Diệp Thanh Ngọc chỉ vào mũi Thanh Linh cả giận nói: “Tiểu dân đen điêu ngoa, ngươi đem Vương gia đánh thành như vầy, còn vọng tưởng Vương gia sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi quả thật chính là nằm mơ. Dù Vương gia khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ngươi, bổn Tiểu thư cũng nhất định không cho qua” Mặt mũi Vinh vương tuấn mỹ mê người như vậy, lại bị tiểu tử này đánh đến không còn nhận ra được hình người.
Nàng thích Vinh vương, tất nhiên sẽ thấy sót hắn, bây giờ Vinh vương bị tiểu tử trước mắt này đánh thành như vậy, ý định giết chết hắn nàng cũng có.
“Vương gia, trước cho Ngọc Nhi xả giận giúp ngươi được không??” Lúc nàng xoay đầu nói với Hách Liên Dực liền lập tức khôi phục lại bộ dáng tiểu nữ nhi tính tình ôn nhu.
Hách Liên Dực gật đầu, hành động xem như là đồng ý.
Tại lúc này, một tiếng vó ngựa đột ngột vang lên, tiếng động từ xa dần đến gần.
Diệp Thanh Ngọc đem Băng Ngọc Liên đặt vào tay Hách Liên Dực, tiếp theo rút kiếm của một thị vệ gần đó, chỉa thẳng vào Thanh Linh: “Dân đen, ngươi đánh vào mặt Vương gia, bổn Tiểu thư sẽ dùng thanh kiếm này rạch nát mặt của ngươi.”
Muốn phá hủy mặt mũi của nàng, Diệp Thanh Ngọc cũng thật ngoan độc, quả không hổ là Đại tỷ.
Kiếm, từng bước đến gần mặt Thanh Linh, nàng cúi thấp đầu, đùi phải thả lỏng, cầm một viên đá trong tay lên chuẩn bị bắn vào tay cầm kiếm của Diệp Thanh Ngọc, tiện tay đoạt lại kiếm, dùng nàng ta uy hiếp Hách Liên Dực mở đường lui. Nàng tin chắc Diệp Thanh Ngọc vẫn còn hữu dụng với Hách Liên Dực, hắn chắc sẽ để ý đến tánh mạng của Diệp Thanh Ngọc.
Lúc mũi kiếm rét lạnh sắp va chạm vào da thịt Thanh Linh, đột nhiên, 'keng' một tiếng, kiếm trong tay Diệp Thanh Ngọc bị một ly trà đánh trúng, rơi xuống đất. Diệp Thanh Ngọc vừa định chửi ầm lên là kẻ nào to gan không có mắt dám đánh rơi kiếm của nàng, khóe mắt lướt qua chiếc xe ngựa có chút quen thuộc, lập tức liền ngậm chặt miệng lại.
“Vinh vương quả thật rất có bản lãnh!” Giọng nói ẩn chứa châm chọc từ bên trong xe ngựa truyền ra, âm lượng không lớn nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, người ở đây đều có thể nghe rõ ràng tường tận. Giọng nói thanh nhuận dễ nghe, lại khiến cho người khác có loại cảm giác bị áp bách trầm trọng.
“Tần tướng là có ý gì??” Hách Liên Dực không vui nhíu mày.
Hiện giờ, Tần Liễm là đối thủ một mất một còn với Hách Liên Dực, trong lòng Thanh Linh mơ hồ có chút hưng phấn. Hách Liên Dực và Tần Liễm từ đầu vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng từ khi Tần Liễm và Tĩnh vương Hách Liên Thành lập ra mối quan hệ tốt, đứng phe đối lập với Hách Liên Dực, hai người từ đó mới thành đối thủ một mất một còn.
Hách Liên Thành từ nhỏ bị lưu lạc ở nhân gian, may mắn được một tiên sinh dạy học đem về nuôi dưỡng, từ nhỏ đã được dạy dỗ huấn luyện rất tốt, tuyệt đối không thua kém với bất kì Hoàng tử lớn lên trong cung nào. Nhiều năm qua, Hoàng thượng liên tục phái người tìm kiếm Hách Liên Thành, cuối cùng hơn một tháng trước cũng tìm thấy hắn, Hoàng thượng rất nhanh đã cho hắn nhận tổ quy tông, phong làm Tĩnh vương.
