Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 151: Chương 151: Chương 117 (3)




Mấy ngày trước, cuối cùng Phong Tuyết lâu cũng chịu đồng ý thả người. Sau khi Ninh Túng chuộc thân cho nàng, không biết nàng sử dụng thủ đoạn gì mà hắn ta lại đồng ý đưa nàng về phủ Ninh Quốc công.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm vào địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, đau nhức từ dưới thân lan ra khắp toàn thân. Bởi vì quá đâu đớn, Ninh Túng lăn từ trên giường xuống đất, khuôn mặt trắng bệch.

Hắn theo bản năng che lại đũng quần, phát hiện ra nơi đó toàn máu.

Bởi vì quá đau, hắn không ngừng lăn lộn trên đất, đụng đổ ghế, làm vỡ đồ sứ trong phòng. Tiếng vang thanh thúy từ đồ sứ trong màn đêm yên tĩnh nghe chói tai lạ thường.

“Nhị công tử, rất nhanh sẽ có người tới, chúng ta đi trước được không?” Bạch Nhiên nhỏ giọng hỏi Thanh Linh, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định người phủ Ninh Quốc công đã nghe thấy, sớm muộn cũng có người chạy đến.

Đến lúc đó ai cũng biết Nhị công tử Tướng phủ chém đứt mệnh căn của công tử phủ Ninh Quốc công, Nhị công tử muốn thoát tội e rằng khó càng thêm khó.

“Không vội.” Ý định của nàng chính là để cho tất cả mọi người biết nàng là người ra tay thiến Ninh Túng.

“Nhị công tử….” Bạch Nhiên muốn nói lại thôi, thật không biết Nhị tiểu thư đang tính toán gì nữa.

Đến khi căn đau đã giảm đi không ít, đầu óc quần áo Ninh Túng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt như chuột lột. Hắn há miệng thở dốc, hai tay che đũng quần thật chặt, mùi máu tươi mơ hồ phiêu đãng trong không khí, hắn hiểu, mệnh căn của hắn đã bị người ta chém đứt. 

Mệnh căn không còn, đồng nghĩa với việc phủ Ninh Quốc công đã đoạn tử tuyệt tôn.

Thoáng chốc, hắn vừa tức giận vừa khủng hoảng, khuôn mặt đã trắng nay càng thêm trắng.

“Ninh công tử, tư vị thế nào?” Giọng nói vừa khinh thường vừa cười nhạo vang lên trong căn phòng tranh tối tranh sáng.

Ninh Túng nghe thấy âm thanh liền biết người đã chém đứt mệnh căn của mình là ai, hắn ngẩng đầu nhìn người đang từ từ lại gần “Diệp Đàm, là ngươi!!!” Hắn run rẩy, giận dữ chỉ thẳng tay vào Thanh Linh.

Khóe môi Thanh Linh khẽ nhếch môi lên: “Không sai, là ta.”

Nàng quỷ dị cười: “Ninh Túng, đây mới chỉ là bắt đầu.”

Lúc này thị vệ nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy tới.

“Bắt hắn!!” Ninh Túng gắt gao che đũng quần, tức giận hét lên: “Chặt hắn thành trăm ngàn mảnh cho ta!!!”

Những thị vệ nhận được mệnh lệnh, nắm chặt binh khí trong tay. Nhưng bọn họ căn bản không phải đối thủ của Thanh Linh chứ đừng nói đến Bạch Nhiên hay Thư Nghiễn. Ba người không phí chút hơi sức nào đã đá hết đám thị vệ ra ngoài.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Linh nói.

Ba người mới ra khỏi cửa phòng Ninh Túng, một nhóm thị vệ nữa đã cầm binh khí xông trận. Nhóm thị vệ này cầm thương trường và cung tên, trông rất có khí thế, bước chân trầm ổn, vừa nhìn đã biết đây là nhóm người được huấn luyện tử tế.

Bọn họ giơ cao cây đuốc, chiếu sáng sân viện như ban ngày.

Ánh lửa chiếu rọi vào khuôn mặt thanh tú của Thanh Linh, không hoảng hốt, không kinh sợ, chỉ có bình tĩnh cùng với nụ cười thong dong. Áo bào trong gió phiêu dật, phong thái tú nhã, phong hoa vô song.

Một nam nhân mặc áo bông tuổi tác xấp xỉ Diệp Thiên Minh từ cửa viện đi vào, thị vệ nhanh chóng dạt ra hai bên.

Sắc mặt ông ta rét lạnh, âm trầm: “Diệp Đàm, ngươi thật to gan, đêm khuya thanh vắng dám lẻn vào phủ Quốc công.”

“Phụ thân, giết Diệp Đàm!!” Ninh Túng nghe thấy tiếng cha hắn liền phẫn nộ hét lên từ trong phòng ngủ.

“Túng nhi, con làm sao vậy?” Ninh Quốc công nghe ra Ninh Túng khác thường, quay lại cả giận mắng Thanh Linh: “Ngươi đã làm gì con ta?”

“Phụ thân, người nhất định phải giết hắn!!” Ninh Túng trong phòng quát ầm lên.

“Túng nhi!!” Ninh Quốc công lo lắng hô, sau đó hạ lệnh cho người bắt Thanh Linh.

Bạch Nhiên nhìn Thanh Linh một cái, thấy Thanh Linh gật đầu. Hắn xoay người vào phòng lôi Ninh Túng ra, bóp thật chặt cổ hắn: “Ai dám làm loạn ta liền giết hắn.”

