Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 95: Chương 95: Hổ phù Trần gia Tây Yến quốc.




Vây quanh Thanh Linh là tám đại hán, trên tay bọn hắn cầm binh khí hoàn toàn không giống nhau, người cầm Loan Câu (cái móc), người cầm Đại Thiết Chùy (búa lớn), người cầm Lưu Tinh Chùy ( 2 cái búa có gai nhịn được nối với nhau bởi một xích sắt), người cầm đại đao đẳng binh khí.

Tây Thành Bá không phát hiện ra Bạch Nhiên ở tán cây thấp, Bạch Nhiên nhanh chóng đứng lên định lại chỗ Thanh Linh, lại bị nàng nhìn một cái lạnh lùng liền lùi về.

Bạch Nhiên nghĩ nhị tiểu thư không muốn hắn xuất hiện, vậy liệu nàng có nắm chắc đánh bại mấy người đó chứ? Dù sao gần đây võ công nàng tinh tiến không ít.

Tây Thành Bá ngồi ở chiế xe lắn làm bằng gỗ, cười gằn: “Diệp Đàm, hôm nay tên mặt trắng nhỏ Tần Liễm không có ở đây, ngươi chịu chết đi!” Hắn mang tới tám đại hán, người nào người nấy khí lưc vô vùng lớn.

Mặc dù lần trước bị Lãnh ly cầm dị hương hun cho bất tỉnh, nhưng hôm nay tên Lãnh Ly đấy cũng không ở đây. Hắn tin tưởng bộ dạng nhỉ gầy kia của Diệp Đàm chắc chắn không phải là đối thủ của Tây Yến đại vũ sĩ.

“Tây Yến Thái tử, chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện được sao? Cần gì giáp mặt đã đánh?” Thanh Linh nhíu mày đáp.

Diện mạo Tây Thành Bá dữ tợn cười to: “Ngươi đã biết sợ? Coi như sợ thì cũng không dùng được. Bản thái tử đã nói qua, đắc tội với bản thái tử tuyệt không có kết quả tốt.” Hắn chịu khuất nhục từ tên tiểu tử Diệp Đàm kia, hôm nay hắn sẽ đòi lại toàn bộ. “ Các ngươi tấn công hết đi!” Hắn phất tay ra lệnh cho tám tráng hán.

Úc Hương viên hương thơm lan tỏa đột nhiên ngập tràn sát khí, khách tới đây du ngoạn mắt thấy sát khí nổi lên, sợ đến nhanh chân chạy, vốn Úc Hương viên phi thường náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Ba người hướng Thánh Linh ném ra vòng răng cưa, Lưu Tinh Chùy cũng theo nhau mà đến, lực đạo cùng tốc độ rất lớn, sát khí khuấy động làm nhiều hoa cỏ nhanh chóng úa tàn.

Thanh Linh phi thân giữa không trung, cuốn theo trận mưa hoa tuyệt đẹp, cánh hoa nhiều màu sắc xinh đẹp cùng với thiếu niên anh tuấn vô song hòa lẫn với nhau tạo nên một cảnh tượng đáng kinh ngạc, ngay cả Tây Thành Bá ngổi xem một bên cũng khó nhịn lộ ra vẻ mặt thưởng thức.

Thanh Linh vận nội lực, tay không bắt được xích sắt của Lưu Tinh Chùy, khống chế đánh vòng răng cưa trở về.

Răng cưa bay ngược trở về với tốc độ rất nhanh, lực đạo bén nhọn vô cùng, trong chớp mắt liền có hai đại hán bị đánh trúng ngã lắn ra đất.

Tây Thành Bá kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Lưu tinh chùy ít cũng nặng ngàn cân, vậy mà cái tên tiểu tử Diệp Đàm nhỏ gầy gió thổi cái liền bay lại có thể nhẹ bẫng khống chế được nó. Hơn nữa động tác của Diệp Đàm gió chảy mây trôi, nhanh như gió, cho dù võ công cao cường hơn người cũng chưa chắc đã làm được điều đó a.

Đại hán còn lại hô to một tiếng, bọn họ cầm trong tay đại thiết chùy và đại đao hướng thẳng Thanh Linh. Dáng dấp bọn họ cao lớn, chiêu thức cũng linh hoạt tuyệt diệu nhưng tuyệt không bằng dáng người gầy nhỏ nhanh nhẹn của Thanh Linh.

