Nguyên Ung Đế cầm cái đai lưng lên nhìn, vừa nhìn vừa vuốt, phát hiện đai lưng thêu Long văn chìm.
Chỉ có y phục của Hoàng Đế mới được phép thêu Long văn. Nếu như đai lưng này không phải của Hoàng Hậu Tiền triều thêu tặng cho Hoàng Đế tiền triều thì chỉ bởi Long văn được thêu trên đai lưng cũng đủ khép Ninh Túng vào tội mưu phản.
Nguyên Ung Đế không cho phép tộc nhân ngoài Hách Liên gia mơ ước ngôi vị Hoàng Đế.
“Ninh Túng tham ô quan ngân cứu tế Mẫn Châu, có ý đồ mưu phản, đưa hắn vào tử lao!” Nguyên Ung Đế tức giận đập bàn.
Đưa vào tử lao đồng nghĩa với việc xử tử.
Ninh Túng vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng, đai lưng này không phải của vi thần.” Tiện nhân Quan Tuyết, dám tính kế hắn.
Hách Liên Dực cũng ngồi không yên, vội la lên: “Phụ Hoàng, đai lưng này chưa chắc đã là thật, theo như nhi thần thấy chắc chắn có người muốn hại Ninh công tử.”
Coi như đai lưng không phải thật nhưng Ninh Túng dùng đai lưng giống đai lưng mà Tiên Hậu thêu tặng Tiên Đế cũng đã phạm vào đại kỵ.
Có người đi lên ap Ninh Túng xuống, Ninh Túng nhìn gương mặt lạnh lùng mà đạm mạc của Hoàng Đế, đáy lòng dâng lên kinh hoàng chưa nay chưa từng có: “Hoàng Thượng, vi thần bị oan, đai lưng này không phải của vi thần, đúng, không phải của vi thần!”
Hắn chuyển ánh mắt nhìn Thanh Linh, phẫn hận gào to: “Đai lưng này là của Diệp Đàm, của Diệp Đàm!!”
“Ninh công tử chớ cắn người lung tung.” Tần Liễm tùy ý nói.
Chó điên mới cắn người lung tung. Tần Liễm nói Ninh Túng chớ cắn người lung tung, chằng khác nào bảo Ninh Túng là chó điên.
Người này, đúng là tức chết người không đền mạng.
“Họ Tần, ngươi có ý gì?” Hách Liên Dực giận dữ hỏi, hiển nhiên hắn cũng đã nghe ra ý tứ của Tần Liễm.
Tần Liễm mỉm cười không nói, Hách Liên Dực lại càng thấy tức.
Đột nhiên xảy ra kinh biến, Ninh Quốc công ứng phó không kịp, kinh ngạc sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn: “Hoàng Thượng….”
“Đưa Ninh Quốc công về phủ, không có lệnh của trẫm, không cho bước ra khỏi cửa phủ nửa bước.” Nguyên Ung Đế phất tay áo đứng dậy, hằm hằm rời đi.
Tham ô quan ngân, ý đồ mưu phản, Ninh Túng phạm vào hai tội lớn như vậy, theo lý thuyết Ninh gia không bị tru di cửu tộc thì cũng bị biếm làm thứ dân.
Nhưng hôm nay Nguyên Ung Đế chỉ cấm túc Ninh Quốc công, nguyên nhân chủ yếu là Ninh Quốc công nắm trong tay binh quyền, ở trong triều cũng có địa vị nhất định.
Nguyên Ung Đế cần lão để kiềm chế các thế lực khác, duy trì thăng bằng cái phe phái trong triều, cho nên Ninh Quốc công chưa thể hạ đài.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng….” Ninh Quốc công đuổi theo Nguyên Ung Đế lại bị thị vệ gắt gao giữ lại, trực tiếp lôi ra khỉ công đường.
“Phụ Hoàng!” Hách Liên Dực đuổi theo.
Tần Liễm cũng đồng thời đi theo: “Ta đi xem một chút, nàng về trước đi.” Lúc hắn đi ngang qua Thanh Linh đã nói nhỏ với nàng như vậy.