Ninh Quốc công lo lắng đến tính mạng của ái tử, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ra lệnh cho thị vệ nhanh chóng dừng hành động. Ánh mắt ông ta vô tình nhìn thấy đũng quần đầy máu của nhi tử, lại thấy sắc mặt Ninh Túng trắng bệch.

Lòng ông ta trầm xuống, mơ hồ đoán được Thanh Linh đã làm cái gì đối với ái tử nhưng lại không tin Diệp Đàm lại có thể to gan như vậy. Ông ta mở miệng, âm thanh run rẩy: “Ngươi…ngươi đã làm gì Túng nhi?”

“Chẳng lẽ Quốc công lớn tuổi, mắt cũng kém rồi sao? Ông không nhìn ra vị Ninh công tử anh tuấn tiêu sái phủ Ninh Quốc công đã bị đứt mệnh căn?” Thư Nghiễn cợt nhả nói.

Nghe vậy, gân xanh trên trán Ninh Quốc công hiện rõ, tức giận nghẹn trong lồng ngực khiến ông ta không thở nổi: “Diệp Đàm!!!” Tiểu tử Diệp Đàm cuồng vọng, đêm khuya xông vào phủ Ninh Quốc công còn trắng trợn chém đứt sinh mệnh của con trai ông ta.

Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Đàm!

Thanh Linh tà tà cười một tiếng: “ Thật ra không thể trách Ninh Quốc công có mắt mà không chịu dùng, muốn trách thì trách Ninh công tử không chịu cởi quần.” Nàng cầm kiếm vẽ một đường lên thân Ninh Túng.

Không ai thấy nàng đã làm thế nào, lúc nàng thu kiếm cũng là lúc quần Ninh Túng rơi xuống đất.

“Ừ, nhìn thấy rõ ràng rồi.” Thanh Linh ác ý cười một tiếng.

Những người đang có mặt tại đây đều hít một hơi lãnh khí.

Ninh Quốc công trơ mắt nhìn nhi tử bị người ta lột quần, khuôn mặt già nua ửng đỏ dị thường: “Diệp Đàm! Ngươi khinh người quá đáng!”

Ninh Túng là ái tử duy nhất của ông ta. Các thế hệ Ninh gia nhân khẩu đều mỏng manh, đến thế hệ của ông ta chỉ có một đứa con trai là Ninh Túng.

Thời trẻ ông ta bị rơi xuống nước một lần, lưu lại bệnh căn, từ đó rất khó có thể làm chính thất hoặc tiểu thiếp mang thai. Cũng bởi vậy mà đến nay, Ninh gia con cháu vô cùng điêu linh. 

Đến hôm nay tử tôn Ninh Túng bị người ta một kiếm chém đứt, Ninh gia hương khói từ nay không người truyền thừa.

Ninh gia đến đây đoạn tử tuyệt tôn!

Diệp Đàm! Ngươi làm Ninh gia đoạn tử tuyệt tôn, dù có giết ngươi hàng ngàn hàng vạn lần vẫn không thể giải mối hận trong lòng lão phu!

Ninh Quốc công nhìn Thanh Linh bằng ánh mắt ngoan độc sắc bén.

“Phụ thân…đừng để ý tới con, giết….mau giết hắn!” Ninh Túng khổ sở nói.

“Túng nhi!” Ninh Quốc công nhìn nhi tử chịu đau chịu khổ, vội vàng đến mức dậm chân bình bịch.

“Diệp Đàm, chỉ cần ngươi chịu thả Túng nhi, lão phu sẽ để các ngươi an toàn rời đi, nếu không tất cả đều phải chôn thân tại nơi này.” Ninh Quốc công hận ý nói rõ ràng.

“Nhị công tử?” Bạch Nhiên xin ý kiến Thanh Linh bằng ánh mắt.

“Thả hắn, giờ hắn mà chết thì còn gì vui nữa, ta còn đại lễ chưa kịp tặng hắn đâu.” Thanh Linh quỷ dị cười một tiếng.

Bạch Nhiên buông Ninh Túng ra, quăng xuống dưới chân Ninh Quốc công.

Thanh Linh cùng hai người còn lại nhanh chóng thi triển khinh công chạy đi.

“Bắn tên, bắn chết hắn cho ta!!” Ninh Quốc công vừa thấy Ninh Túng không còn nguy hiểm đến tính mạng liền điên cuồng hạ lệnh.

Chỉ là ba người vừa bay lên mái hiên liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ninh Quốc công tức giận phun ra một ngụm máu, thân thể run rẩy ngã ra phía sau, may mắn tùy tùng nhanh chóng đỡ được.

“Phụ thân.” Ninh Túng cả kinh hét.

“Lão gia!” Cận vệ lo lắng hô theo.

Ninh Quốc công cắn răng oán hận nói: “Lão phu muốn gặp Hoàng Thượng! Diệp Đàm, ngươi chịu chết đi!!”

Ba người ra ngoài phủ Quốc công, chạy xuyên qua mảnh rừng, phía sau không có người phủ Ninh Quốc công đuổi bắt, bước chân của ba người dần chậm lại.

“Nhị công tử, thuộc hạ vẫn luôn thắc mắc, tại sao ngài chém đứt mệnh căn của Ninh Túng xong lại không đi luôn?” Bạch Nhiên không nhịn được tò mò, tất nhiên rồi, nàng muốn tất cả mọi người đều biết nàng là người thiến tên khốn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.