Tây Thành Bá vừa quan sát vừa âm thầm lo lắng, hắn hiện tại không thấy bóng dáng Diệp Đàm, chỉ thấy một bóng dáng y phục màu lam như cá trườn lách giữa sáu vị tráng hán. Sau đó hắn nghẹ họng trân trối nhìn tay của mình, từng mảnh cánh hoa bay lên giữa không trung nhất tề rơi xuống.

Mà Diệp Đàm thân thể nhỏ gầy, khuôn mặt lãnh lẽo đứng yên. Gió thổi qua cuốn những cánh hoa, đứng ở nơi cánh hoa rơi đầy đất, nàng vẫn thanh lãnh như cũ, khí chất cao quý không gì sánh bằng, giống như một vị thần cao cao tại thượng.

Tây Thành Bá chớp mắt còn có ý niệm cúi đầu trước Thanh Linh, nghĩ lại hắn đột nhiên sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng.

Thanh Linh bỗng quay đầu lại nhìn Tây Thành Bá, ánh mắt như đao nhọn, từng bước từng bước đi lại đến chỗ hắn đang ngổi.

“Diệp Đàm, bản thái tử ra lệnh cho ngươi không được đến gần ta nửa bước!” Hắn vẫn cho rằng chỉ cần Tần Liễm không có ở đây thì Diệp Đàm không phải là vấn đề khó giải quyết. Nhưng thật không ngờ nằm ngoài dự liệu của hắn, ai ngờ tên tiểu tử Diệp Đàm này với Tần Liễm là người không thể đắc tội.

Thanh Linh cười lạnh một tiếng, bước chân như cũ vẫn không ngừng lại. Lúc nàng đến gần Tây Thành Bá, hắn đột nhiên vỗ vào tay vịn xe lăn một cái, mở ra một cơ quan ở giữa, theo đó hai mũi tên độc cùng nhau bay ra.

Hai mũi tên tốc độ rất nhanh nhưng tốc độ né của Thanh Linh còn nhanh hơn. Tránh qua mũi tên, nàng nháy mắt tiến đến sau lưng Tây Thành Bá, một cước đem hắn ngã lăn quay.

Tây Thành Bá còn chưa kịp phòng bị, cả người cả xe lăn đều ngã chỏng gọng, trong miệng còn ngậm một hớp bùn.

Hắn lật người, lấy tay đẩy xe lăn đang đè ở trên đùi ra, con mắt sắc bén hiện lên vẻ kinh hoàng nhìn Thanh Linh: “Diệp Đàm, ngươi dám vô lễ với Thái tử một nước, đợi bản thái tử từ Tiêu Dao thành trở về Tây Yến,  nhất định phải đòi công đạo từ Nguyên Ung đế Nam Hạ quốc các ngươi!”

“Bản thái tử không phải là không giảng đạo lý với ngươi, nếu hiện tại ngươi chịu quỳ xuống dập đầu xin lỗi ba cái với bản thái tử, bản thái tử có thể bỏ qua cho ngươi, nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Thanh Linh mỉa mai cười hỏi, từ trên cao nhìn hắn.

“Nếu không bản thái tử hướng Nguyên Ung đế Nam Hạ quốc đòi mạng ngươi, đến lúc đó người có khóc mù mắt, bản thái tử cũng nhất quyết không bỏ qua cho ngươi.” Tây Thành Bá uy hiếp, hắn không tin Diệp Đàm đến cái này cũng không sợ.

“Đã như vậy thì giết hắn đi!” Một đạo âm thanh băng lãnh vang lên, Thanh Linh theo bản năng quay đầu liền thấy Tần Liễm một thân bạch y đi đến.

Lúc này nhìn thấy hắn, tai nàng đỏ đến lợi hại.

Tây Thành Bá nhìn thấy người tới, mày rậm cau chặt, gương mặt thoáng chốc liền nặng nề: “Tần Liễm, các ngươi dám can đảm giết bản thái tử, Tây Yến tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.” Hai người này tại sao lại cuông vọng đến vậy chứ?

“Tây Yến, Tây Lâm hoang mạc.” Tần Liễm vân đạm phong khinh nói.

Tây Thành Bá nghe vậy, huyết dịch toàn thân chợt đông cứng thành băng. Sắc môi đen nhánh run run cười cứng ngắc: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Tây Lâm hoang mạc, tám vạn binh mã, thái tử còn cần bổn tướng nói thêm sao?” Âm thanh hắn rất nhu hòa lại khiến cho Tây Thành Bá trong lòng run sợ.

