Hách Liên Dực đứng ở bên cạnh Sườn Đồi, hắn mặc bộ đồ màu đen tôn quý, bên hông đeo một thanh bảo kiếm. Gió núi thổi phần phật, ánh dương vàng sáng hắt nghiêng một bên. Hắc bào tung bay, ba ngàn tóc đen bay trong gió, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.
Tay Phong Lộng bị trói sau lưng, hắn bị áp quỳ gối trước mặt Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực rút kiếm đặt bên cổ Phong Lộng, Ngạo Nguyệt kinh hãi: “Hoàng huynh, huynh muốn làm cái gì?”
“Do hắn cản trở nên ngươi mới không giết được Diệp Đàm, Bổn vương hôm nay giết hắn tránh cho các kế hoạch kế tiếp ngươi đều không thể hoàn thành.” Hách Liên Dực lạnh lùng trả lời.
Ngạo Nguyệt tái mặt, tức giận nói: “Hoàng huynh, không phải trong hồ người của huynh cũng không giết được Diệp Đàm hay sao? Chỉ cần treo tội danh lăng nhục Công chúa Hoàng Thất trên đầu hắn là được rồi. Muội nghe lời huynh đến danh tiết cũng không cần, sao huynh còn muốn giết Phong Lộng?” Hắn đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không can thiệp chuyện giữa nàng và Phong Lộng, hắn cư nhiên nuốt lời, muốn giết Phong Lộng.
Hách Liên Dực nói không giữ lời, trong lòng nàng vừa tức giận vừa oán hận.
Ở sau một khối đá lớn cách Sườn Đồi không xa, Thanh Linh cùng Bạch Nhiên đứng trên tàng cây, lẳng lặng nhìn lại tất cả.
“Không ngờ người muốn lấy mạng Nhị tiểu thư không phải Ngạo Nguyệt công chúa mà lại là Vinh Vương.” Bạch Nhiên cảm thán nói.
Nét mặt Thanh Linh nhàn nhạt, không có kinh ngạc, nàng đã sớm đoán ra người muốn giết nàng là Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực vô tình nói: “Hắn là hỏng chuyện tốt của Bổn vương, bổn vương hôm nay quyết không thể lưu hắn lại.”
Hắn dứt khoát đâm một kiếm vào ngực Phong Lộng, Ngạo Nguyệt hoảng sợ mở to mắt, tê tâm phế liệt thét chói tai: “Không…..không cần…..” Đầu óc nàng trống rỗng, nước mắt rơi như mưa, tâm đau dữ dội, giống như thanh kiếm kia đâm vào ngực nàng.
“A Nguyệt…nàng…phải sống tốt…” Gương mặt Phong Lộng trắng bệch, khổ sở nói.
“Không!!!!” Hai chân nàng như mất đi lực, nàng ngã quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đôi môi phát run “ Không cần!!!”
Đột nhiên nàng chợt đứng lên, dùng hết sức phi thân đến Sườn Đồi, mà thị vệ của Hách Liên Dực vậy mà không thể cản nổi nàng.
Nàng như nổi cơn điên xông tới, Hách Liên Dực cười lạnh, hắn rút kiếm, máu bắn trên mặt hắn, gương mặt vốn tuấn dật trong nháy mắt như tu la địa ngục. Hắn một cước đá Phong Lộng xuống vực sâu trước mặt Ngạo Nguyệt.
“Phong Lộng!!!” Ngạo Nguyệt gào thét, trơ mắt nhìn Phong Lộng rơi xuống vực.
Nàng vọt tới Sườn Đồi muốn nhảy xuống theo Phong Lộng, lại bị Hách Liên Dực một quyền đánh trúng.
“Đưa nàng hồi phủ Công chúa.” Hách Liên Dực phân phó thủ hạ.
Sau khi đưa Ngạo Nguyệt rời khỏi Sườn Đồi, Hách Liên Dực lại ra lệnh những người khác lui xuống.
