Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 73: Chương 73: Diệp Đàm có vấn đề.




Sau lưng Diệp thị là tên nhãi con Diệp Minh bị quấn băng đầy trán.

Lâm thị cũng nhìn thấy Thanh Linh, bà ta dừng bước âm độc nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo rồi kéo Diệp Minh vào thư phòng.

Tên oắt Diệp Minh đi qua Thanh Linh còn nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng hừ lạnh theo mẹ bước vào thư phòng.

Lâm thị vừa thấy Diệp Thiên Minh, trước cố nặn ra vài giọt nước mắt rồi sau đó khóc tu tu: “Lão gia, người xem Đàm Nhi kìa, hăn vừa trở về đã đập vỡ trán Minh Nhi rồi, người mau mau quản Đàm Nhi đi.”

Thanh Linh âm thầm khinh, bà ta khóc thê thảm thế kia chỉ để phàn nàn thôi à?

Diệp Thiên Minh liếc mắt nhìn cái đầu trắng bóc toàn băng là băng của Diệp Minh, ông vuốt vuốt cái trán, mở miệng chất vấn với khí thế không giận mà tự uy: “Chuyện gì xảy ra?”

“Phụ thân, tam đệ chơi ná trong hậu hoa viên, viên đá lại bắn về phía con, con theo bản năng đưa tay ngăn cản, thật không ngờ vô tình làm thương tam đệ.” Trên mặt Thanh Linh tràn đầy vẻ áy náy.

Diệp Minh không chịu yếu thế liền đứng ra cãi lại: “Phụ thân, nhị ca rõ là nói bậy, nhị ca dùng cục đá đập vào đầu con rồi bỏ chạy, mấy người bên cạnh con đều nhìn thấy.”

Lâm thị lúc này lại cướp lời: “Đàm Nhi, sao con lại có thể ra tay hung ác thế? Minh Nhi là tam đệ của con cơ mà. Minh Nhi dù sao cũng chỉ là ham chơi, nó không cẩn thận bắn nhầm về phía con, con thân là ca ca đáng ra nên bỏ qua mới phải chứ. Con mắng nó thì cũng thôi đi, cớ gì lại hạ thủ nặng như vậy?” Bà ta khóc nức nở, âm thanh lại xúc động phẫn nộ, thật giống như phải chịu thật nhiều uất ức.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thiên Minh liền không tốt, còn có dấu hiệu nổi giận: “Đàm Nhi, ngươi thân là ca ca, khí độ của ngươi đi đâu hết rồi?”

Lâm thị thấy Diệp Thiên Minh khiển trách Thanh Linh, khóe môi liền cong lên vui sướng.

Thanh Linh liếc qua Lâm thị, trong lòng cười lạnh, gương mặt thanh tú liền như phủ một lớp băng mỏng, tuy nhiên nàng nói chuyện lại rất ôn hòa: “ Con cũng không phải là cố ý đả thương tam đệ, tam đệ hướng ná về phía con, con chỉ là theo bản năng hất đá ra, sao lại nói con lấy đá đập tam đệ?

Con rời đi cũng là vì phát hiện ra tam đệ, vội trở về lấy thuốc trị thương, đến miệng tam đệ lại thành con gây án rồi bỏ trốn.

Sao con lại không được biết hậu hoa viên phủ ta tự dưng trở thành khu vực săn bắn? Tam đệ thế nhưng không kiêng kị gì cầm ná bắn đá trong hậu hoa viên.

May mắn hôm nay người tam đệ bắn trúng là con, nhưng ngộ nhỡ hôm nay là một quý nhân đến hậu hoa viên, tam đệ lại bắn trúng người ta, vậy phiền toái cũng không hề nhỏ đâu.”

Lâm thị nhìn miệng Thanh Linh khẽ đóng khẽ mở, nói liền một hơi như vậy mà không có thở gấp, kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Người trước mặt này dung nhan thanh tú, sắc mặt hồng nhuận, mồm miệng lanh lợi, hắn là cái con mà bệnh nói nửa câu liền ho gần chết ngày trước đây sao?

Lần này Diệp Thiên Minh càng ngày càng đen, chân mày nhíu lại thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Diệp Minh.

Cảm thấy không khí lạnh từ người phụ thân, thân thể Diệp Minh không khỏi run lên.

