Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 67: Chương 67: Nắm tay không rời 5




Edit: Tiểu Linh Đang.

“Người nào? Phủ nha là nơi trọng yếu há có thể để tên gia đinh như ngươi bước vào? Còn có bốn người các ngươi, ăn mặc nhân mô cẩu dạng, đi theo sau một tên gia đinh làm trâu ngựa, một đám bị điên đúng không?”

Khuynh Lăng vừa mới đi đến cửa phủ nha môn, liền bị nha dịch ngăn cản tại cửa, nghe âm thanh ồn ào kia, nàng nhíu nhíu mày, cuối cùng lấy ra một lệnh bài mạ vàng: “Phụng mệnh Tuyết Sương quận chúa đến đốc thúc Âm tri phủ tân nhiệm phá án, ai dám ngăn cản?” Cuối cùng Tiền tri phủ một mình chiếm lấy công lao bị Cẩm Tử Túc trong lúc nóng giận tước đi ô sa vì án có chân tướng khác. Còn vụ án đứa nhỏ kêu Kha Kha rơi xuống nước, nay do Âm tri phủ mới nhậm chức làm chủ thẩm.

Nghe thấy là vị quận chúa hở ra là đem người thiên đao vạn quả thậm chí còn treo đầu người lên cổng thành thị chúng, thân thể nha dịch phát run, quan sát lệnh bài trong tay Khuynh Lăng, nịnh nọt mở miệng: “Các vị thỉnh, mời vào bên trong, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo đại nhân.”

Xem ra thủ đoạn tàn nhẫn của Cẩm Tuyết Sương thiên hạ đều biết, một quận chúa điêu ngoa lại bị miêu tả thành kẻ độc ác đẫm máu, cũng không biết lúc trước đến tột cùng Cẩm Tuyết Sương nghĩ như thế nào, vậy mà có thể kiên trì mặc cho thanh danh thối nát của mình.

Nhưng mà thật ra nàng lại là một người dễ dàng đồng ý với người khác, vụ án năm nữ tử bị sát hại lần trước chính mình đưa ra những điểm đáng ngờ để nàng giao cho Cẩm Hoài đế, ngàn vạn lần bắt hoàng đế đến đây tham gia thọ yến, tuy rằng trên mặt nàng không muốn, vậy mà vẫn làm cho mình. Nhưng mà bản thân mình có chút không phúc hậu, vụng trộm thuận tay trộm lệnh bài đại biểu cho thân phận của nàng đi.

Không giống với lần trước cùng An Lịch Cảnh đến hậu viện nha phủ, lúc ấy nhìn thấy mấy loại cây quý bây giờ cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó, lại là những cây chuối tây cao lớn, lá cây vừa rộng vừa to, che dưới ánh mặt trời tạo thành những khoảng râm mát.

“Sở thích của đại nhân nhà các ngươi thật đặc biệt, không thương hoa tươi yêu lá cây.” Phía sau, có bốn nam tử to lớn đi theo như trước, Khuynh Lăng cảm thấy có chút thú vị nhếch môi.

Nha dịch dẫn đường le lưỡi: “Lúc đầu mấy người chúng ta còn tưởng rằng vị Âm đại nhân này sợ bốn phía phô trương đến lúc đó bị triều đình xét xử, liên luỵ ra tội tham ô, nhưng lúc sau mới biết được, vị đại nhân này của chúng ta không phải làm cho người khác xem, mà là có cảm tình với lá cây.” Cố ý đè thấp giọng, nha dịch kia thần thần bí bí nổi giận bĩu môi: “Mấy người trực đều nhìn thấy đại nhân ngẩn người nhìn lá cây chuối tây, luôn nói đã quên lãng những gì, nhưng bình thường khi phá án, cũng không thấy đại nhân đầu óc không bình thường, thật đúng là kỳ quái...”

*

“Thì ra là tứ tiểu thư, chỉ trách mấy tên nha dịch không có mắt, mời tứ tiểu thư vào bên trong.” Canh sư gia vẫn là Canh sư gia như trước, cũng không mắc tội liên đới với Tiền tri phủ, đa mưu túc trí híp mắt lại cười, đứng ở cửa đánh giá Khuynh Lăng một lượt, liền nhận ra nàng.

Đối mặt với bốn người đi sau Khuynh Lăng, lại do dự một chút: “Mấy vị này là...”

“Gia phụ lo lắng một nữ tử yếu đuối như ta ra ngoài không tiện, nên để cho bọn họ đi theo bảo hộ.” Như thể không có việc gì giải thích một câu, lập tức nhấn mạnh: “Mấy người các ngươi ra chờ ngoài cửa .”

“Được.” Giọng điệu nhất trí cùng vang lên, mang theo một phần trang nghiêm, cùng với... Tuyệt đối phục tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.