Thế nào gọi là ác nhân cáo trạng trước? Thanh Linh xem ra đã hiểu được.
Người này cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến chui vào chăn của nàng, ăn hết đậu hủ của nàng thì thôi, lại còn bảo rằng nàng hủy hết thanh danh của hắn. Thanh Linh trợn trắng mắt, gân mí cũng không ngừng co rút, là ai kéo ai đi ngủ? Là ai hủy danh tiết của ai?+
Thanh Linh sắp tức giận đến hộc máu, nhưng nàng cực lực nhịn xuống không lên tiếng, bởi vì nàng muốn hành động! Nàng tức tối đẩy hắn ra ngoài, còn tặng thêm một cước dùng hết sức lực.
Tần Liễm hoàn toàn không ngờ nữ tử trong ngực sẽ đột nhiên ra tay, không đề phòng, bị đánh trúng, bất đắc dĩ bị nữ nhân trong ngực đạp xuống giường lần nữa.
“Diệp Thanh Linh!” Một buổi tối bị đạp xuống giường tới hai lần, Tần Liễm rốt cuộc không thể duy trì tươi cười trên mặt nổi nữa, cả giận nói, ngực phập phồng kịch liệt. Định bắt nữ nhân kia lại trừng phạt một phen, nhưng lại lo lắng vết thương trên lưng nàng bị nứt ra, lúc đó người đau lòng sẽ lại là hắn.
Tần Liễm thầm tự giễu, thật không biết đời trước mình đã gây ra cái nghiệt gì, đời này lại đi thích nữ nhân như vậy.
Đời này hắn cũng không biết tình bắt đầu từ bao giờ, đến lúc nhận ra được là đã chẳng thể sống thiếu nàng, cũng chẳng thể thay thế ai vào được!
“Ta đâu muốn đạp ngươi như vậy, ngươi đừng có làm loạn thì phải tốt hơn không?” Nhìn hắn tức giận, nàng có chút sợ.
Tần Liễm đứng dậy, thản nhiên nhìn nữ nhân trên giường một cái: “Có đôi khi ta rất muốn bóp chết nàng!”
Thanh Linh theo bản năng vuốt vuốt cổ mình, thân thể tự giác co rụt vào bên trong giường.
Thấy thế, Tần Liễm bất đắc dĩ cười: “Thật không biết nàng đang sợ cái gì”
Hắn phủi phủi đất cát trên người xong, không đến gần giường nàng nữa, mà lại rời khỏi phòng.
Nhìn Tần Liễm rời đi, Thanh Linh cảm thấy thật kì lạ, muốn hỏi nhưng lại không mở miệng ra được. Trong lòng nghèn nghẹn, còn có chút ấy náy, có phải khi nảy nàng hơi quá đáng hay không? Mới nghĩ đến đó, Tần Liễn vốn đã đi bỗng nhiên đẩy cửa trở lại.
Hắn vừa vào đã bò lên giường của Thanh Linh rất tự nhiên, lúc này nàng không dám đạp hắn nữa, Tần Liễm vừa nằm xuống đã ngang ngược ôm nàng, nũng nịu nói bên tai: “Còn dám đạp ta xuống giường lần nữa, ta sẽ cắn đứt cổ nàng luôn”1
Hôm sau, sáng sớm, khi Thanh Linh tỉnh dậy đã không thấy Tần Liễm đâu. Nàng rửa mặt xong xui, đi ra sân viện, đã nhìn thấy Minh Lục đánh xe ngựa dừng lại sẵn bên ngoài.
Minh Lục nhảy xuống xe ngựa, cung kính nói với Thanh Linh: “Diệp cô nương, mười lăm ngày sau chính là đại hôn của ngài và công tử, Minh Lục đặc biệt đến đưa Diệp cô nương về lại Diệp phủ, chuẩn bị cho ngày thành thân!”
“Công tử nhà ngươi đâu rồi, ta muốn nói chuyện với hắn một chút”
“Công tử nói, theo phong tục của Nam Hạ ta, trước ngày thành thân hai người phải ít gặp mặt mới phù hợp, nên chỉ sợ công tử sẽ không gặp mặt Diệp cô nương đâu.”
Lòng Thanh Linh rơi 'lộp bộp' một tí, lập tức hối hận, tối qua nàng không nên gây phiền phức với người nào đó, lần này thảm rồi, ngay cả muốn thương lượng cũng không được.
“Diệp cô nương, xin ngài mau đi thu dọn đồ đạc rồi lên xe ngựa đi.”
Thanh Linh nhìn hắn rồi lại đảo mắt quan sát xung quanh, lòng âm thầm tính toán một phen: “Ta vào trong thu dọn một chút trước!”