Lâm thị phát hiện Diệp Thiên Minh sắc mặt âm trầm, trong lòng bà ta liền biết đây là ông đã nghe vào lời nói của “Diệp Đàm”, bà ta nóng lòng liền thốt lên: “Mới mấy ngày không thấy, không ngờ Đàm Nhi lại hoa ngôn xảo ngữ đến vậy.”

Bà ta trước kia sao lại không có nhận ra, tên mèo bệnh kia không có một chút lực uy hiếp nào , bệnh khá lên một chút mà đã như thay da đổi thịt, ngay cả cách nói chuyện cũng gai góc đầy mình.

Thanh Linh nhìn Lâm thị, giọng điệu ôn nhã nói: “Mẫu thân nói lời này thực kì quái, lời của con là thật sao qua miệng mẫu thân lại thành lời ngon tiếng ngọt ?” Nàng lại quay đầu về phía Diệp Thiên Minh: “Phụ thân cũng cho rằng tam đệ đem hậu hoa viên thành nơi săn bắn, tùy ý chơi ná, không quan tâm đến nguy hiểm của người khác là đúng?”

Diệp Thiên Minh không trả lời, đôi mắt đen như mực, sắc như đao bén nhọn bắn thẳng đến Thanh Linh tựa như muốn nhìn thấu nàng.

Thanh Linh bị hắn nhìn như vậy tâm không khỏi treo lên, bàn tay giấu trong ống tay áo cũng bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.

Lâm thị biến sắc, âm dương quái khí nói: “Hừ, thật khéo mồm khéo miệng, đang đen liền biến thành trắng được, Minh Nhi cũng chỉ là ham chơi chút, nào có như ngươi nói thành không quan tâm đến nguy hiểm của người khác? Đem cái trán Minh Nhi đập thành như vậy mà ngươi còn dám lý luận?”

“Xin phụ thân minh giám.” Thanh Linh sợ Diệp Thiên Minh nhìn ra cái gì, nàng liền biết điều không nói nữa.

“Hậu hoa viên không phải nơi săn bắn, Minh Nhi chơi ná trong như thế cũng thật không đúng, Minh Nhi tối nay liền quỳ từ đường, hảo hảo mà suy nghĩ lại.” Diệp Thiên Minh liền ngồi thẳng người, khí thế phát ra uy nghiêm, ông vừa mở miệng liền không ái dám cự tuyệt.

“Phụ thân, tuy con có lỗi nhưng rõ ràng nhị ca cũng có lỗi.” Diệp Minh không cam lòng cãi.

“Lão gia, cái này thật không công bằng!” Lâm thị bất mãn, kết quả không phải là thế này, người bị Diệp Đàm làm cho bị thương là Minh Nhi, bị phạt cũng là Minh Nhi, bà ta càng nghĩ càng thấy bực mình.

“Minh Nhi bắn ná rất mạnh, ta cũng không phải là chưa thấy qua, sức lực này cũng đủ lấy mạng một đứa trẻ bảy tám tuổi!

May mắn hôm nay nó bắn trúng Đàm Nhi, nếu nó bắn phải vị quý nhân nào đến phủ, đắc tội đến quý nhân, chẳng phải để cho người ta đàm tiếu tam công tử Diệp phủ không có gia giáo sao?”Diệp Thiên Minh vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Diệp Minh ngước mắt: “Phụ thân…”

“Minh Nhi, còn không mau đi!” Giọng điệu uy nghiêm làm Diệp Minh thấy sợ, hắn ta bĩu môi, không tình nguyện lao ra khỏi thư phòng.

“Minh Nhi!” Lâm thị cũng cuống cuồng đuổi theo con.

Trong thư phòng giờ chỉ còn lại Diệp Thiên Minh và Thanh Linh.

“Con còn có việc?” Diệp Thiên Minh thấy Thanh Linh còn chưa đi liền ngẩng đầu hỏi.

“Phụ thân, Đàm Nhi có việc muốn cầu phụ thân đồng ý, kính xin phụ thân chấp thuận.”

“Chuyện gì?” Diệp Thiên Minh nhàn nhạt mở miệng.

“Phụ thân, Đàm Nhi muốn hộ tống Tĩnh Vương và Vinh Vương đến Tiêu Dao thành cầu hôn, xin phụ thân cho phép.” Bây giờ chỉ còn chờ sự đồng ý của Diệp Thiên Minh, nhờ ông bẩm báo việc này với Hoàng Thượng mới được.

“Con?” Diệp Thiên Minh nhíu mày, không thể tin nhìn hắn.

“Vâng, Phụ thân, con tin tưởng năng lực của mình, xin phụ thân cho phép con đi thử qua một chút.” Nàng tự tin nói.