Tĩnh vương vừa trở về đã rất được Thánh sủng, Hoàng thượng đối với hắn là cầu gì cho nấy, không ít đại thần trong triều cũng bắt đầu rối rít chuyển hướng sang phe Tĩnh vương.
Thanh Linh nghe Tĩnh vương rất được Thánh sủng thì thật rất muốn vỗ tay khen hay, Hách Liên Dực tuyệt đối không ngờ tới, thật vất vả đến phế tận tâm tư mới diệt được Thái tử, bây giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật Tĩnh vương. Hiện giờ, Tĩnh vương lại được Tần tướng tay nắm trọng quyền ủng hộ, Hách Liên Dực muốn động tới Tĩnh vương, sợ là không dễ.
Trong xe truyền ra trận tiếng cười thanh nhuận: “Vinh vương thua Công tử Lâm Mạch trước mặt nhiều người trong cuộc tranh tài 'thăng thiên chiết nguyệt', chẳng lẽ là không phục??“.
Công tử Lâm Mạch là danh phận giả để Thanh Linh tham gia trận đấu đêm nay.
Hách Liên Dực còn chưa kịp trả lời, giọng nói kia lại tiếp: “Cho nên mới đem người bí mật tìm Công tử Lâm Mạch, ỷ vào nhiều người, ép buộc Công tử Lâm Mạch giao ra Băng Ngọc Liên, một trong những phần thưởng của cuộc thi Vinh vương bại trận đêm nay, haha, bản lãnh lấy quyền thế bức người của Vinh vương thật sự là quá cao tay”
Hách Liên Dực nghe được ý tứ châm biến chê hắn không đủ bản lãnh trong lời nói của Tần Liễm, thua không dám thừa nhận, còn ỷ thế hiếp người. Xưa nay, lòng dạ Tần Liễm độc ác, ngoài mặt như người ôn hòa văn nhã, nhưng thật ra trong nội tâm lại lạnh lẽo tàn nhẫn. Hắn không giống như người thích xen vào những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ Tần Liễm gần đây nhàn nhã đến mức sắp móc meo??
Trong lòng kìm nén tức giận, mặt cười như không cười: “Tần Liễm, bản lĩnh nói hươu nói vượn của ngươi cũng tiến bộ không ít, bản Vương nhất quyết không phải là người thua mà không chung tiền, Băng Ngọc Liên này là do Công tử Lâm Mạch cầu xin bổn Vương nhận”
“Nào có, rõ ràng là các ngươi ép buộc tiểu nhân giao ra Băng Ngọc Liên, còn nói nếu không giao ra sẽ lấy tính mạng của tiểu nhân. Theo tiểu nhân thấy, bản lãnh trợn mắt nói dối của Vương gia cũng khá tốt đấy chứ” Thanh Linh trước mặt mọi người hủy đi bậc thang bước xuống của Hách Liên Dực, sắc mặt Hách Liên Dực càng phát ra âm trầm.
“Dân đen, ngươi nói hươu nói vượn, xem bản Tiểu thư làm thế nào đập nát miệng của ngươi.”
Thanh Linh như bị kinh hãi, sợ sệt nói: “Thừa tướng ngươi nghe một chút, cô nương này vừa nãy cũng hung dữ với tiểu nhân như vậy, tiểu nhân nếu không giao ra Băng Ngọc Liên, chỉ sợ sớm đã bị bọn họ đánh chết”
Diệp Thanh Ngọc đưa tay muốn đánh người, nghe vậy, tay sao cũng không hạ xuống được, ngón tay chỉ Thanh Linh cũng tức giận đến phát run: “Ngươi, ngươi nói hưu nói vượn”
“Đây là sự thật, ta sao có thể nói hươu nói vượn, như vầy đi, Băng Ngọc Liên kia xem như là tiểu nhân đưa cho Vương gia, kính xin Vương gia nể đóa hoa tiểu nhân tặng kia mà hào phóng thả tiểu nhân đi đi” Thanh Linh nghĩ, không động thủ mà vẫn có thể rời đi là tốt hơn hết, chỉ sợ Hách Liên Dực sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Vương gia hãy thả Lâm công tử rời đi, xem như là cho ta một cái nhân tình được không?” Tần Liễm nói chuyện giúp nàng, Thanh Linh cảm thấy rất khó tin, dù sao đối với Tần Liễm mà nói, nàng bất quá chỉ là một người qua đường.
