Thần sắc Tần Liễm vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, bị người treo tội danh lên đầu cũng không thấy chút hoảng loạn nào, thái độ của hắn giống như một người ngoài cuộc đang đứng xem màn diễn.
Thanh Linh lại ngược lại, lòng chậm rãi có dâng lên chút lo lắng.
Tần Liễm dường như nhận ra nàng không yên lòng, nắm chặt tay nàng, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng.”
Nghe hắn nói vậy, nàng nhìn hắn cười thật tươi: “Ừ, thiếp tin chàng.” Tin hắn chắc chắn sẽ không để bản thân gặp chuyện không may, bỏ lại nàng một mình trên đời.
Hách Liên Dực trong âm thanh hô hoán của của quần thần, mở miệng: “Tô Hổ, giam cầm Hách Liên Thành cùng Tần Liễm…”
“Khoan đã.” Tần Liễm nói.
Hách Liên Dực nhướn mày: “Thế nào? Tần Liễm ngươi sợ sao?”
Tần Liễm quét mắt nhìn qua binh sĩ đang cầm vũ khí, môi khẽ cong, giống như cười mà không phải cười, cũng không thèm trả lời câu hỏi của Hách Liên Dực, chỉ nói: “Giờ phút này bên ngoài Cách Nguyên cung xuất hiện rất nhiều nhân mã của Phi Hổ doanh, nghe đầu lĩnh nói là phụng mệnh Vinh Vương Điện hạ đến.”
“Phi Hổ doanh mặc dù nằm dưới sự quản lý của Vinh Vương gia nhưng muốn điều động cũng phải xin ý chỉ của Hoàng Thượng. Vinh Vương gia điều binh sĩ Phi Hổ doanh bao vây Cách Nguyên cung, xin hỏi ngài có ý chỉ của Hoàng Thượng hay không?” Tần Liễm chỉ bình tĩnh thuật lại, lời nói lại giống như viên đá thả vào ly nước đã sắp đầy tràn.
“Tất nhiên là có ý chỉ của Phụ Hoàng.” Hách Liên Dực lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ con màu hoàng kim: “Phụ Hoàng phái người truyền mật chỉ cho bản vương, nói rằng ở Cách Nguyên cung có biến, lệnh bản vương điều động binh sĩ ở Phi Hổ doanh tới cứu giá.”
“Phụ Hoàng chắc chắn đã sớm phát giác mưu đồ soán vị của Hách Liên Thành, cho nên mới sai người truyền mật chỉ cho bản vương…Tần Liễm ngươi chớ làm càn, dám đoạt mật chỉ của bản vương.” Mật chỉ trong tay Hách Liên Dực đột nhiên bị cướp đi, sắc mặt hắn khẽ tái.
Tô Hổ thấy vậy, vung lên thủ thế, Cấm Vệ quân một lần nữa lại hướng đao về phía Tần Liễm. (MTLTH.dđlqđ)
Bầu không khí lập tức bị nén đến đậm đặc làm người ta khó mà thở nổi.
Tần Liễm vung bạch lụa từ ống tay áo, đoạt lấy mật chỉ từ trong tay Hách Liên Dực.
Đao thương sáng choang chằng chịt như mạng nhện xen kẽ đồng loạt chĩa thẳng vào Tần Liễm và Thanh Linh. Mặt mày Tần Liễm vẫn cứ lạnh nhạt như thế, Thanh Linh lại bình tĩnh không gợn sóng.
Tần Liễm tựa như không thấy đao kiếm bao quanh bản thân, mở mật chỉ trong tay: “Mật chỉ này đúng là viết theo lời nói của Vinh Vương gia, chỉ là mật chỉ này có chút nhẹ.” Hắn bình tĩnh nói.
Chưa tới một phút, hắn tựa như phát hiện ra vấn đề gì đó, ồ lên: “Đây là cái gì?” Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn trực tiếp xe toang mật chỉ trong tay trước mặt mọi người.