Thanh Linh trở lại phòng ngủ trong tiểu viện, cầm lên một xấp ngân châm dày mà đại phu cho nàng mấy ngày trước.
Một lát sau, Thanh Linh chạm rãi bước ra tiểu viện: “A, ta đột nhiên nhớ ra mình quên lấy điểm tâm mà Ngô thẩm chuẩn bị rồi. Minh Lục, ngươi vào trong mang một ít thức ăn Ngô thẩm đưa ra đây, ta chờ ngươi ở đây”
Minh Lục không chút nghi ngờ, hết sức sảng khoái đi vào tiểu viện.
Thanh Linh thấy bóng người hắn đã khuất sau cửa viện, động tác than thạo gỡ dây ngựa từ xe ra.
“Diệp cô nương, ngươi làm gì?” Ba ám vệ ẩn núp xung quanh thấy Thanh Linh có hành động khác thường, lập tức hiện ra ánh sáng.
Minh Lục cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, vội chạy ra.
Thanh Linh nhảy lên lưng ngựa còn chưa vội rời đi, cổ tay uốn một cái, giữa khe hở năm ngón tay bắn ra ngân quang lóng lánh. Nhắm chuẩn sát vào huyệt đạo của ba gã ám vệ mà bắn ngân châm tới.
Hai trong ba ám vệ trúng ngân châm, không thể cử động, ám vệ còn lại và Minh Lục đuổi theo sít sao.
“Diệp cô nương, ngài không được đi!” Minh Lục lớn tiếng hô.
“Trở về nói cho công tử nhà các ngươi biết, ta cảm thấy rất có lỗi với hắn, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tốt, ngươi bảo hắn tìm cách tạm hoãn đại hôn lại, hay giải trừ hôn ước luôn cũng được.” Lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, Thanh Linh lại cảm thấy không ổn. Nàng và Tần Liễm là do Hoàng thượng tứ hôn, nàng trốn như vậy, khác nào chống lại thánh chỉ?
“Nói một câu cho công tử nhà ngươi biết nữa, bảo rằng Diệp Thanh Linh ta đã bắt đầu thích hắn!” Nếu Tần Liễm có thể đợi nàng yêu hắn, vậy tới lúc nàng yêu hắn, nàng sẽ cam tâm tình nguyện cùng hắn đứng trên đại lễ thành thân.
Tần Liễm chắc chắn sẽ hiểu được ngụ ý của nàng, nhưng nếu hắn tức giận không chịu tha cho lần chạy trốn này của nàng, vậy phải làm sao đây? Mà thôi, trốn trước nói sau.
Thanh Linh không dây dưa thêm nữa, kéo căng dây cương, giục ngựa chạy như bay về phía trước.
Đồ Tần Liễm dùng đúng là cái gì cũng tốt, đến cả mười con ngựa kéo xe cũng đều là loại thượng đẳng, chạy thật nhanh.
Đến ngã ba, bên trong sơn thôn có chằng chịt cây cối và nhà cửa cao thấp, Thanh Linh chỉ lượn ngựa vài vòng đã bỏ xa được Minh Lục và những ám vệ kia.
“Công tử, Diệp cô nương chạy mất rồi, thuộc hạ vô dụng, xin công tử trách phạt” Trong đại sảnh Tướng phủ, Minh Lục cúi thấp đầu nói.
Tần Liễm đang vuốt vuốt một cây sáo ngọc màu trắng, nghe vậy, 'răng rắc' một tiếng, sáo ngọc đã bị bẻ gẫy: “Hừ, ngươi đúng là đồ vô dụng.” Giọng nói băng lãnh thấu xương thấu thịt.
Giọng nói băng lãnh rét run đó lọt vào tai, Minh Lục cảm giác bản thân mình giống như bị rơi vào hầm băng vậy, càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Ngươi tự tới Hình thất để lãnh phạt đi, trong ba tháng này, nhiệm vụ của ngươi chính là phải rửa ráy tất cả bồn cầu và nhà xí của Tướng phủ thật sạch sẽ” Tần Liễm không vui không giận nói.
Biểu cảm Minh Lục thoáng chốc chuyển thành xanh xao, hắn thà chịu hình phạt nặng nhất trong Hình thất cũng không muốn đi chùi bồn cầu rửa nhà xí đâu! Nếu bị các huynh đệ của hắn biết được, chẳng phải bọn hắn sẽ cười đến rụng răng sao.
“Công tử...”
“Thế nào? Bất mãn vì phạt quá nhẹ, nên ngươi thấy khó chịu?” Tần Liễm như cười như không.
Minh Lục run lên, vội phân trần: “Không... không phải vậy” Hắn tin chắc, nếu hắn dám nói 'đúng thế', chưa tới một khắc, công tử nhất định sẽ cho hắn chết vô cùng thảm.