“Năng lực? Con có cái năng lực gì? Nếu là cầm kì thi họa….thì được.” Đứa con thứ hai này của ông triền miên nhiều năm trên giường bệnh, võ nghệ hoang phế, từ cầm kì thi họa ra ông thật chẳng biết hắn có cái năng lực gì.

Thanh Linh đưa mắt quét khắp thư phòng, thấy bên cạnh giá sách bày một cái bàn, trên mặt bàn bày một trang giấy, phía trên trang giấy là những quân cờ màu trắng nằm rải rác.

Cờ nằm như tùy ý nhưng thực chất trong nó giấu càn khôn.

Diệp Thiên Minh nhìn nàng đến gần cái bàn kia, con ngươi hơi co lại, đôi mắt thoáng chút trầm ngâm.

Vị trí quân cờ nhìn qua có chút lộn xộn nhưng thực chất đây lại là Linh Xà trận pháp, Linh Xà trận pháp huyền ảo, ông cũng đã suy nghĩ hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa tìm được cách phá giải.

Thanh Linh vẻ mặt chăm chú nhìn bàn cờ thật lâu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, Diệp Thiên Minh thấy Diệp Đàm tỏ vẻ nghiêm túc, tâm cũng không khỏi dâng lên chút căng thẳng.

Hai nén hương trôi qua, Thanh Linh vẫn nhìn bàn cờ ngẫm nghĩ.

Diệp Thiên Minh không dám lớn tiếng quấy rầy nhưng trong mắt đã toát ra thất vọng. Linh Xà trận ngay chính bản thân ông nghĩ hai tháng còn chưa ra, đứa con này của ông hàng năm triền miên trên giường bệnh như thế nào trong thời gian ngắn liền có thể tìm ra giải pháp?

Đột nhiên khóe môi Thanh Linh tràn ra chút ý cười nhợt nhạt, nàng liền nhanh chóng xê dịch mấy quân cờ.

Diệp Thiên Minh kinh hãi, không nhịn được liền đứng dậy xem.

“Hay, quả thật hay.” Diệp Thiên Minh không cưỡng lại lời khen ngợi đối với Thanh Linh.

Thanh Linh di chuyển mấy quân cờ chủ chốt, Diệp Thiên Minh thấy vậy liền hiểu Linh Xà trận đã được phá giải.

Ông không ngờ bản thân mất đến hai tháng ngẫm nghĩ mà Diệp Đàm chỉ cần hai nén hương đã giải xong.

Thanh Linh có thể tìm ra cách phá giải chỉ vì kiếp trước nàng bỏ ra không ít thời gian ngâm cứu trận cờ.

Diệp Thiên Minh thấy nàng chỉ ra được điểm mấu chốt liền rất hưng phấn.

Vậy mà đang vui vẻ Diệp Thiên Minh đột nhiên hướng nàng ra tay.

Thanh Linh kinh hãi nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng kịp. Tránh chắc chắn là điều không thể Diệp Đàm bệnh nặng nhiều năm, võ nghệ hoang phế, nàng lại càng không thể vận nội lực để đối phó với Diệp Thiên Minh. Nàng nghiêng người, sau lưng liền bị dính một chưởng của Diệp Thiên Minh.

Một chưởng kia sức không hề nhỏ, liền đem nàng đánh bay. Thân thể Thanh Linh bay lên không trung rồi ngã vào án thư phía sau.

Toàn thân gân cốt giống như bị vỡ vụn, đau muốn chết, trong cổ xông lên một cỗ dịch ngai ngái. Thanh Linh cuộn tròn người, không nhịn được liền phun ra một ngụm máu.

“Đàm Nhi, con sao rồi?” Thanh âm Diệp Thiên Minh gấp gáp, ông đi tới, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, Thanh Linh biết ông đang tìm dấu vết dịch dung trên khuôn mặt nàng.

Diệp Thiên Minh vẫn còn hoài nghi nàng, chỉ là trước khi dịch dung thành Diệp Đàm, nàng đã liệu trước chắn chắn có người sẽ không tin.

Nàng dịch dung lần này chỉ có dược thủy mới có thể hiện ra phần da mặt giả, vả lại phần ranh giới da mặt là ở chân tóc. Nói cách khác muốn lột lớp dịch dung này điểm máu chốt không phải mặt mà là chân tóc.

