Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 190: Chương 190: Khi nào chàng lấy ta? 2




Đối với mỹ vị tự động tới cửa, hắn không chút nào khách khí hưởng dụng. Hắn hung hắn hôn trả lại nàng, rất nhanh biến bị động thành chủ động. cái hôn dịu dàng phút chốc đã nóng như lửa, tựa như muốn đốt cháynàng.

Chiếc ô vẫn che tuyết không biết rơi từ lúc nào, hắn lấy áo choàng bao lấy nàng, vững vàng khóa nàng vào trong ngực.

Hai mái tóc theo gió tung bay quyện chặt vào nhau, hoa sơn trà bên cạnh nở bung họa nên bức tranh nam nữ thân mật trong tuyết đẹp như thơ.

Nàng bị hắn hôn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hắn đột nhiên bế ngang nàng lên, bước nhanh vào phỏng ngủ của nàng.

Lo lắng hắn nổi thú tính bất kể hoàn cảnh, tâm nàng chợt căng thẳng, vội la lên: “Chàng…chàng chớ làm loạn, nơi này là Diệp phủ.”

“Phu nhân cho rằng vi phu muốn làm gì?” Hắn cắn cắn vành tai nàng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, đáng chết, sao lại êm tai như vậy. “Phu nhân muốn vi phu làm gì?” Hắn cúi đầu cười nói.

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Tần Liễm ôm nàng trở về phòng, lại tiếp tục hôn nàng, một nụ hôn thật dài.

“Tiểu thư.” Hương Thảo đứng ngoài gõ cửa.

“Tiến vào.” Thanh Linh nói.

Hương Thảo đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư, phu nhân phái Trương ma ma đến thỉnh tiểu thư đến Xuân Dương viện.” Xuân Dương viện là viện tử của Lâm thị.

“Nói với Trương ma ma, thân thể bổn tiểu thư khó chịu, không qua.” Thanh Linh lười biếng nói, nàng hiện tại lười ứng phó với Lâm thị.

Lâm thị không thể mời Thanh Linh đến viện, không khỏi cả giận nói: “Hừ, nha đầu kia cả ngày không để người mẫu thân ta đây vào mắt. Biến mất nhiều ngày như vậy, hồi phủ rồi cũng không đến bái phỏng người làm mẹ thì thôi, ngay cả thỉnh không tới, bày ra cái dáng vẻ gì.”

“Phu nhân, Nhị tiểu thư không đến, Phệ Nhân Cốt phải hạ như thế nào?” Trương ma ma hỏi: “Nếu không phu nhân tự mình đến xem tiểu thư?”

“Không đi.” Bị Thanh Linh từ chối, Lâm thị còn lâu mới chủ động hạ mình đi tìm nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Phu nhân, còn hơn một tháng nữa Nhị tiểu thư sẽ gả ra ngoài, đến lúc đó cơ hội muốn ra tay với Nhị tiểu thư cũng rất khó, trong khoảng thời gian này, phu nhân nên động thủ, càng sớm càng tốt.” Trương ma ma nói.

Lâm thị liếc bà ta một cái: “Bổn phu nhân chẳng lẽ không biết mấy cái này sao?”

Sau giờ ngọ, thời tiết âm trầm, tuyết rơi ngày càng dày.

Lâm thị đột nhiên bị bệnh, đại phu đến bắt mạch nói là khí mạch không thuận, bệnh căn cũ lại tái phát, lại thêm bị nhiễm lạnh nên mới có thể đổ bệnh.

“Lão gia, đứa nhỏ Thanh Linh hồi phủ cũng không đến thăm thiếp. Hiện tại thiếp bị bệnh, nàng cũng không tới nhìn một cái, đứa nhỏ này đúng là vẫn không để mẫu thân thiếp vào mắt.” Lâm thị nằm trên giường, rưng rưng nước mắt nhìn Diệp Thiên Minh đang ngồi bên cạnh.

“Hôm qua con bé mới hồi phủ, có lẽ không vội tới thăm nàng, nàng không cần suy nghĩ nhiều.” Diệp Thiên Minh thản nhiên nói.

Nghe Diệp Thiên Minh bảo vệ Thanh Linh, trong lòng Lâm thị âm thầm khó chịu.