Lúc này dưới vực có một nam tử phi thân lên đứng trên Sườn Đồi. Chỗ áo ngực có một mảng lớn máu đỏ nhưng trên mặt lại không có bất kỳ đau đớn nào. Dung nhan hắn tuyệt mỹ, ấn ký hoa đào như ẩn như hiện nơi mi tâm.
Người này chính là Phong Lộng vừa bị Hách Liên Dực một cước đạp xuống vách núi, Hách Liên Dực nhìn hắn bay lên từ dưới vực lên cũng không có biểu tình kinh ngạc. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, lại cùng nhau đi đến chỗ Thanh Linh cùng Bạch Nhiên ẩn thân.
Hách Liên Dực thi lễ với Thanh Linh: “Chủ Thượng.” Hắn sờ sờ bên mai tóc, lột mặt nạ mỏng như cánh ve từ trên mặt xuống, gương mặt hoàn toàn bất đồng với Hách Liên Dực.
Hắn là thủ hạ dưới trướng Thanh Linh, bị Thanh Linh dịch dung thành Hách Liên Dực.
Phong Lộng cũng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt của Thư Nghiễn: “Chủ Thượng, túi máu chó cũng hôi quá rồi.” Thư Nghiễn móc từ trong ngực ra một túi máu chó, gương mặt ghét bỏ ném đi.
Thanh Linh trước đó đưa cho Thư Nghiễn một túi máu chó để hắn đặt vào trong ngực, mới vừa rồi Hách Liên Dực giả đâm kiếm làm thủng túi máu chó, máu theo đó bắn ra ngoài.
Thư Nghiễn bị đạp xuống mà vẫn có khả năng phi thân lên là do Thanh Linh đã chuẩn bị cho hắn dây thừng, chỉ cần mượn lực mà có thể an toàn mà đi lên. Nhờ đó mà Thư Nghiễn mới không bị ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Bạch Nhiên thật bội phục tài nghệ dịch dung của Thanh Linh, nếu như hắn không biết Phong Lộng đã được đưa đến nơi khác, chính bản thân hắn cũng tin Phong Lộng bị Hách Liên Dực đạp xuống vách núi.
“Nhị công tử tạo nên màn kịch này trước mặt Ngạo Nguyệt công chúa, lần này nàng hận chết Vinh Vương.” Bạch Nhiên nói.
Thư Nghiễn lắc đầu, thở dài: “Chưa chắc, nếu Ngạo Nguyệt công chúa mà gặp được Vinh Vương, màn kịch này chắc chắn sẽ bị xé rách.”
“Vậy chúng ta chẳng phải uổng phí thời gian sao?” Bạch Nhiên có chút tiếc nuối.
Thanh Linh cười nói: “Không nhất định.”
Ngạo Nguyệt tình thâm đối với Phong Lộng, nàng tận mắt nhìn thấy Hách Liên Dực giết chết Phong Lộng, nếu gặp được hắn, nàng chưa chắc đã chịu nghe hắn giải thích. Ít nhất trong khoảng thời gian này, nàng khó có thể bình tĩnh được.
Ngạo Nguyệt còn chưa hồi phủ, giữa đường đã tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh lại đã quay lại Sườn Đồi, thị vệ hộ tống nàng hồi phủ không có biện pháp ngắn cản nàng.
Nàng đứng trước vách đá, thị vệ đuổi theo hô to: “Công chúa, ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột.” Bọn họ muốn tiến lên nhưng bị nàng quát, bọn họ không dám tiến lên, chỉ còn vô phương trơ mắt đứng đó.
Ngạo Nguyệt đứng trước vách núi, si ngốc nhìn xuống, từng chuỗi nước mắt như đê vỡ.
Ngạo Nguyệt chưa kịp tố cáo Diệp Đàm lăng nhục nàng với Nguyên Ung Đế, Thượng Quan Hoa công chính liêm minh đã tiến cung bẩm báo sự việc này.
