Thư Nghiễn thấy sắc mặt nàng khác thường, chần chừ hỏi: “Chủ Thượng, vật này có vấn đề gì sao?”
Thanh Linh liền khép hộp lại: “Đương nhiên là có vấn đề rồi.”
Thư Nghiễn đưa cho nàng một cái đai lưng thủ công tinh sảo, mặt trước thêu tường vân* tinh mỹ. Lên trên một chút nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có họa tiết Hoàng Long giơ vuốt. Hoàng Long được thêu rất nhỏ, còn có tường vân che giấu, nếu không kiểm tra kỹ càng đúng thật là sẽ không nhìn thấy Long văn.
*Tường vân: họa tiết mây cuộn.
“Nếu ta dùng đai lưng này, sợ rằng trong mấy ngày tới ta liền biến thành khâm phạm của triều đình rồi.” Thanh Linh cười nhạt.
Thư Nghiễn kinh ngạc nhìn nàng: “Nghiêm trọng vậy sao?” Hắn lúng túng sờ gáy. “Chúng thuộc hạ đào quan ngân nơi Ninh Túng chôn giấu, may mắn đào được một hộp bảo vật, chiếc đai lưng này chính là bảo vật trong hộp đó.”
Vốn định cầm đồ này tặng chủ tử, không ngờ đây lại mầm tai vạ. “Đai lưng này có lai lịch gì sao?”
“Chiếc đai lưng này chính Hoàng Hậu tiền triều làm cho Tiên Đế.” Đế Hậu tiền triều nổi tiếng ân ái, chiếc đai lưng này là quà sinh thần mà Tiên Hậu tặng cho Tiên Đế.
Dùng một chiếc đai lưng đã từng là của Tiên Đế? Khó tránh khỏi bị người dâng sớ tố cáo.
“Chủ Thượng, thuộc hạ thực sự không biết lai lịch của chiếc đai lưng này. Nếu thuộc hạ biết, có đánh chết thuộc hạ cũng không tặng ngài.” Thư Nghiễn tự trách nói.
Thanh Linh cười yếu ớt: “Ta không trách ngươi, sau này cẩn thận chút là được.
Đúng rồi, trong thời gian Ninh Túng là Khâm sai Đại thần, ngoài việc tham ô quan ngân ra còn có nhược điểm nào nữa không?”
Thư Nghiễn lắc đầu: “Hắn làm quan không lâu, chưa phạm phải sai lầm gì quá lớn trừ việc tham ô quan ngân.”
“Gần đây Ninh Túng đang làm gì?” Thanh Linh hỏi.
“Ba ngày trước hắn say mê một cô nương trong Phong Tuyết lâu, cô nương đó tên Quan Tuyết, ba ngày này hắn cơ hồ chỉ ở trong thanh lâu.
Nghe nói hắn còn muốn chuộc thân cho cô nương này, chỉ là Phong Tuyết lâu không chịu thả người.”
Đôi mắt Thanh Linh ngày càng u ám, Hoán Y mới bị Ninh Túng bức tử chưa tới mấy ngày, Ninh Túng cũng đủ tiêu dao khoái hoạt đi.
Ninh Túng, ngươi thật đáng chết!
Phong Tuyết lâu là Thiên hạ đệ nhất tình báo, nắm trong tay không ít nhược điểm của mọi giai tầng trong xã hội. Thế lực của Phong Tuyết lâu đến cùng là lớn bao nhiêu, chỉ sợ không một người nào biết, vì vậy không ai muốn đối đầu với Phong Tuyết lâu.
Ninh Túng mặc dù ương ngạnh nhưng cũng vẫn rất kiêng kỵ Phong Tuyết lâu.
“Thương nhân bán gạo cũ cho Ninh Túng giờ ra sao?” Chắc hẳn là cũng không có việc gì đi.
“Khoảng thời gian trước, Ninh Quốc Công phái người ám sát cả nhà họ, may mắn là Chủ Thượng phân phó phải âm thầm bảo vệ họ nên người của chúng ta vẫn luôn ở đó.
Hơn nữa các huynh đệ của chúng ta khi biết có người tới ám sát mới chính thức ra tay cứu người.