“Buông bản công tử ra, bản công tử không có tội!!” Ba thị vệ cường tráng kéo Ninh Túng ra đến cửa, Ninh Túng không cam lòng vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Mặt mũi Ninh Túng vặn vẹo nhìn Thanh Linh, đôi mắt ác độc. Hắn vốn là Đại công tử phủ Ninh Quốc công cao cao tại thượng nhưng vì Thanh Linh mà giờ hai bàn tay trắng bị bỏ tù.
Hắn không cam lòng thua Diệp Đàm như vậy: “Diệp Đàm, bản công tử không để yên cho ngươi, cuối cùng có một ngày bản công tử khiến người đoạn tử tuyệt tôn, muốn sống không được muốn chết không xong!”
Khóe miệng Thanh Linh nhếch lên một độ cong yếu ớt, tới trước mặt Ninh Túng, một cước nặng nề giẫm lên chân hắn, sức lực lớn đến nỗi có thể nghe cả tiếng xương vỡ.
Thị vệ áp giải Ninh Túng sợ đến mức ngây người nhưng bọn hắn cũng không dám ngăn cản, cũng không vì một tù nhân sắp chết mà khai tội Thanh Linh.
Ninh Túng đau đến sắc mạt trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ vì đau đớn mà vặn vẹo khủng bố như quỷ.
Thanh Linh nhếch môi cười: “Vậy sao? Bản công tử chờ đến ngày đó. Nhưng bản công tử có nghe nói, một khi đã vào tử lao thì đứng mong sống mà đi ra. Ha ha, bản công tử hy vọng Ninh công tử có thể còn sống mà đi ra ngoài đấy.”
Nàng cười quỷ dị, nói nhỏ vào tai hắn: “Ninh công tử, nợ của Hoán Hoán ngài còn chưa trả đâu.”
Không biết tại sao khi nghe câu này xong, Ninh Túng cảm nhận được sát khí từ Thanh Linh.
Sau khi Ninh Túng bị tống vào tử lao một ngày, tử lao truyền ra tin tức, có người cướp ngục, phạm nhân là Ninh Túng.
Dân chúng Hạ thành không ai không biết Ninh Quốc công sủng ái nhi tử đến vô pháp vô thiên, không đành lòng để ái tử trong nhà lao chờ chết, phái người đi cướp ngục không phải là không thể.
Vì vậy Ninh Túng thoát ngục, tất cả dư luận đều hướng mũi nhọn về phủ Ninh Quốc công.
Bầu trời đêm ánh sao ảm đạm.
Trước mộ Hoán Y, nam tử quần áo rách rưới, tóc tai bù xù đang quỳ.
“Diệp Đàm, ngươi mang Bản công tử đến đây làm gì?” Nam tử hoảng sợ phận hận nhìn Thanh Linh.
“Ninh Túng, đã đến lúc nợ máu phải tả bằng máu rồi.” Thanh Linh cười nói, nam tử trông nghèo tùng rách rưới này là Ninh Túng.
Người cứu hắn là thuộc hạ của Thanh Linh, vừa ra khỏi tử lao liền mang hắn đến trước mộ Hoán Y.
“Ngươi có ý gì?” Ninh Túng cảm nhận nỗi sợ hãi từ nụ cười của nàng.
“ Dập đầu trước mộ Hoán Hoan, dập càng vang càng tốt.” Hắn hỏi một đằng, nàng đáp một néo.
Ninh Túng tựa như nghe được chuyện cười, cười lớn: “Bản công tử phải dập đầu trước mộ tiện nhân này sao? Đừng mơ!”
Hắn mới nói hết câu đã bị Bạch Nhiên tát cho hai phát: “Miệng lưỡi sạch sẽ chút, ngươi cho rẳng mình vẫn còn là Đại công tử phủ Ninh Quốc công sao? Nói cho ngươi biết, ngươi bất quá bây giờ chỉ là khâm phạm của triều đình.”
“ Bắn hắn dập đầu!” Thanh Linh uy nghiêm nói.
Bạch nhiên nắm tóc Ninh Túng, ép hắn dập không biết bao nhiêu cái trước mộ Hoán Y.
“Diệp Đàm, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế, xuống mười tám tầng địa ngục…”Ninh Túng oán độc mắng Thanh Linh.
