng chửi mắng, hoàn toàn mất đi phong phạm hoàng giả nên có.
Nhưng có khi hắn lại trầm tĩnh giống như người chết mất tam hồn lục phách,dựa vào bên cửa sổ không nhúc nhích.
Tất cả nhớ nhung,lo lắng,khiến hắn trở nên bất lực mờ mịt……
Tề công công luôn đi theo bên cạnh Lăng Hoằng nhìn thấy chủ tử nhà mình biến thành bộ dạng như vậy không khỏi vô cùng lo lắng,Bùi Thừa tướng đã biến mất nửa tháng,đám người hoàng thượng phái đi cũng không có tin tức,Bùi Thừa tướng có khả năng đã rời khỏi nhân thế,nếu thật thế hoàng thượng sẽ thế nào? Không bằng giúp hắn chọn người khác,ít nhất có thể đem tình ký thác sang người kia,không cần lưu luyến một người không biết ở chỗ nào.
Tề công công nghe nói “Hoa tửu tam bôi giải thiên sầu,thanh lâu nhất mộng thích vạn ưu” liền nảy ra chủ ý……
“Hoàng…… Hoàng công tử,ngươi không thể tiếp tục sa sút tinh thần.Bằng không,Lăng Dạ quốc……” Tề công công hướng Lăng Hoằng khuyên giải nói.
“Ha ha,Lăng Dạ quốc? Ngay cả người mình yêu cũng không thể nắm trong lòng bàn tay,thì có tư cách gì giữ lấy thiên hạ trong tay……” Lăng Hoằng cười nhẹ,càng thêm thương cảm.
Tề công công bất đắc dĩ lắc lắc đầu,lại khuyên tử:“Hoàng công tử ! Tội gì một nam tử buông tha ngàn vạn tú lệ trong thiên hạ,không đáng –”
“Tề công công,lão đã hầu hạ ta bao lâu.” Lăng Hoằng quay đầu nhìn phía Tề công công,giống như thanh kiếm không chút lưu tình vọt thẳng đến trái tim“Cũng đã đến lúc nghĩ ngơi hưởng hạnh phúc tuổi già rồi đúng không!”
Tề công công nghe lập tức quỳ rạp xuống đất,không ngừng dập đầu nói:“Nô tài không dám,nô tài không dám,nô tài chỉ muốn ở lại bên người Hoàng Thượng , hầu hạ Hoàng Thượng cả đời……”
“Như vậy có lời nên nói,có lời không nên nói,ông biết chứ!”
“Lão đã biết……” Tề công công lại dập đầu thêm vài cái.
Một lần không có kết quả,ngày thứ hai Tề công công lại chuyển sang phương pháp khác……
Tề công công mang theo giọng khóc nức nở,cầm một khăn tay không ngừng lau khóe mắt nói:“Hoàng Thượng,ngài càng ngày càng gầy,nô tài thật sự làm thất vọng thái thượng hoàng ah!”
Lăng Hoằng ngồi bên cửa sổ không nói giống như không nghe được được gì.
“Hoàng Thượng,nô tài nghe nói trong thành có một nơi có thể quên ưu thương cùng thống khổ,nơi đó còn có những nữ tử hiểu lòng người,ngài có tâm sự gì có thể nói với các nàng,biết đâu các nàng còn có thể giúp ngài……” Tề công công khua môi múa mép,đem nơi đó nói đến như tiên cảnh nhân gian.
Lăng Hoằng nghe Tề công công càng nói càng khoa trương,với lại hắn chưa từng rời hoàng cung nên chuyện gì cũng hiểu,chỗ nào cũng không biết,cũng chưa bao giờ nghe đến thanh lâu nên động tâm,hắn nghĩ đến nơi đó biết đâu có chút tin tức của Bùi Tư Kiều.
“Khởi giá đi!” Lăng Hoàng nói,trong giọng dường như khôi phục một chút uy tín hoàng giả .
“Hoàng Thượng khởi ……” Tề công công hô đến một nửa liền ngừng,dùng biểu tình thảm hề hề nhìn về phía Lăng Hoằng nói:“Hoàng…… Hoàng Thượng,chúng ta không phải ở trong hoàng cung.”
Tề công công đưa Lăng Hoằng mang hướng đến một gian hoa lâu phồn hoa quanh co khúc khuỷu,nơi đó có người vừa múa vừa hát,tiếng hoan hô tiếng cười đùa tựa hồ cách xa ưu phiền bên ngoài.
