"Chi Đinh quận chúa, lão nhân thấy tam điện hạ cùng nữ tử này rất xứng đôi,
hủy đi mối nhân duyên này, coi chừng bị Thiên lôi đánh." Vầng sáng nhẹ
nhàng bao phủ quanh mặt trăng, phía trên tầng mây, nhìn Khuynh Lăng vẫn
còn oán trách An Lịch Cảnh vẽ lung tung lên hoa đăng của nàng nhưng hai người vẫn cùng nhau thả hoa đăng trên mặt sông, Nguyệt lão chỉ thấy tam điện hạ thật sự có cách dạy, liệt nữ sợ triền lang, không phải cổ nhân
đã dạy vậy sao.
"Nguyệt lão chỉ sợ là hồ đồ rồi? Người và tiên
chung quy vẫn có chỗ khác biệt, ta bảo ông cắt đứt tơ hồng của bọn họ,
là để tránh cho về sau Thiên đình phát sinh kiếp nạn. Chẳng lẽ ông nghĩ
Tây Vương Mẫu sẽ cho phép con mình nghịch thiên sửa mệnh vì một nữ tử
lần thứ hai sao? Đừng quên, Thiên đình này, sớm hay muộn đều phải do tam điện hạ tiếp nhận, một khi hắn động phàm tâm, toàn bộ thiên giới sẽ lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục." Lén gạt đi thân phận của An Lịch Cảnh
là Thương Dạ Thần Quân, cũng đã che giấu thân phận kiếp trước của Khuynh Lăng là giao nhân, Chi Đinh xinh đẹp đứng ở đám mây, khuôn mặt chính
trực đang khuyên giải chính nghĩa cho Nguyệt lão.
"Vậy..." Rõ
ràng bị lí do thoái thác của nàng làm cho bị sặc, Nguyệt lão chần chờ
một lát, vừa định đáp ứng, nào ngờ lại nhìn thấy An Lịch Cảnh bỗng dưng
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hai tròng mắt hàm chứa một tia lãnh liệt,
giống như cảnh cáo không tiếng động.
Thân hình của mình rõ ràng
che giấu rất khá, Nguyệt lão cảm thấy vị tam điện hạ này tựa hồ có một
đôi pháp nhãn thông thiên *, trực tiếp xuyên thấu qua tầng mây, nhìn hắn một cách thấu triệt.
*Mắt thần có thể nhìn thấu được trời xanh.
Cuối cùng, sờ sờ da đầu, Nguyệt lão đứng lên lục lọi trong túi của mình: "Để tiểu tiên tìm xem đã, tận lực thử xem có cắt được tơ hồng của hai người họ..." Trong giọng nói, rõ ràng có vài phần đối phó.
Chi Đinh là loại người nào? Sao có thể nghe không hiểu? Bất ngờ đoạt lấy túi Càn Khôn của Nguyệt lão, tự mình tìm kiếm.
Nhưng mà không biết sau bao nhiêu lần tra xét, nàng ta nhìn tượng đất được buộc cùng chỗ với An Lịch Cảnh, có chút khó hiểu.
Thế nhưng... Không phải Khuynh Lăng?
Đang định lục tìm tượng đất có viết tục danh của Khuynh Lăng, lại bị nguyệt
lão một phen đoạt lại túi Càn Khôn: "Quận chúa người xem xem, tam điện
hạ cùng nữ tử này mặc dù có duyên, nhưng lại không có kết quả, như vậy
ngài có thể yên tâm rồi chứ?"
Yên tâm? Làm sao nàng có thể yên
tâm được chứ? Không phải Khuynh Lăng thì như thế nào? Chỉ cần là nữ nhân không phải nàng ta, nàng ta sẽ không để cho bọn họ ở cùng một chỗ!
Chỉ tiếc, Nguyệt lão lúc này đã hạ quyết tâm, trở về miếu Nguyệt Lão tiếp tục chờ người đến dâng đồ ăn cho mình.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Bờ sông, nhìn kia hoa đăng đã trôi xa thành một chấm nhỏ, Khuynh Lăng thu hồi ánh mắt.
"Trở về thôi." Kỳ thật căn bản không nên tới, trước kia mỗi một năm bản thân mình sẽ đến, nhưng mà vì trong lòng có kỳ vọng. Nhưng mà hiện nay, kỳ
vọng ở đáy lòng kia đã sớm bị Phong Đình Uyên tàn nhẫn giẫm nát. Có thả
hoa đăng không với chính mình mà nói, căn bản cũng không sao cả .
Chung quanh nối liền không dứt, người thả hoa đăng hầu như là thành đôi. Mà
chính mình... Khó được một năm thành đôi, nhưng vẫn là cái bóng cô độc
như trước mà thôi.
An Lịch Cảnh nhìn thấy thương cảm trong mắt
nàng, không chút khách khí nhéo nhéo mặt nàng: "Nàng là nữ nhân vô tâm
muốn chết, đi với phu quân thả hoa đăng còn nghĩ đến nam nhân, nàng coi
phu quân của mình đã chết sao?"
Cách đó không xa, Tiểu Bạch
Bạch tựa hồ cũng ý thức được nên rời đi, chạy lòng vòng quanh bờ sông
mấy vòng mới quyết định trở về. Nhưng mà móng vuốt còn chưa bổ nhào vào
trong lòng Khuynh Lăng, đã phát hiện một cái đầu khác, một đứa nhỏ cả
người đầy bụi bẩn nhận một chuỗi kẹo hồ lô từ trong tay một nữ tử, sau
khi cắn một miếng, xông thẳng về phía hai người đang đứng ở bờ sông.