Thanh Linh nghe chuyện như rơi vào trong sương mù, không hiểu nhìn Tần Liễm.

Tần Liễm cười giải thích cho nàng: “Tây Thành Bá tự mình thao luyện binh mã ở Tây Lâm hoang mạc, theo luật lệ Tây Yến, đây là tử tội.

Nàng tin không ? Bây giờ nàng giết hắn hả giận, ta có biện pháp khiến Tây Yến không chỉ không trách tội nàng mà còn cảm tạ ân đức.”

Thế lực của hắn đến tột cùng có bao nhiêu lớn? Thân ở Nam Hạ mà chuyện cơ mật như Tây Thành Bá thao luyện binh mã hắn cũng biết. Thế nên lời vừa rồi của hắn nàng hoàn toàn tin tưởng.

Thì ra trong tay hắn có điểm yếu của Tây Thành Bá, khó trách lúc trước hắn bảo nàng không cần lo lắng việc đắc tội Tây Thành Bá, xảy ra chuyện gì có hắn chịu trách nhiệm.

Tây Thành Bá sắc mặt lo lắng: “Tần Liễm….”

“Ngươi nghĩ bổn tướng đang nói hươu nói vượn? Haha” Tần Liễm cười khẽ một tiếng. “Nếu như bổn tướng tiết lộ tin tức Tây Lâm hoang lạc cho hảo đệ đệ của thái tử, ngươi nghĩ hắn sẽ thế nào?”

“Không!” Tây Thành Bá hoảng sợ, đệ đệ tốt Tây Thành Hạ luôn nghĩ cách để hạ bệ hắn.

Nếu Tần Liễm đem chuyện Tây Lâm hoang mạc tiết lộ cho Tây Thành Hạ, thông qua Tây Lâm hoang lạc hắn sẽ điều tra ra hắn chính là người đứng sau thao luyện binh mã.

Cuối cùng phụ hoàng khẳng định cũng biết, phụ hoàng hắn hận nhất loại người có dị tâm, chuyện này mà bị phụ hoàng hắn biết, chờ đợi hắn không chỉ là danh hiệu Thái tử bị phế bỏ mà còn là cái chết.

 “Hắn vì sao không chịu yên tĩnh làm cái chức danh Thái tử của hắn đi làm gì lại tự mạo hiểm thao luyện binh mã vậy?” Thanh Linh nghi ngờ hỏi.

Tần Liễm trả lời: “Từ bốn năm trước ngoại công của Tây Yến Thái tử tự vẫn, nhà ngoại Tây Yến Hoàng hậu vì thế mà xuống dốc mà nhà ngoại mẫu phi Tây Thành Hạ phát dương cường đại, Tây Thành Hạ dần dần uy hiếp đến vị trí Thái tử của Tây Thành Bá.”

Nói đến đây Thanh Linh coi như là hiểu: “ Tây Thành Hạ uy hiếp, Tây Thành Bá mới cảm thấy nguy cơ mới mạo hiểm tích lũy thế lực của mình.”

Tây Thành Bá sắc mặt trắng bệch, hai người này nói về bí mật của hắn mà cứ như đang trao đổi chuyện nhà, hắn chán nản nói: “Ngơi nói, ngươi muốn bản thái tử làm thế nào?” Tên Tần Liễm này thế lực ở Tây Yến rốt cuộc có bao nhiêu? Không chỉ rõ ràng các phe cánh thế lực ở Tây Yến mà chuyện hắn thao luyện binh mã ở Tây Lâm hoang mạc cũng bị hắn biết được, người này thật đáng sợ.

“Nàng muốn thế nào?” Tần Liễm dịu dàng trưng cầu ý tứ của Diệp Thanh Linh.

“Hiện tại các ngươi giết bản thái tử cũng không có chỗ nào tốt.” tây Thành Bá nói chen.

Chỗ tốt? Vừa nhắc tới chỗ tốt, hai mắt Thanh Linh lập tức tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tây Thành Bá như đang nhìn một khối bảo thạch.

Tần Liễm không vui, đôi con ngươi dần dần tối tăm, tựa như giận dỗi bĩu môi. Hắn không thích nàng nhìn chằm chằm nam tử khác, tất nhiên là ngoại trừ hắn ra.

