“Vì sao lại làm như vậy? Vì sao ngươi lại đổ máu? Vì sao?” Phía sau, âm thanh
An Lịch Cảnh hiện lên sự khó có thể tin lại cùng với đầy thương tiếc . Ngọc cốt
phiến trong tay hắn nhận chủ, nàng đã sớm bị nhận định là nữ nhân của hắn, ngọc
cốt phiến tự nhiên sẽ không gây thương tổn nàng nửa phần.
Nhưng vì sao lại như vậy ?
Xoay người, Khuynh Lăng sắc mặt lạnh nhạt nhìn phía hắn, tròng mắt trong vắt
như trước không có đến nửa giọt lệ , chẳng qua, lục phủ ngũ tạng đau như bị kim
đâm đến xương tủy: "Ta đã có thai, đừng nói là thần khí của ngươi, cho dù là binh
khí của thế gian cũng đủ để lấy đi tính mạng của ta. A...Cũng tốt, cũng tốt a ! Đứa
nhỏ này, căn bản là không nên tới..."
"Không phải muốn nước mắt của ta sao? A, cho ngươi!" Khi An Lịch Cảnh đang kinh ngạc cùng khiếp sợ, Khuynh Lăng dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay
phải chọc vào tròng mắt đem con mắt mang theo đầm đìa máu tươi vung tay
quăng cho hắn, " Con mắt của ta khả để ngàn giọt vạn giọt lệ, cái
này,ngươi thực vừa lòng ?"
Máu tại ngực bất giác ồ ồ chảy ra, làm nàng từ từ mất đi tri giác, thân thể cũng dần biến mất tại đáy biển Nam Hải. Nàng không có còn nhìn về phía hắn, chỉ nâng mắt nhìn về nơi bố
trí hỉ đường màu đỏ vui vẻ kia.
"Người này là giao nhân nho nhỏ, dám bắt được tâm của bản điện hạ,nên bị phạt!"
"Ngươi này lớn mật tam thái tử, nhưng lại dám giả mạo tam điện hạ của thiên
giới, nếu dám phạt ta, ta phải đến trước mặt đế quân đem ngươi tố cáo!"
"Nếu ngươi tưởng sống được, liền cứ việc đi cáo, bản điện hạ nhất định báo
mộng cho đứa con vô duyên của chúng ta, là người nào nhẫn tâm giết chết
mẹ con họ."
Thì ra a thì ra, hoa trong gương, trăng trong nước
chỉ là hư không, thế gian không nên có nhiều nhất kiến chung tình như
vậy... Nhưng mà, là giấc mộng Nam Kha, hóa cốt thành độc quanh thân,
thối rữa,không thuốc nào chữa được.
Cho đến, mổ bụng moi tim, nghiền xương thành tro...