Diệp Thiên Minh sờ loạn trên mặt nàng, thấy không có gì khác thường liền thu tay lại, đôi mắt cũng không còn sắc bén như lúc trước.

Thanh Linh nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ quật cường, vẻ mặt khổ sở, nàng gian nan đứng dậy: “ Phụ thân, con…không có việc gì, là Đàm Nhi vô dụng, không thể đỡ nổi một chiêu của phụ thân nhưng Đàm Nhi vẫn muốn phụ thân suy nghĩ về thỉnh cầu của con.”

Mắt Diệp Thiên Minh thâm thúy, ông như có điều suy nghĩ quan sát nhi tử lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước tới nay, thật lâu, ông mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Là phụ thân vừa rồi xuống tay hơi nặng, con trở về tu dưỡng mấy ngày, đi Tiêu Dao thành thì nên chuẩn bị một chút.”

Diệp Thiên Minh coi như đã đồng ý, Thanh Linh vui vẻ nói: “Đa tạ phụ thân.”

Sức lực một chưởng kia của Diệp Thiên Minh không hề nhẹ, Thanh Linh phải nằm ước chừng mất ba ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.

Trước Thanh Linh vẫn dưỡng thương chỗ phu thê Ngô thẩm, Hương thảo liền không còn chỗ ở. Diệp Đàm xem nàng là thị nữ thiếp thân của Thanh Linh liền đem nàng về Mực Trúc viện, che chở nàng không phải nhận quá nhiều khi dễ.

Đối với Hương Thảo, Thanh Linh vẫn rất yên tâm. Mới trở về Mực Trúc viện không bao lâu, nàng liền nói rõ thân phận với Hương Thảo.

Hương Thảo sau khi biết nàng là Thanh Linh liền khiếp sợ nhưng sau đó lại vừa khóc vừa cười: “Tiểu thư, người không có việc gì, thật là tốt quá.

Phật Tổ ở Tướng Quốc Tự quả thật linh thiêng, tiểu thư vừa đi, nô tì liền đến Tướng Quốc Tự dâng hương, cầu Phật Tổ che chở tiểu thư bình an.

Nô tì cảm thấy Phật Tổ nhất định đã nghe được lời khẩn cầu của nô tì cho nên mới hiển linh. Tiểu thư, nhờ Phật tổ chở che tqia qua nạn khỏi, hai ngày nữa chúng ta đi Tướng Quốc Tự tạ ơn được không?” Nàng chớp đôi mắt vẫn còn một tầng hơi nước nhìn Thanh Linh đầy khát vọng.

Tướng Quốc Tự Phật Tổ hiển linh? Đấy lòng Thanh Linh giễu cợt cười một tiếng, nếu Phật tổ ở Tướng Quốc Tự hiển linh thật, nàng kiếp trước cũng không chết thảm ở ngay Tướng Quốc Tự như thế.

Nhìn gương mặt Hương Thảo hưng phấn, ánh mắt trong suốt chân thành nhìn nàng, lời cự tuyệt nàng liền không có cách nào nói ra miệng. Hương Thảo dù sao cũng là vì nàng, mà dạo gần đây cũng không có việc gì, liền đi Tướng Quốc tự một chút cũng được.

“Được, ngày mai chúng ta đi Tướng Quốc Tự.” Thanh Linh đồng ý nói.

Tướng Quốc Tự vẫn hương khói cường thịnh, khách hành hương vẫn đông như thế.

Thanh Linh đến Bảo Hòa điện nhưng vô luận thế nào cũng không đi vào dâng hương làm cho Hương Thảo đành một mình đi vào, còn nàng đi phía sau núi ngắm cảnh.

Phía sau núi một mảnh yên tĩnh, khác xa với khung cảnh náo nhiệt ở Bảo Hòa điện.

Đi dại một chút, nàng liền thoát khỏi đám khách hành hương ở Bảo Hòa điện. Bất tri bất giác, nàng liền đi xa dần.

Một mình đi lại trong rừng trúc, gió nhẹ phớt qua, lá trúc tựa thiếu nữ đang nhảy múa . Khung cảnh tràn ngập một màu xanh ngát, lọt vào tầm mắt nàng là bạch y nam tử đang ngổi trong đình phía trước.

Nam tử áo trắng tựa nhiễm tuyết phiếm chút ánh nguyệt thêu hoa văn tử sắc cao quý, vạt áo thêu một bông Bạch Liên, tóc dùng một dải lụa tuyết sắc buộc lên trông như một bức tranh nhân cảnh đầy ý thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.