Tây Thành Bá bị Thanh Linh nhìn mà lông mao dựng đứng: “Diệp nhị công tử, hôm nay ngươi bỏ qua cho bản thái tử, bản thái tử xóa bỏ tất cả chuyện đã xảy ra, thế nào?”

Thanh Linh híp híp mắt, cười gian giảo: “Chưa ra cái gì.” Chỗ tốt gì cũng chưa đến tay mà đã thả hắn, thế là quá rẻ mạt.

Tây Thành Bá như con dê chờ bị mổ thịt, dưới ánh mắt sáng quắc của nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy thống khổ.

“Ngươi vì sao cùng rắn độc với bộ cạp làm bạn được?” Nàng vẫn tương đối tò mò vì sao những độc vật kia không gây thương tổn cho Tây Thành Bá, nếu nà cũng có cái loại bách độc bất xâm như vậy thì thật là tốt biết bao.

“ Bản thái tử từng dùng qua Kim Tuyến quỳ.” Người từng dùng qua Kim Tuyến quỳ máu có thể có tác dụng giải độc.

Tần Liễm cũng ăn Kim Tuyến quỳ, nàng lại từng uống qua máu của hắn nhưng lại không thể đạt đến mức độ thể chất bách độc bất xâm. Nếu như có thể luyện ra giải dược cho tất cả các loại độc trên thế gian, về sau nàng cũng không bao giờ phải lo lắng nữa.

“Bạch Nhiên, đi lấy cái bình rỗng lại đây.” Thanh Linh cao giọng phận phó, Bạch Nhiên sau khi nghe liền biến mất ở Úc Hương uyển.

Bạch Nhiên rất nhanh cầm theo cái bình rỗng xuất hiện: “Nhị công tử, bình đây.”

“Để bình xuống, ngươi tìm một chỗ hầm điểm đông tiền thảo canh, xong xuôi lại quay lại tìm ta.” Thanh Linh phân phó.

“ Nhị công tử….”

Bạch Nhiên muốn hỏi nhưng lại bị Thanh Linh cắt đứt: “Nhanh lên.” Nàng nói.

Bóng dáng Bạch Nhiên một lần nữa biến mất ở Úc Hương uyển.

Thanh Linh lấy đoản kiếm Băng Hồn ra, cầm cái bình rỗng để lại gần tay Tây Thành Bá.

Tây Thành Bá thấy hành động nàng đinh làm, liền có ý định muốn chạy trốn, nhưng hắn có một cái chân tàn làm sao có thể chạy a?

Thanh Linh tiến lên một bước tiếp cận hắn, Tây Thành Bá chợt ra tay, một quyền hướng đấu Thanh Linh đánh tới.

“Không biết tự lượng sức.” Nàng mím mối nói, Băng Hồn nắm trong tay liền xuất ra, Băng Hồn nện chính giữa nắm đấm của Tây Thành Bá.

Băng Hồn đả thương người đau gấp ba lần so với các vũ khí thông thường, Tây thành Bá cắn chặt môi dưới, máu đen rỉ ra trên đôi môi thâm đen của hắn.

Thanh Linh vô tình đạp thẳng một cước bên chân què của hắn, Tây Thành Bá rốt cuộc cũng không nhịn được mà hét thảm một tiếng.

Mà nàng tâm lãnh huyết không một chút cử động, điềm huyệt đạo của hắn, một phát bắt được cổ tay của hắn. Nàng liền phát hiện ngón tay trỏ của hắn có đeo Ngọc Ban chỉ màu xanh đen, ngọc sắc như lưu thủy, ngọc được một bàn tay hổ đang giương nanh múa vuốt bọc lại.

Có thể đeo trên tây Tây Yến Thái tử chắc chắn cũng không phải đồ gì kém cỏi, nàng nghĩ một lúc rồi dứt khoát đem Ngọc Ban chỉ rút ra.

Tây Thành Bá hốc mắt ướt át, đáng thương cầu xin: “Diệp…..Diệp nhị công tử, bản thái tử biết sai rồi, ngươi đem Ngọc Ban chỉ trả lại cho ta đi, ân oán của chúng ta liền xóa bỏ. Ngày sau ngươi đến Tây Yến, bản thái tử nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật hẫu hĩnh, sau này ngươi có chuyện nhờ vả, bản thái tử nhất định không từ chối, bản thái tử chính là đem tất cả khả năng của mình mà giúp ngươi a.”

