CHƯƠNG 7:NGƯƠI CHỈ THUỘC VỀ TA [3]
“Bùi,Bùi nhi……” Người truy tìm đã lâu rốt cuộc xuất hiện trước mặt,Lăng Hoằng kích động đến nói không ra lời.Hắn chỉ có suy nghĩ duy nhất là đi đến ôm chặc Bùi Tư Kiều,không để y rời khỏi mình cho dù nửa bước cũng không thể.
Nhưng Lăng Hoằng lại thấy Diêm Ngọc Thụ đang đỡ thắt lưng Bùi Tư Kiều,còn thân mật nắm tay y.Tình cảm nhớ nhung lâu ngày mưa rền gió dữ thổi bay,ngọn lửa phẫn nộ trong lòng bùng cháy khiến hắn không bình tĩnh gầm thét:“Bùi Tư Kiều,ngươi đứng lại cho ta!”
Bùi Tư Kiều nghe thanh âm quen thuộc,chân không khỏi mềm nhũn,càng thêm thân mật tựa vào người Diêm Ngọc Thụ.Tất cả chỉ vì y không muốn đối mặt Lăng Hoằng,đối mặt nam nhân phụ lòng y.
Lăng Hoằng thấy Bùi Tư Kiều cùng Diêm Ngọc Thụ nghe được chính mình la lên dường như còn cố ý ôm chặc hơn,cứ như một đôi người yêu bảo vệ đối phương, lòng càng thêm hỗn loạn lại nhịn không được giận giữ mắng:“Diêm Ngọc Thụ Diêm đại tướng quân,vốn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử,không nghĩ tới ngươi lại đáng khinh thế……”
Người chung quanh bị tiếng rống giận của hắn làm khiếp sợ,kinh ngạc xen lẫn tò mò dừng bước đợi tuồng sắp sửa trình diễn.
Bùi Tư Kiều thấy Diêm Ngọc Thụ tự dưng chịu khuất,mặc dù tâm loạn như ma y vẫn phản bác nói:“Ngươi có tư cách gì nói hắn!”
“Ngươi dám bảo vệ hắn.Ta hỏi ngươi,có phải ngươi và hắn có gian tình không thể nói ra!” Lăng Hoằng bị lửa giận thiêu đốt,thậm chí làm cho người ta có suy nghĩ muốn xông đến phía trước khiến người đối diện tan xương nát thịt.
“Thì thế nào,có liên quan gì đến ngươi?” Hồi tưởng lại ngày đó,Bùi Tư Kiều lòng quặn đau,nam nhân chân trong chân ngoài không đáng để y yêu.
“Tiện nhân này!”
“Tiện nhân? Ta là tiện nhân! Tiện đến yêu ngươi,tiện đến nghĩ ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời……” Cuồn cuộn chất lỏng nỏng theo khóe mắt Bùi Tư Kiều trào ra“Lăng Hoằng,ta nói thật cho ngươi biết,hài tử trong bụng ta không phải của ngươi!”
Bùi Tư Kiều không nghĩ đến chính mình lại nói ra lời ngược lòng,có lẽ y muốn trả thù Lăng Hoằng,trả thù hắn khiến y chịu khổ sở nhiều ngày qua,đau lòng khôn tả……
“Ngươi,ngươi nói cái gì……” Nghe lời Bùi Tư Kiều nói,Lăng Hoằng hoàn toàn mất đi lý trí,nắm lấy tay Bùi Tư Kiều kéo đến khách ***.
Bùi Tư Kiều chỉ thuộc một mình hắn,tất cả của Bùi Tư Kiều cũng là của hắn .
Vì sao,đứa nhỏ,đứa nhỏ lại……
“Đau,đau, đau! Ngươi buông tay ra mau……” Lăng Hoằng bất chấp tất cả,kéo Bùi Tư Kiều thoái khỏi đám người……
Chỉ để lại Diêm Ngọc Thụ ngơ ngác đứng ở kia không biết làm sao,đường đường quốc vương Lăng Dạ quốc sao đột nhiên xuất hiện tại đây? Với lại không biết vì lý do gì cả hai ầm ĩ? Là vì hắn sao?Còn có hài tử? Chẳng lẽ…… gắn liền với những hành động thất thường trước của Bùi Tư Kiều,Diêm Ngọc Thủ kinh hãi……
Tay bị nắm đau nhức,Bùi Tư Kiều bị Lăng Hoằng cứng rắn kéo lôi đi,lại không dám phản kháng,y sợ cử động mạnh sẽ liên lụy nhi tử trong bụng chịu tổn thương……
Đến khi Diêm Ngọc Thụ phản ứng lại,muốn đuổi theo lại để hắn nhìn thấy tiểu mỹ nhân hắn luôn theo đuổi.
“Tư Tuệ,Tư Tuệ……” Hắn thoáng cái không còn u buồn,cao hứng phấn chấn sải bước đến thân thiết chào hỏi nữ tử có dung mạo giống như đúc Bùi Tư Kiều.