“Hừ, Tần Liễm ngươi có phải quá nhàn rỗi không có việc gì làm hay không, chạy đến đây trào phúng bản Vương thì thôi, còn xen vào việc của người khác đòi bản Vương thả người, nói cho ngươi biết, không thể nào!!”
“Nhưng bản Tướng muốn đem người đi thì sao??” Nhìn như đang thương lượng nhưng giọng nói lại khiến người khác cảm thấy bị đè nén.
“Hắn có quan hệ gì với Tần tướng?? Theo bản Vương biết, Tần tướng không phải là loại người rãnh rỗi đến nổi quản chuyện của người khác.”
Tần Liễm ôn tồn tao nhã mở miệng nói: “Thật không dám giấu diếm, đêm nay bản Tướng ra cửa quá gấp gáp, nên cầm nhầm bức họa phần thưởng của cuộc tranh tài, chỉ mới phát hiện ra sự nhầm lẫn này gần đây, bây giờ định mời Lâm Công tử về phủ lấy lại bức họa đó. Bản Tướng cũng đã chuẩn bị xong rượu nhạt ở trong phủ, sẵn sàng bồi tội.”
Giọng nói dừng lại, lúc mở miệng lần nữa, cường thế nói: “Cho nên mặc kệ Vương gia có chịu đồng ý hay không, bản Tướng nhất định phải mang người đi”
Vừa dứt lời, trong xe liền bay ra một dải lụa trắng, đem Thanh Linh cuốn vào xe ngựa. Hách Liên Dực muốn ngăn lại, A Thất lại chắn trước mặt hắn.
“Tất cả đều tiến lên cản lại xe ngựa cho ta” Hách Liên Dực tức giận phân phó thủ hạ, cái lí do rách nát này, đầu hắn trừ phi bị thiếu não mới tin Tần Liễm đem Lâm Mạch đi chỉ vì lấy lại bức tranh, rõ ràng là không để hắn vào mắt, thật đáng giận!!
Người của Hách Liên Dực ngăn cản đường đi của Tần Liễm, lợi kiếm trong tay đâm thẳng vào xe ngựa.
Lụa trắng trong xe lần nữa bay ra, lần này còn mang theo khí thế bén nhọn dời núi lấp biển, theo tiếng gió vù vù kẹp lấy những người phía trước quét qua. Những người kia không có lực chống đỡ, miệng phun ra máu tươi, theo quán tính ngã xuống đất.
Nội lực thật thâm hậu! Thanh Linh thầm than, nhưng vẫn có chút buồn bực, Tần Liễm vì sao không lập tức mang nàng đi, còn cùng Hách Liên Dực nói nhảm nhiều như vậy.
“A Thất, giải quyết người đuổi theo.” Tần Liễm nói.
“Vâng” A Thất nhảy xuống xe ngựa, giao chiến với đám người đuổi theo xe ngựa.
“Tần Liễm, ngươi khinh người quá đáng!” Hách Liên Dực giận không nhịn được, nhưng lại bất lực không thể làm gì, dù sao chuyện này cũng là hắn không có lý.
Tần Liễm quyền khuynh triều đình, lại được Thánh sủng, được đặc cách gập mặt quân vương không cần hành lễ. Cho dù hắn đem chuyện nhỏ này đưa đến tai phụ hoàng, với thái độ lạnh nhạt của phụ hoàng đối với hắn, chuyện này cũng sẽ không giải quyết được gì. Dù hắn có là Vinh vương thì bây giờ cũng không thể làm gì Tần Liễm.
Đáng giận, một ngày nào đó, hắn nhất định phải gắt gao giẫm nát Tần Liễn dưới chân.