Những người có mặt đồng loạt hít một hơi, khí lạnh tiến thẳng vào lòng, tay chân lạnh buốt. Tần Thừa tướng lá gan thật lớn, lại dám xe bỏ mật chỉ của Hoàng Thượng, đây chính là tội mất đầu. Bất quá Tần Thừa tướng tìm người giả mạo Ngũ Hoàng tử, vốn cũng phạm vào tử tội, không xé bỏ mật chỉ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Trước ánh mắt kinh hãi của chúng thần, Tần Liễm thong thả ung dung nói: “Quyển sổ con này có một lớp giấy nữa, bên trong có một sợi tóc, thỉnh Vinh Vương gia giải thích cho bản tướng một chút, đây là có chuyện gì?”
Hoàng Thượng dùng giấy đặc biệt làm mật chỉ, tất cả đều được làm tỉ mỉ từng công đoạn, chắc chắn không xuất hiện sai lầm. Nhất định không có vật này vật kia lẫn lộn.
Phần mật chỉ giả này là do Thanh Linh chuẩn bị, giao cho Tần Liễm đưa cho Thường Quý viết. Thanh Linh đã nói với Tần Liễm, lớp giấy bên trong mật chỉ này có một sợi tóc.
Trong mật chỉ có gian lận, kể cả Nguyên Ung Đế có thừa nhận phần mật chỉ này hay không, chỉ cần xé ra là có thể phát hiện đây là mật chỉ giả.
Tần Liễm vừa ồ lên ngạc nhiên, chính là che dấu việc biết trước mật chỉ có khác thường.
Hách Liên Dực có cảm giác sét đánh ngang tai, hắn dường như không tin những gì chính mình nghe được. Hắn đứng cách Tần Liễm không xa, nhích tới vài bước, hai mắt trừng lớn, rõ ràng thấy bên trong một lớp giấy có thể thấy sợi tóc.
Pháo hoa đêm Giao thừa vẫn cứ đùng đoàng trên bầu trời, sắc mặt Hách Liên Dực lúc sáng lúc tối, mật chỉ là giả, trong đầu hắn chỉ còn câu nói này, tâm không khỏi không khủng hoảng, mật chỉ là giả, thì ra là giả.
Hiện tại, hắn không chừng là vô tình sập bẫy.
Tô Hổ ngưng mi, Cấm Vệ quân bao vây Tần Liễm và Thanh Linh đồng loạt lui ra.
“Tần Liễm, ngươi thật to gan, dưới mí mắt mọi người dám đổi mật chỉ.” Hách Liên Dực kịp thời phản ứng, quát to.
“Bổn phu nhân sinh thời có thể một lần thấy cảnh trợn mắt nói dối.” Thanh Linh mỉa mai nói lớn, khuôn mặt thanh tú chỉ còn khinh thường.
Ánh mắt khác thường của chúng thần đồng loạt dừng trên người Hách Liên Dực, Hách Liên Dực vẫn kiên trì, không thèm quan tâm những ánh mắt kia, nhếch môi lên: “Ít nói lời vô ích đi, đêm nay bản vương muốn thay trời hành đạo, diệt trừ gian thần.” Hắn rút bội kiếm bên hông, chính mình ra tay. Trước mắt giải quyết Tần Liễm mới là trọng yếu.
Hắn mất tỉnh táo, nộ khí xung trời liều mạng xông tới. Thình lình, Thanh Linh phi hai cây ngân châm thật mảnh, mắt thường vẫn có thể thấy hai cây ngân châm này phi thẳng tới đầu gối Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực không cảm thấy đau nhói, nhưng hai chân lại đột nhiên mềm nhũn, ngã quỵ về phía trước, đồng thời, thanh kiếm trong tay vô thức bị quẳng ra ngoài.
Bộ dạng hắn ngã xuống đất, nhìn qua giống như hắn đang thành kính quỳ lạy Thanh Linh.
