Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 70: Chương 70: Đố phu xướng phụ đức 2




Đây là một xóm nghèo dơ bẩn nhỏ hẹp, có thể tùy tiện bắt gặp xác súc vật chết, cứ cách một khoảng, có thể thấy được tốp năm tốp ba người xanh xao vàng vọt ngồi dưới đất, thân mình ngăm đen dường như chỉ còn lại có da bọc xương, da thịt khô nứt, đến tròng mắt cũng gần như rớt ra khỏi khuôn mặt.

Chỉ cần người mặc quần áo chỉnh tề đến, bọn họ nhào lên vây quanh bên người đó, một cái ăn xin có tâm kế, trên mặt lộ ra vẻ mặt sắp đói đến chết của người dân chạy nạn.

Phong Đình Uyên đang bị vây khốn trong đó, người của nha môn cũng vừa vặn chạy đến, do Âm Thốn Tà dẫn đầu, người của nha môn cản hết người ăn xin ra, lúc này mới khống chế được tình huống lộn xộn này.

“Tứ tiểu thư, thật khéo.” Âm Thốn Tà liếc mắt một cái liền phát hiện Khuynh Lăng, bất động thanh sắc đánh giá Thiết tử phía sau nàng, khuôn mặt trầm ổn gợi lên một chút độ cong.

Đường đã được quét sạch chướng ngại, không biết Phong Đình Uyên vốn đi ở phía trước có nghe được lời này hay không, cả người ngẩn ra, bay nhanh xoay người, trong mắt còn mang theo thần sắc vui sướng không khống chế được.

“Lăng nhi, nàng...” Bước chân, đã không tự chủ được mà đi về phía nàng. Đêm hôm đó vào thọ yến của Khuynh Đỉnh Thiên, nàng hào quang vạn trượng, làm cho người ta không tự chủ được mà bị thuyết phục. Một khắc kia, hắn mới biết hai mắt của nàng đã sớm hồi phục thị lực. Cũng là một khắc kia, hắn mới hiểu được, vì sao nàng lại tranh cãi trái với ý hắn. Thì ra, nàng đã sớm nhìn thấy hắn cùng Khuynh Lạc Nhạn thân mật không coi ai ra gì.

Vẫn muốn che chở nàng thật cẩn thận, kết quả lại vẫn là không tránh khỏi làm nàng bị thương.

“Thì ra nhị tỷ phu cũng đến đây, xem ra vì ta cô em vợ này mất không ít tâm tư, cám ơn nhị tỷ phu.” Trong lòng không phải không có xúc động, nhưng một khi nghĩ đến khúc mắc trong lúc đó của hắn cùng Khuynh Lạc Nhạn, liền cảm thấy có thứ gì đó, hung hăng đâm vào lục phủ ngũ tạng, làm cho nàng lần thứ hai bị đâm.

Nhìn kĩ ánh mắt của hai người một phen, Âm Thốn Tà lạnh cười nhạt: “Hữu tướng cùng tứ tiểu thư mời.” Giơ quạt ra phía trước, làm ra tư thế mời.

*

“Tam điện hạ, chúng ta còn phải đi qua không? Ta thấy phu nhân không có lấy một chút tự giác mình sắp làm thê tử của người ta, ngài không thấy sao, miệng nàng nói buông tha hữu tướng, nhưng cặp mắt kia nhìn hắn, lại lộ ra vẻ tình tình ý ý.”

Dáng người như nguyệt, lẳng lặng đứng dưới ánh sáng như ảo ảnh. Trong đôi mắt phượng của An Lịch Cảnh, có một chút sóng nước dập dềnh.

“Lúc này chúng ta đang ẩn thân, bản điện sẽ không so đo cùng ngươi. Nếu sau này lại gọi sai, thiên kiếp một trăm năm sau, bản điện sẽ mặc ngươi tự sinh tự diệt.”

“Tam điện hạ... Không... Tả tướng... Ta nhất định sẽ nhớ kỹ...” Kê Bảo quả nhiên là nghẹn khuất, chỉ là một cách xưng hô thôi mà, thiếu chút nữa gặp tai ương ngập đầu, nhưng mà tam điện hạ cũng thật là không phúc hậu, tự xưng bản điện thật dễ gọi, lại còn muốn trói bộc hắn.

“Tả tướng, vậy chúng ta, có còn tiếp tục phải vào không?” Phu nhân cư nhiên cùng người khác mắt đi mày lại như vậy, rõ ràng là muốn vượt tường, có muốn đi bắt gian hay không?

Ngón tay thon dài vỗ về chơi đùa Tiểu Bạch Bạch đã biến về nguyên hình trong lòng, An Lịch Cảnh nhếch bạc môi, nhìn cảnh vật bằng đôi mắt sáng rực, bên môi vẽ lên một chút ý cười: “Tiểu Bạch Bạch, chúng ta có phải nên đi nhắc nhở mẫu thân của ngươi một chút hay không, nàng là người đã có chồng? Phạm vào phụ đức(đức hạnh của người phụ nữ), hình như bị nhốt trong lồng heo đấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.