“Công tử, Diệp cô nương còn nói thêm một chuyện...”
“Nàng nói gì?” Tần Liễm gấp gáp tra hỏi.
“Nàng nói nàng đã bắt đầu thích công tử”
Tần Liễm nghe xong, trầm mặc một lát, mặt không biết đang vui buồn: “Được rồi, ngươi lui ra đi!”
Sau khi Minh Lục lui ra, đại sảnh cũng trở nên yên tĩnh.
“Diệp Thanh Linh, nàng là kẻ nhát gan” Hồi lâu sau, Tần Liễm thầm lẩm bẩm, khẩu khí vừa yêu vừa hận: “Nhưng bản tướng sẽ dung túng nàng lần này!”
Thanh Linh lặng lẽ trở về Hạ Thành, trốn đến chỗ Hoán Y.
“Sương Nhi, đã lâu vậy rồi, ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại trở thành Nhị tiểu thư của Diệp phủ được không? Còn nữa, nghe nói ngươi bị thương, rốt cuộc là ai đả thương ngươi?” Hoán Y vừa bưng bánh hoa quế đậu đỏ tới vừa hỏi Thanh Linh.
Thanh Linh vừa thấy Hoán Y làm bánh hoa quế nhân đậu đỏ, miệng liền thèm ăn, nhanh chóng vươn tay ra bóc, ma trảo còn chưa chạm vào bánh đã bị Hoán Y đánh một cái.
Hoán Y dời đĩa điểm tâm sang chỗ khác: “Thành thật trả lời câu hỏi của ta trước, nếu không đừng hòng được ăn”
“Hoán Hoán, chuyện tại sao ta lại trở thành Nhị tiểu thư của Diệp phủ, không phải ta không muốn nói, mà thật ra ta cũng không biết phải giải thích ra sao nữa. Nhưng ta có thể thề, chờ khi tất cả đều kết thúc, ngươi muốn biết chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết hết. Cho nên lúc còn chưa xong chuyện, dù làm gì ta cũng không thể nói được.” Thanh Linh kiên định nói.
Hoán Y biết tính tình Mạch Sương bướng bỉnh, nếu nàng đã không muốn nói, dù ngươi có cầm dao kề sát cổ nàng cũng nhất quyết không chịu hé môi.
“Vậy cũng được, đợi mọi chuyện đều kết thúc, ngươi nhất định phải nói cho ta biết tất cả mọi chuyện đó” Hoán Y chịu nhượng một bước.
Thanh Linh biết Hoán Y khéo hiểu lòng người, đối xử với người xung quanh rất nhẹ nhàng, nếu nàng không muốn nói, Hoán Y chắc chắn sẽ không mạnh mẽ ép buộc nàng.
Trở lại Hạ Thành mới biết được, vào những ngày nàng bị thương, Hoàng thượng đã lui lại hôn kì của nàng và Tần Liễm, còn về phần hoãn tới khi nào thì không thông báo rõ. Nói cách khác, chỉ cần Tần Liễm không nói gì trước mặt Hoàng thượng, hôn ước bọn nàng muốn hoãn đến khi nào cũng không vấn đề.
Theo như tin đồn bên ngoài, Thanh Linh biết chuyện Tần Liễm mang sinh lễ đến Diệp phủ là thật. Nhưng lúc sính lễ được mang đến, Diệp Thiên Minh lấy lí do Thanh Linh bị thương nặng còn chưa hồi phủ, bảo mang sính lễ về, nhưng khoản sính lễ kia còn chưa ra khỏi Tướng quân phủ, Tần Liễm đã tự thân đến trước cửa lớn, bảo rằng Thanh Linh và hắn thành thân là chuyện sớm muộn, còn phần sính lễ đã mang đến Tướng phủ, đã khiêng đến là quyết sẽ không nâng về lại.
Tần tướng đã nói thế, Diệp Thiên Minh cũng không tiện trả sính lễ về, chỉ là hôn kỳ vẫn kì kèo mãi chưa có ngày giờ cụ thể thôi.
Tần Liễm nói mười lăm ngày nữa đến đại hôn là muốn hối thúc Thanh Linh mà thôi, nhưng sính lễ của Thừa tướng phủ đã để lại ở Tướng quân phủ. Nếu Diệp Thanh Linh nàng còn không gả cho Tần tướng, cũng không một ai dám cưới nàng.
Bị Tần Liễm để mắt tới, đời này của Thanh Linh trừ hắn ra, có muốn cũng không gả cho ai khác được.
Ở chỗ Hoán Y núp bảy tám ngày, thương thế của Thanh Linh đã sắp hồi phục hoàn toàn, vận nội lực cũng không là vấn đề gì.