Thanh Linh nghe không được, tự mình cởi giày, đem tất vo thành một cục, nhét thẳng vào miệng Ninh Túng.
Ninh Túng cảm nhận khuất nhục sâu sắc, hai mắt càng thêm ác độc nhìn Thanh Linh.
Khóe miệng Bạch Nhiên giật giật: “Nhị công tử, bị người khác thấy chân, cái này không tốt lắm đâu.’
Tại Nam Hạ, chân nữ nhân trừ phu quân ra, không nam tử khác nào được phép nhìn.
“Không có việc gì.” Nàng phất tay tùy ý nói, một lát sau mới nói: “Không cho nói cho Tần Liễm.” Người kia cơ bản là một hũ giấm lớn.
Nàng nhét tất vào miệng Ninh Túng chính là muốn hắn không thoải mái.
Trán Ninh túng bị dập đến trào máu, huyết nhục mơ hồ, mỗi lần hắn ngất đi, Thanh Linh lại lấy ngân châm châm vào mấy huyệt đạo của hắn, hắn vì quá đau đớn mà tỉnh lại.
Thanh Linh thấy hắn dập đầu cũng đã đủ, cơ hồ cũng lấy đi nửa cái mạng của hắn, nàng mới lấy ra một thanh chủy thủ.
Ninh Túng sợ hãi nhìn Thanh Linh tay cầm chủy thủ, bước từng bước một lại gần hắn.
Nàng hoa tay mua chân trước mặt hắn, tủm tỉm cười: “Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi, ta từ trước đến nay là người nhân từ.”
Người nhân từ? Thư Nghiễn đứng bên cạnh trợn trắng mắt.
“Ưm….” Chủy thủ hạ xuống, Ninh Túng sợ hãi nhắm chặt mắt.
Chủy thủ đúng là không lấy mạng Ninh Túng, chỉ khắc lên mặt Ninh Túng một chữ ‘Tiện’.
Chữ ‘Tiện’ đỏ tươi, mỗi nét bút đều rất sâu, cơ hồ muốn rạch mặt hắn nát bươm, chiếm cứ cả khuôn mặt của hắn, diện mạo cũ mơ hồ phải nhìn thật kỹ mới ra.
“Ngươi lưu lại một chữ ‘Tiện’ trên lưng Hoán Hoán, ta tặng lại ngươi chữ đấy.” Thanh Linh lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, rắc lên mặt Ninh Túng.
Phấn dược này khiến chữ ‘Tiện’ trên mặt Ninh Túng không bao giờ khỏi, những ngày thời tiết ẩm ướt còn đau ngứa vô cùng.
Miễn là Ninh Túng còn sống, chữ ‘Tiện’ này còn đi theo hắn đến hết đời.
“Dẫn hắn đi.” Thanh Linh phân phó Bạch Nhiên.
“Hoán Hoán, Ninh Túng thiếu nợ tỷ, muội thay tỷ đòi lại rồi.” Trước mộ Hoán Hoán chỉ còn Thanh Linh, nàng thầm thì nói.
“Hoán Y trên trời có linh, biết nàng trả thù cho nàng ấy chắc cũng đã an lòng.” Sau lưng vang lên tiếng trầm thấp của nam tử, mùi hương quen thuộc phiêu tán trong không khí.
Không cần quay đầu lại nhìn nàng cũng biết là ai, người này lúc đến cũng phát ra một chút âm thanh nào.
Nàng nhanh chóng giấu bàn chân không tất vào trong vạt áo, trong lòng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần hắn đừng có phát hiện.
Hành động mờ ám của nàng không thể qua được mắt hắn, hắn vén vạt áo nàng lên, thấy nàng cởi một chiếc tất, không vui nói: “Phu nhân, nàng lại không ngoan rồi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, khờ khạo cười: “Trời nóng quá, cởi giày ra cho mát.”
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cầm chiếc giày nàng vứt lăn lóc trên đất, có ý định giúp nàng đeo lại giày. “Tất đâu?” Hắn đứng dậy, nhìn nàng chằm chằm.