“Phải không?” Lâm thị lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó lại nói: “Nhưng sao nàng lạ không vội? Thiếp đã rất lâu không thấy đứa nhỏ này, sáng nay liền phái Trương ,a ma đến mời nàng cũng không thấy nàng gấp rút làm cái gì, nàng vẫn không chịu đến, mượn cớ liền đuổi Trương ma ma đi.”

“Có chuyện này sao?” Diệp Thiên Minh nhướn mày nói.

“Lão gia nếu không tin, có thể hỏi Trương ma ma.” Lâm thị nói.

“Người đâu, mau gọi Nhị tiểu thư tới.” Diệp Thiên Minh không hỏi Trương ma ma, lập tức phái người đi.

Trong Thủy Liên viện, Hương Thảo vào bẩm báo: “Tiểu thư, lão gia phái người đến viện tử của phu nhân.”

Thanh Linh nằm bên trong ổ chăn ấm áp, nghe vậy liền lười biếng nói: “Quấy rầy giấc ngủ của người khác, thật đáng ghét.”

Nàng ngồi dậy, tóc đén xõa tung, đôi má đỏ ửng, mới tỉnh ngủ, lông mi rung rung lười biếng.

Hương Thảo nhìn bộ dạng này của nàng, đúng là quyến rũ phong tình vạn chủng.

“Tiểu thư, lão gia sao lại cho người đến gọi ngài đến phòng phu nhân? Không phải phu nhân nói gì khiến lão gia tức giận chứ?” Hương Thảo nói, buổi sáng phu nhân cho người đến gọi tiểu thư bị tiểu thư từ chối.

Nàng nghĩ lão gia giờ phút này vẫn đang ở cùng phu nhân, chắc chắn phân nửa đây là ý tứ của phu nhân: “Còn có, bệnh này của phu nhân cũng quá đột ngột. Nô tỳ cảm giác lần này tiểu thư đến phòng phu nhân không có chuyện gì tốt.”

Thanh Linh mặc xiêm y, khoác áo choàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, thần sắc trong trẻo mà lạnh lùng: “Bệnh bà ta xác thực có vấn đề, vậy thì cứ để cho bà ta tiếp tục bệnh đi, tránh việc bà ta tiếp tục gây sóng gió không cần thiết.”

Thanh Linh chầm chậm đi vào Xuân Dương viện, bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống của Diệp Thiên Minh.

Thanh Linh đến trước giường: “Phụ thân, mẫu thân.”

“Thân làm nhi nữ, trở lại mà cũng không tới thăm mẫu thân.” Diệp Thiên Minh trầm giọng nói.

Thanh Linh làm bộ áy náy: “Thời điểm buổi sáng, thân thể nhi nữ có chút khó chịu, nghe nói mẫu thân bị bệnh, con cảm thấy đỡ hơn một chút liền định đi thăm mẫu thân, không nghĩ tới lúc này phụ thân lại cho người gọi”

“Thì ra Thanh Linh khó chịu trong người, đã mời đại phu chưa?” Lâm thị khẩu thị tâm phi hỏi han.

“Đa tạ mẫu thân quan tâm, sau khi nghỉ ngơi, nhi nữ cảm thấy kháhơn nhiều.” Thanh Linh thản nhiên nói.

“Không sao là tốt rồi, đứa nhỏ này cũng thật là, ở bên ngoài lâu như vậy cũng không chịutrở lại, làm cho phụ thân cùng ta đều lo lắng muốn chết.” Lâm thị nói.

Lo lắng? Thật là một chuyện đáng cười. Thanh Linh âm thầm khinh thường nói, Lâm thị làm bộ, nàng ý thức chắc chắn có chuyện gì khuất tất.

“Nhiều ngày không thấy, mau lại cho mẫu thân nhìn một chút.” Một bàn tay từ trong chăn duỗi về phía Thanh Linh, vẫy nàng lại, một tay khác ở trong chăn sờ sờ hộp Phệ Nhân Cốt.

Chỉ cần bàn tay của Sao Chổi này tiến vào trong chăn, ở nơi mà Diệp Thiên Minh và Sao Chổi không nhìn thấy, bà ta có thể thần không biết quỷ không hay hạ Phệ Nhân Cốt trên người Sao Chổi.

“Trời đang lạnh, đừng đưa tay ra.” Diệp Thiên Minh nhắc nhở.