“Vinh Vương gia hành đại lễ với bổn phu nhân, khiến bổn phu nhân thập phần kinh sợ.” Vẻ mặt Thanh Linh khiếp sợ, đáy mắt lại sáng đến kinh người.
“Phu nhân chớ nên hiểu lầm, Vinh Vương gia đây là không cẩn thận, giẫm phải tuyết trơn mà trượt chân.”Tần Liễm cười híp mắt nói: “Bản tướng đỡ Vinh Vương gia dậy.” Hắn vừa nói vừa bước một bước dài lại gần Hách Liên Dực.
“Không…” Không cho Hách Liên Dực có cơ hồi cự tuyệt, Tần Liễm khoát áo lông hồ trên người, khom lưng, áo lông hồ rộng thùng thình che kín hoàn toàn hai chân Hách Liên Dực. (MTLTH.dđlqđ)
“Vinh Vương không cần khách khí.” Tần Liễm cười nói, dưới lớp áo lông thật dày, hắn một cước đạp gãy xương hai đùi Hách Liên Dực.
“A!!!!!” Hách Liên Dực ngửa đầu kêu gào thảm thiết, thanh âm tê tâm phế liệt.
Khuôn mặt hắn lại dính một lớp tuyết, thoạt nhìn không mấy đáng thương, chỉ có tức cười.
“Ai, Vinh Vương gia giống như trượt chân té gãy chân, chắc hẳn rất đau.” Tần Liễm xòe hai tay của mình, vẻ mặt vô tội: “Bản tướng là không cẩn thận đụng phải chân của Vinh Vương, khiến Vinh Vương đau nhức. Ừ, mau gọi Thái y đỡ Vinh Vương dậy đi.” Hắn vẫy vẫy tay, thản nhiên đứng bên cạnh Thanh Linh.
“Tần Liễm, bản vương chắc chắn sẽ không để ngươi chết tử tế.” Hai tay Hách Liên Dực cào lên lớp tuyết, thở hổn hển quát: “Người đâu mau bắt Tần Liễm lại!”
Chuyện xuất hiện mật chỉ giả vừa rồi, lúc này không ai dám nghe lời hắn bắt Tần Liễm.
Những người khác thấy hắn ngã trên mặt đất khá đáng thương, muốn tiến lên dìu hắn, nhưng lại sợ giống như Tần Liễm đụng phải vết thương của hắn, do dự không biết có nên tiến lên hay không, tiếng nói lanh lảnh của Thái giám đã vang lên bên tai.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Tóc Nguyên Ung Đế đã chuyển sanh màu muối tiêu, khuôn mặt tiều tụy, hai vị công công đỡ hai bên, bước từng bước đi đên.
Bởi vì gió tuyết khá lơn, có người giơ ô dầu ngăn trở mưa tuyết trên đầu ông. (MTLTH.dđlqđ)
Có người thấy Nguyên Ung Đế xuất hiện, liền khuyên giải ngài vừa bị thương, không nên ra ngoài, nên trở về phòng hảo hảo nghỉ ngơi.
Nguyên Ung Đế chỉ khoát tay, không thèm nghe khuyên bảo, những đại thần kia cũng đồng loạt ngậm miệng.
Tim Hách Liên Dực có chút run rẩy, nghiêng đầu, cả người cứng đờ. Phụ Hoàng bị thương nặng như vậy, làm sao trong thời gian ngắn có thể tỉnh lại được? Lúc này hắn lại phát hiện phía sau Hoàng Thượng có người của Thái y viện, cũng có một nam tử đầu tóc bạc trắng. (MTLTH.dđlqđ)
Nam tử áo vải kia có vẻ đã lớn tuổi, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, hạc phát đồng nhan, một thân áo vải lại khó che lấp quý khí trên người ông.
Thanh Linh nhìn thấy lão giả áo vải, ánh mắt lại tràn đầy ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Cốc chủ Linh Y cốc sao lại xuất hiện ở nơi này?” Nàng hỏi người bên cạnh.