Lăng Hoằng tuy rằng không rõ nữ tử bên trong vì sao ăn mặc sặc sỡ hơn các cô nương bên ngoài,nhưng không thể phủ nhận nữ tử nơi này có một phần tư sắc,mặc dù so ra còn kém thiên tiên.Bất quá thiên tiên cũng không sánh bằng Bùi Tư Kiều trong lòng hắn.
Vừa nghĩ tới Bùi Tư Kiều,Lăng Hoằng trong lòng vừa rồi có chút vui sướng giờ biến mất không còn sót lại chút gì.
“Công tử,xin hỏi ngài muốn tìm vị cô nương nào?” Một nữ nhân nhìn qua tuổi có chút lớn nhưng vẫn còn thướt tha nhìn thấy Lăng Hoằng y phục đắt tiền đi vào, liền vội vàng tiến đến bên người hắn chào hỏi.
Mặc dù gương mặt mỉm cười lại làm cho người ta cảm giác dối trá,không thể làm người nhiệt tình thưởng thức.
Bởi vì nghe Tề công công cố ý bịa chuyện,Lăng Hoằng mở miệng liền nói:“Ta muốn tìm một nữ tử có thể giúp ta giải sầu.”
Nữ nhân nịnh hót lầm tưởng hắn nói về phương diện kia,che miệng cười nói:“Được,được,được,nữ tử nơi này đều có thể giúp khách quan giải sầu,ngài muốn người thế nào? Không bằng khách quan lên lầu từ từ chọn lựa!”
Lăng Hoằng gật gật đầu theo nữ nhân đó lên thang lầu,nhưng đang đi một tiếng đàn uyển chuyển êm tai như dòng nước suối,du dương như tiếng chim hót,khiến xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh,chỉ còn tiếng đàn bồi hồi vang vãng.
Lăng Hoằng bị tiếng đàn hấp dẫn,cúi đầu nhìn xuống phía dưới– thấy đúng là gương mặt hắn tìm đã lâu.Hắn kích động vạn phần không thể tin được,cảm thấy bản thân như đang nằm mộng.
“Hắn,hắn là?” Lăng Hoằng hỏi,hơi thở dần dần trở nên dồn dập.
“Nàng ư,là hoa khôi của chúng ta– Bùi nhi cô nương!”
“Bùi nhi……” Lăng Hoằng giống mất đi lý trí lao xuống lầu,chạy tới bên cạnh người đang đánh đàn,nắm chặt lấy tay nàng,ôm nàng vào lòng,trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:“Bùi nhi,Bùi nhi……”
Nước mắt nóng hổi lướt qua hai má Lăng Hoằng rơi xuống.
Người bị hắn ôm chặt không biết làm sao,kích động giãy dụa lại bị hắn ôm chặt hơn Giọng nói của nàng có chút tức giận nói:“Công tử,thỉnh tự trọng,tiểu nữ không phải người ngài cần tìm……”
Thanh âm uyển nhược hoàn toàn khác xa Bùi Tư Kiều,nữ tử này còn tự xưng “Tiểu nữ”.
Lăng hoằng kinh ngạc buông ra vòng ôm,nghĩ những gì hắn vừa thấy đều là ảo ảnh.Nhưng khi hắn nhìn lại người trước mặt,thật rất giống Bùi Tư Kiều.
Hư hư thật thật,chân chân giả giả,hắn nhìn lên nửa người trên đặc biệt mềm mại quyến rũ của phái nữ.Người này thật là nữ tử.
Lăng Hoằng thương tâm tuyệt vọng thoáng cái xông lên đầu,nhẹ nhàng xoa mặt nàng nói:“Bùi nhi,Bùi nhi,thật sự không phải ngươi sao?”
Nữ tử nhìn Lăng Hoằng khổ sở,hai mắt rót đầy thâm tình.Nghĩ rằng:“Hắn là người thất tình đáng thương !” Lại có loại xúc động muốn giúp hắn.
Nữ tử dịu dàng phủ lên bàn tay Lăng Hoằng vuốt ve mặt mình nói:“Tên thật của ta đúng là Bùi nhi,nhưng không phải người ngài muốn tìm.Nếu ngài có chuyện gì cần ,ta sẽ hết sức giúp ngài……”
Đúng vậy,cô ta không phải Bùi nhi của hắn.Sau khi Lăng Hoằng hoàn toàn ý thức được điểm này,vội vàng hất ra bàn tay nữ tử,không nói một lời,không tiếng động thất thần rời đi.
Chỉ còn lại nữ tử một mình đứng lặng,ngơ ngác si vọng……