Dùng chút ít thủ đoạn khiến họ phải nợ Chủ Thượng một mạng, cho nên giờ Chủ Thượng muốn bọn họ làm cái gì, thuộc hạ tin tưởng họ nhất định sẽ không chối từ.” Thư Nghiễn nói.
“Làm tốt lắm.” Thanh Linh vui lòng khen ngợi.
“Âm thầm dẫn cả nhà bọn họ đến Hạ Thành.” Nàng tiếp tục phân phó.
Bên trong xe ngựa trầm mặc trong chốc lát, đợi đến khi Thanh Linh mở miệng nói thì chính là bảo Bạch Nhiên đánh xe quay trở lại phủ Thừa Tướng.
“Phu nhân quay lại có phải vì không nỡ bỏ vi phu có phải không?” Giọng Tần Liễm dịu dàng êm ái, nụ cười hòa nhã dễ gần, rất tự nhiên hai tay ôm hông Thanh Linh.
“Ta hỏi chàng vài vấn đề, chàng phải thành thật nói với ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trông rất nghiêm túc.
Hắn cười yếu ớt, hôn lên má nàng một cái: “ Vi phu tất nhiên sẽ không giấu giếm phu nhân điều gì.” Hắn ôm nàng ngồi trên ghế.
Nàng không giãy giụa, bị hắn ôm trong ngực đã sớm trở thành thói quen của nàng.
“Chàng có quan hệ thế nào với phó lâu chủ Phong Tuyết Lâu Toái Ngọc?” Nàng ôm cổ hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn.
“Là bạn tốt của nhau.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Không còn gì khác sao?”
“Phu nhân muốn biết việc gì cứ nói thẳng.”
“Lâu chủ Phong Tuyết lâu là ai?”
“Vi phu.”
Mặc dù đã sớm đoán được hắn chính là lâu chủ Phong Tuyết lâu nhưng nghe chính miệng hắn thừa nhận, nàng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Nhưng chưa đầy một phút, nàng híp mắt, gương mặt nguy hiểm. Trong lòng Tần Liễm không khỏi cảm thấy sợ hãi, hắn đã chọc nha đầu này phát bực khi nào hả?
“Phong Tuyết lâu là nơi phong hoa tuyết nguyệt*, các cô nương trong lâu đều xinh đẹp, phục vụ chu đáo, thủ đoạn tuyệt diệu, phu quân chàng….”
*Nơi phong hoa tuyết nguyệt: dễ hiểu là chốn phong trần, nói thẳng là thanh lâu.
Hắn giống nghư đoán được kế tiếp nàng định nói cái gì, lập tức bẹo má nàng, mở miệng cắt đứt câu nói của nàng: “Phu nhân, nàng đừng nghĩ oan cho ta chứ.”
Hắn khóc không ra nước mắt: “ Vi phu vẫn luôn thủ thân như ngọc, đến tận ngày hôm nay vẫn còn là xử nam.” Giọng hắn dần dần nhỏ lại nhưng nàng vẫn nghe được.
Thanh Linh không biết mình có nghe nhầm hay không nhưng nhìn hắn bây giờ đúng là có mấy phần thẹn thùng thật.
Người này cũng biết xấu hổ?
Hắn cụp mắt, nhìn từ trên xuống, lông mi hắn cong dài khẽ run run, đúng là có mấy phần e lệ thật.
Nhìn hắn, nàng không khỏi mất hồn, dáng dấp người này sao lại xinh đẹp thế chứ? Cưới hắn, à không đúng, gả cho hắn, nàng cảm thấy mình thật lời mà.
“Thủ thân như ngọc? Vậy thời điểm chàng bắt nạt ta sao thủ đoạn lại thành thục như thế?” Mỗi lần hắn đốt lửa khắp nơi trên người nàng nhìn có bao nhiêu chuyên nghiệp hả?
Đầu hắn chôn ở cổ nàng, khẽ cắn vùng da mịnh màng ở cổ, bàn tay của hắn từ từ đưa vào trong ngực nàng, bắt đầu khuấy loạn tinh thần của nàng: “Thủ đoạn? Vi phu không hiểu, phu nhân có thể tự thân chỉ dẫn cho vi phu được không?” Giọng hắn khàn khàn.
Người này tuyệt đối đang giả bộ hồ đồ!