“Ha Ha…” Nàng cười trừ, nhìn sắc mặt của hắn, nàng ý thức được mọi việc không ổn.
“Phu quân.” Nàng cười tươi như hoa, sắc mạt hắn thoáng giãn ra không ít. “Phu quân, chàng ôm ta đi.” Không đợi hắn trả lời, nàng liền nhày lên ôm cổ, hai chân vòng qua hông, cả người đều treo lủng lẳng trên người hắn.
“Nha đầu vô lại.” Hắn lầu bầu mắng, lo nàng ngã, nhanh chóng ôm lấy nàng.
“Không cho nói xấu ta.” Nàng nhanh chóng cắn một miếng trên mặt hắn.
Hắn kéo nàng từ trên người xuống, bế ngang nàng lên: “Được, không nói xấu thì không nói xấu, nàng đúng là nha đầu dữ dằn.” Hắn nhỏ giọng nói vào tai nàng, ngữ điệu hết sức cưng chiều.
Nàng ôm hông hắn, cả người chui vào ngực hắn: “Trễ thế này rồi sao chàng còn đến đây?”
“Hoàng Thượng lệnh ta mai đến Mẫn Châu xử lý.” Hắn nói. Nạn hạn hán ở Mẫn Châu chưa xử lý ổn thỏa, Nguyên Ung Đế phái hắn đến trấn an dân chúng.
“Chàng đi bao lâu?” Giọng điệu nàng hàm chứa ý tứ không muốn rời xa.
Hắn hôn một cái trên trán nàng: “ Ta sẽ mau chóng trở về.”
Trước khi Quốc công phủ xảy ra chuyện, Quốc công phu nhân trở về tổ trạch làm lễ bái. Hiện tại phủ Quốc công gặp chuyện, bà bị ép gải về Kinh thành, bị cấm túc cùng Ninh Quốc công.
Xe ngựa chạy nhanh trên cái quan (đường rộng), chợt có một nam nhân mặt mũi xấu xí bị đặt ngang giữa đường, xe ngựa bắt buộc phải dừng lại.
Quốc Công phu nhân vén rèm xa, muốn nhìn một chút đang xay ra chuyện gì. Không ngờ khi vén lên thấy trên mặt nam tử bị khắc một chữ ‘Tiện’, bà sợ hãi liền nhanh chóng vén rém xuống.
Thanh Linh cho người ném Ninh Túng giữa đường, nhận hết mọi sự khinh bỉ, chỉ chỏ ác ý từ người dân, hắn lê lết bò đi bò lại, ngoài ý muốn nhìn thấy xe ngựa của phủ Ninh Quốc công.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Ninh Túng ngẩng đầu nhìn xe ngựa: “Mẫu thân.” Hắn hô đến tê tâm phê liệt. Ninh Túng muốn đứng lên nhưng chân bị người ta giẫm nát, muốn đứng cũng không đứng được.
“Đi đi đi, đi nhanh một chút.” Quốc công phu nhân sợ hãi thúc giục.
Ninh Túng bò theo xe ngựa bị thị về tàn nhẫn đá một cái: “Cả mẫu thân cũng không nhận ra ta.” Hắn vừa ngã, vừa thê lương cười, cười đến chảy cả nước mắt, trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi.
“Tránh ra, tránh hết ra.” Năm sáu người giục ngựa chạy đến, cuốn bụi bay mù mịt.
Những người đo liều mạng giục ngựa chạy, tất cả mọi người hoảng sợ dạt sang hai bên, Ninh Túng bị ngựa đạp cho bê bết máu.
Người qua đường thấy vậy đều bị hù dọa, âm thầm lắc đầu, bị ngựa dẫm thành như vậy, khẳng định sống không nổi.
Ninh Túng giận giữ trợn mắt, trước khi hoàn toàn rơi vào đen tối, hắn hình như nhìn thấy Diệp Đàm.
“Diệp Đàm, ha ha ha…..” Hắn thê lương cười to, sau đó ngoẹo đầu chết không nhắm mắt.
Sai lầm lớn nhất đời này của hắn là trêu trọc Diệp Đàm! Không cam lòng lớn nhất đời này của hắn là thua trong tay Diệp Đàm!