Thanh Linh liếc nhìn Ngọc Ban chỉ trong tay, không phát hiện bất cứ một điều đặc biệt nào, nhưng đồ đã đến tay nàng có lý nào lại trả lại: “Nghe ngươi nói vậy, hình như chiếc nhẫn này rất quý giá đối với ngươi, như thế ta lại càng không trả.”

“Đưa ta xem Ngọc Ban chỉ một chút.” Tần Liễm lúc này mới lên tiếng, Thanh Linh liền đem nhẫn vứt cho hắn.

“Nhẫn ngọc này là phụ hoàng thưởng cho bản thái tử, bản thái tử coi nó như bảo bối. Diệp nhị công tử, bản thái tử còn rất nhiều bảo bối khác, tất cả đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đêm Ngọc Ban Chỉ trả lại cho ta.” Tây Thành Bá ánh mắt van xin nói.

“Ngươi còn có bảo bối khác?” Nàng cười to, vừa muốn đưa tay vào móc ra liền cảm thấy ánh mắt rét lạnh của Tần Liễm bắn tới sau lưng.

Nàng chột dạ vội thu tay lại, giải huyệt đạo cho Tây Thành Bá: “Đem bảo vật giao hết ra ngoái, nếu không có vật bản công tử cảm thấy vừa mắt….”

“Có, nhất định sẽ có!” Tây Thành Bá động tác nhanh chóng đem tất cả bảo thạch dù có tiền cũng không mua được móc ra hết, dặt ở trên đất sáng lấp lánh.

Thanh Linh tựa như lo lắng bảo thạch một phút sau liền bị người cướp đi, nhìn rất tham, động tác nhanh như chớp đem hết bảo thạch quý giá thu vào túi mình.

“Bây giờ có thể trả lại Ngọc Ban chỉ cho bản thái tử không?” Tây Thành Bá vẻ mặt nhức nhối nói.

“Bản công tử nói qua là sẽ trả lại Ngọc Ban chỉ cho ngươi sao? Huống chi một chút bảo thạch như vậy ta cũng không nhìn trúng.”

Tây Thành Bá lập tức khí huyết trào ngược, con bà nó, nếu không nhìn trúng mấy thứ bảo thạch kia mẹ nó ngươi còn thu nhanh như vậy làm gì?

“Làm thế nào ngươi mới bằng lòng trả Ngọc Ban chỉ cho bản thái tử?” Tây Thành Bá ẩn ẩn tức giận.

“Hổ phù Trần gia Tây Yến quốc!” Tần Liễm đem Ngọc Ban chỉ soi dưới ánh mặt trời, , nhìn nhìn một chút sau đó mới chậm rái nói.

Thanh Linh một lần nữa điểm huyệt đạo của Tây Thành Bá, quay đầu lại liền thấy Tần Liễm dưới ánh mặt trời, da thịt trắng nõn mịn mà, văn tú như nước. Hắn nhìn thật xinh đẹp, tim nàng không nhịn được mà đập thình thịch.

Tây Thành Bá thấy vậy thầm nghĩ chẳng lẽ hai người này là đoạn tụ?

“Hổ phù Trần gia Tây Yến quốc nhưng hiệu lệnh lại được các mật thám chia ra các nước, nàng cướp được một bảo bối.” Tần Liễm nói, Trần gia Tây Yến là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu Tây Yến, ngoại công Tây Thành Bá dưới gối chỉ có một nữ nhi, hổ phù này truyền đến tay Tây Thành Bá cũng không có gì kì lạ.

Tây Thành Bá sắc mặt liền xám xịt, hắn hôm nay ra cửa quên coi Hoàng lịch mà đã đến tìm Diệp Đàm gây phiền phức, hôm nay quả thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Thanh Linh đi tới cầm lại Ngọc Ban chỉ từ tay Tần Liễm, giống như Tần Liễm đem nhẫn chiếu dưới ánh mắt trời liền thấy có con hổ tựa như sống đang chuẩn bị thoát ra ngoài.

“Trần gia Lệnh Tây Yến, ta không họ Trần, nhẫn này ta có thể dùng sao?” Thanh Linh nghi ngờ hỏi, mật thám chia ra tất cả các quốc, nàng sau này tin tức cực kì linh thông.

“Mật thám chỉ nhận lệnh, không nhận người.” Tần Liễm trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.