Lâm thị nhu hòa cười cười: “Không sao, thiếp muốn xem đứa nhỏ này.”

Thanh Linh đến trước giường Lâm thị, Lâm thị kéo nàng ngồi xuông, một phát bắt được tay nàng: “Thanh Linh, tay con sao lại lạnh thế này?” Bà ta đau lòng nói: “Nơi này rất ấm, vừa vặn.” Bà ta nói xong liền kéo tay nàng vào trong chăn.

Thanh Linh mặc kệ bà ta kéo. Chỉ là vừa tiến vào ổ chăn, Thanh Linh đột nhiên dùng ngân châm đâm lên cổ tay Lâm thị.

Thanh Linh không biết bà ta làm động tác này có gì mờ ám hay không, nàng quyết định chủ động thu thập bà ta.

Lâm thị vẫn cho rằng nàng hại hết Diệp Thanh Ngọc, Diệp Minh buộc phải rời khỏi Hạ thành cùng nàng có quan hệ. Cho nên Lâm thị không thể đơn giản tha thứ cho nàng, chờ Lâm thị đến tìm phiền toái, thà rằng hôm nay giải quyết ở đây luôn. Mà hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.

Lâm thị đột nhiên cảm thấy cổ tay truyền đến đau đớn, bà rất nhanh hiểu được Thanh Linh động tay chân. Bà ta không ngờ Thanh Linh đột nhiên ra chiêu này, cổ tay không hề báo trước mà truyền ra đau đớn khiến cho bà ta phải kêu ra tiếng.

Đau nhức chiếm trọn tâm trí khiến bà ta không thể để chút tâm tư hạ Phệ Nhân Cốt lên người Thanh Linh.

Mà Thanh Linh cũng không cho bà ta cơ hội này, cơ hồ bà ta vừa kêu lên đầy đau đớn, Thanh Linh cả kinh kêu lên: “ Mẫu thân, người làm sao vậy? Chẳng lẽ trong chăn có gì hay sao?” Thanh Linh đột nhiên kéo chăn lên.

Thời tiết hiện tại rất lạnh, Lâm thị vốn dĩ đang đắp chăn, vì để ngủ cho thoải mái, bà ta chỉ mặc một bộ trung y đơn bạc. Chăn mền bị kéo lên, Lâm thị cảm thấy lạnh đến phát run.

May mắn hộp đựng Phệ Nhân Cốt được bà ta dùng tay che lại, Thanh Linh cùng Diệp Thiên Minh không thể nhìn thấy.

Sao Chổi đáng ghét! Lâm thị mắng thầm, bà ta muốn nhân cơ hội này hạ Phệ Nhân Cốt nhưng không thể thực hiện đươc. Bà ta đảo mắt một cái, một ý nghĩ lại xuất hiện trong đầu.

“Sao vậy?” Diệp Thiên Minh cũng hỏi.

“ Không sao, không sao, lạnh quá, mau đắp chăn lên cho ta.” Lo lắng hộp đựng Phệ Nhân Cốt bị phát hiện, Lâm thị vội vàng nói.

Độc trên ngân châm khiến Lâm thị cảm thấy không đau cũng chỉ là tạm thời, nếu đau lại lần nữa, bàn tay này của bà ta xác định là đã bị phế bỏ.

“Xin lỗi, đều do nhi nữ không hỏi rõ ràng đã vén chăn lên.” Thanh Linh áy náy nói nhưng trong mắt lại một mảnh đạm mạc. “Bất quá mẫu thân, người không sao chứ?”

“Con cũng lỗ mãng quá rồi đấy.” Diệp Thiên Minh nhìn qua tl1, đột nhiên lên tiếng.

“Cũng không trách con bé được, nàng là lo lắng cho thiếp nên mới thế. Đúng rồi, lão gia không phải còn có việc sao? Nếu không lão gia cứ đi trước đi.” Lâm thị thế nhưng chịu nói giúp Thanh Linh, thời tiết muốn thay đổi sao?

Diệp Thiên Minh gật đầu: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”

“Thanh Linh, con ở lại đây chăm sóc mẫu thân, mẫu thân có chuyện muốn nói với con.” Lo lắng Thanh Linh cứ thế đi mất, Lâm thị vội vàng gọi nàng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.