Nguyên Ung Đế sau khi nghe xong, cảm thấy đầu rất đau: “Diệp Đàm sao lại nhiều chuyện như vậy?!” Đầu tiên là đêm khuya xông vào phủ Ninh Quốc công, một đao đoạn hương khói Ninh gia, giờ lại lăng nhục Công chúa Hoàng thất.
“Người đâu, truyền Diệp Đàm.” Nguyên Ung Đế nói.
Thanh Linh cảm thấy mỗi lần Nguyên Ung Đế cho truyền gặp nàng đều không có chuyện gì tốt, lần này đoán chừng chính là chuyện lăng nhục Ngạo Nguyệt. Sau khi sửa sang y phục, nàng mới chậm rãi lên xe ngựa vào cung.
Vào cửa cung, đi được một đoạn đường, nàng không ngờ lại có thể gặp Hách Liên Dực, theo sau đó là Ngạo Nguyệt.
Ngạo Nguyệt đi rất nhanh, lúc đi ngang qua Thanh Linh không còn trừng mắt nhìn nữa, coi Thanh Linh là không khí, trực tiếp đi qua. Đi tới bên cạnh Hách Liên Dực, nàng gằn giọng nói: “Ngươi đã không tuân thủ cam kết, vậy đừng trách ta trở mặt vô tình.” Ngữ điệu nàng băng lạnh.
Hách Liên Dực cảm thấy khó hiểu: “Muội có ý gì?” Hắn vừa hỏi dứt lời, Ngạo Nguyệt đã phất tay áo bỏ đi.
Hắn quay đầu thấy Diệp Đàm cười yếu ớt, hắn không khỏi có chút căm tức.
Diệp Đàm đáng chết, hôm nay bổn vương chống mắt lên xem ngươi còn cười được bao lâu nữa.
Hắn đứng trước mặt Thanh Linh, âm dương quái khí nói: “Bổn vương thật không ngờ, Diệp nhị công tử dáng dấp tuấn tú lịch sự lại làm ra hành vi không bằng cầm thú đối với Ngạo Nguyệt.”
Thanh Linh nghe vậy cũng không giận, ngược lại nở nụ cười tươi rói: “Diệp Đàm ta từ xưa đến nay làm việc đều hết sức quang minh lỗi lạc, không giống ai đó rõ ràng là nói tiếng người mà hành vi làm ra lại không bằng cả cầm thú.” Nàng nhướn mày nhìn Hách Liên Dực, quét mắt từ trên xuống dưới, ngụ ý rất rõ ràng.
Hách Liên Dực giận đến mức đau cả ngực, âm thần vận Hàn Băng chưởng trong tay bất ngờ đánh về phía Thanh Linh.
Thanh Linh rõ ràng hành vi hèn hạ của hắn, nụ cười ngày càng tươi: “Vương gia, Hoàng Thượng cho truyền Diệp Đàm vào cung, nếu đến muộn, Hoàng Thượng sẽ trách tội xuống.”
Hách Liên Dực âm trầm cười một tiếng, muốn lấy Phụ hoàng ra để kiềm chế hắn? Chỉ tiếc hắn thật sự không quan tâm: “Ngươi lăng nhục muội muội của bổn vương, bổn vương dưới nóng giận đánh ngươi là điều đương nhiên.” Lời nói còn chưa dứt, chưởng lực đã sắp đánh trúng người Thanh Linh.
Chỉ là tay hắn còn chưa đụng đén người nàng, nàng phất tay áo, mu bàn tay hắn giống như bị thứ gì châm phải, cảm giác đau nhói khiến hắn phải thu tay lại.
Mà Thanh Linh lúc này đã đứng cách hắn ba trượng.
Tay của Hách Liên Dực bằng mắt thường cùng có thể nhìn thấy sưng lên như móng héo, còn ngứa vô cùng, làm hắn rất muốn phát đao chém đứt.