Vô Ảnh lúc trước bị phái đi tìm dược ức chế cổ trùng trong thân thể Diệp Đàm đã sớm trở về, hiện giờ dược đang ở trong tay của Diệp Đàm.
Theo như lời Vô Ảnh nói, những vị dược kia có thể áp chế cổ độc trong người Diệp Đàm trong khoảng ba ngày.
Trước đó Thanh Linh có viết phương thuốc điều trị thân thể cho Diệp Đàm, tính thời gian, Diệp Đàm dùng dược ức chế cổ trùng, lại theo phương thuốc trước kia bồi dưỡng, thân thể đã có thể đi được đường xa. Thanh Linh định kêu Vô Ảnh đi hộ tống Diệp Đàm đến Linh Y cốc, nhưng trước đó, cần xem rõ lại tình hình điều trị thân thể của Diệp Đàm như thế nào rồi.
Ban đêm, Thanh Linh lặng lẽ lẻn vào Diệp phủ. Lúc ghé ngang hậu hoa viên của Diệp phủ, nàng dường như nghe được giọng nói của Lâm thị. Lâm thị có vẻ hết sức tức giận, còn cố đè giọng mình xuống thật nhỏ.
Thanh Linh theo giọng nói lần mò đến gần chỗ Lâm thị, cuộc nói chuyện rất rõ ràng lọt vào tai nàng.
Một gã sai vặt quỳ trước mặt Lâm thị, nàng ta còn đưa chân đạp đạp hắn ta mấy cước, giọng nói hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn không thấy được chút khí chất cao quỳ đoan trang thường ngày: “Đúng là phế vật vô dụng, lần trước ở tiểu sơn thôn có cơ hội tốt như vậy mà chẳng đốt chết được tiểu tiện nhân kia, lần này cũng vậy, chỉ tìm kiếm một nha đầu cũng tìm không được, bổn phu nhân nuôi các ngươi thật uổng công.”
Trận hỏa ở nhà Ngô thị thì ra là do Lâm thị cho người đi đốt, Thanh Linh biết, Lâm thị vẫn luôn đinh ninh kẻ giết chết Diệp Thanh Ngọc chính là nàng. Trên thực tế, cái chết của Diệp Thanh Ngọc đúng là có liên quan rất lớn tới nàng, nhưng nàng thật sự cảm thấy không áy náy chút nào.
Gã sai vặt đang quỳ cúi thấp đầu, tùy ý để Lâm thị như người đàn bà chanh chua đạp lên người hắn, không dám thở mạnh, ăn nói khép nép: “Phu nhân bớt giận, xin phu nhân cho chúng tiểu nhân thêm vài ngày nữa, chúng tiểu nhân nhất định sẽ tìm được Nhị tiểu thư, sau đó…” Hắn ngừng nói, tay làm động tác xẹt ngang cổ.
“Đồ phế vật vô dụng” Lại đạp gã sai vặt thêm một cước: “Bổn phu nhân đã cho các ngươi bao nhiêu ngày rồi, nhưng các ngươi đã làm được gì? Mỗi lần mang tin tức về không cò tin nào là tốt cả”
Thanh Linh thầm nghĩ, sao chân Lâm thị đạp chẳng thấy dùng lực gì cả? Nếu đã không có lực, vậy nàng không ngại 'giúp' Lâm thị một chút.
“Phu nhân, xin cho chúng tiểu nhân một cơ hội nữa, lần này nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ phu nhân giao phó”
Lâm thị chớp chớp mắt nhỏ: “Lần nào mà ngươi không nói như vậy?” Nhưng mỗi lần mang tin tức đến đều khiến nàng tức đến ói máu, nâng chân lên muốn đạp thêm lần nữa, căn gân trong chân bỗng nhiên như bị nứt, đau đến không thể cử động.
Sau đó Thanh Linh nghe Lâm thị rên đau không ngừng, lúc nảy khi Lâm thị vừa giơ chân lên, là Thanh Linh ném một viên sỏi vào chân nàng ta.
Đừng nghĩ đó chẳng qua chỉ là viên đá nhỏ, cục đá đó thật ra là dùng nội lực kèm thêm tốc độ mà bắn ra. Lâm thị tất nhiên sẽ không phát hiện được, vì đau nhức khi cơ bắp nứt ra đã hoàn toàn che đi tâm trí.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Lâm thị, xem ra chân của nàng ta sẽ bị thọt khoảng bảy tám ngày tới.
Món nợ Lâm thị cho người phóng hỏa ở nhà của phu thê Ngô thị, nàng sẽ nhớ kĩ, lần này khiến nàng ta chân thọt vài ngày xem như là màn dạo đầu trước.