Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 242: Chương 242: Lật thuyền trong mương




Ánh trăng như nước, dịu dàng bao trùm lên cảnh vật.

Băng đọng được ánh trăng chiếu rọi trở nên lóa mắt.

Trong một con hẻm nhỏ gần Vinh vương phủ, Thanh Linh mặc y phục dạ hành, ẩn ở trong bóng tối: “Hắc y nhân mặt nạ bạc vào Vinh Vương phủ đã bao lâu?”

Thanh Linh phái người nhìn chằm chằm Vinh Vương phủ nhiều ngày, cuối cùng đêm nay đã có dị động.

“Ước chừng nửa chén trà.” Thư Nghiễn cũng đồng dạng một thân y phục dạ hành nói.

Đợi thêm nửa canh giờ, ngân diện hắc y nhân từ Vinh Vương phủ lẻn ra, thi triển khinh công hướng bắc rời đi.

Thanh Linh vận nội lực đuổi theo.

Hắn tựa như biết có người theo đuôi phía sau, dưới chân tăng tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhà cửa hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, tựa như ảo cảnh xẹt qua trong vô thức. Ra khỏi con hẻm, ngoại trừ Thanh Linh, những người còn lại đồng loạt bị cắt đuôi.

Thanh Linh không ngừng vận nội lực, trên trán dần ra một lớp mồ hôi. Người này tốc độ quá nhanh, nàng đuổi theo cũng là cố hết sức.

Hắc y nhân nhanh, nàng bắt buộc phải bắt kịp tốc độ của hắn. Thanh Linh cắn răng vận chuyển nội lực, nỗ lực rút ngắn khoảng cách của hai người.

Bên trong rừng tùng, ánh trăng loang lổ đổ xuống mặt đất thành những hình dạng kì quái. Ánh sáng nhỏ vụn dắt lên mặt nạ bạc khiến người kia càng âm trầm thêm vài phần.

Ngân diện hắc y nhân nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, đáy mắt lóe lên chút kinh ngạc, tốc độ cũng dần chậm lại, hắn tựa như không ngờ khinh công của bản thân đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa rồi mà vẫn còn có người có thể đuổi theo. Hắn chỉ chậm lại chút ít, vài cây ngân châm lóe sáng bắn nhanh tới.

Hắn không thể không ngăn cản thế công này, vì vậy tốc độ cũng ngày càng chậm lại.

Thanh Linh thừa dịp này đuổi theo, hai tay tinh xảo chuyển động không ngừng xuất ra ngân châm. Nàng dịch dung thành một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt chỉ coi như thanh tú, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm ngân diện hắc y nhân.

“Ngươi là ai? Vì sao lại đuổi theo lão phu?” Thanh âm của hắc y nhân trầm khàn, bàn chân lấy chút lực, tựa như một cơn bão tố phản kích, lấy tốc độ bất khả tư nghị bổ một chưởng xuống đỉnh đầu Thanh Linh.

Chưởng phong bén nhọn, tuyết đọng trên cành lá cây tùng bị hất xuống, bụi phấn tung bay, được ánh trăng chiếu xuống tựa như bướm trắng bay lượn, tuyệt mỹ đến nghẹt thở.

“Tại hạ cũng rất tò mò thân phận của các hạ!” Thanh Linh miễn cưỡng tiếp được chưởng phong ấy, thế nhưng tay có chút tê rần, bị chấn động lui về sau một bước. Trong thời gian đó, ngân diện hắc y nhân đã như thuấn di mà đứng trước mặt nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Có thể đỡ được một chiêu của lão phu, ngươi cũng coi như là một nhân tài.” Hắc y nhân nói, tay đã nhanh chóng muốn bóp lấy cổ Thanh Linh.

Thanh Linh một lần xuất ta số lớn ngân châm, chưởng phong của người này vô cùng bá đạo, ngân châm còn chưa đến gần hắn đã đồng loạt rơi xuống.

Nàng không khỏi nhíu mày, công phu của người này cao siêu, hắn ở ngay trước mặt mà không thể nào bắt được. Nàng chỉ ngẩn ra trong chốc lát, nắm đấm của ngân diện hắc y nhân đã đến gần. Nàng kinh hãi, cắn răng bắt lấy cổ tay của đối phương nhưng vẫn không ngăn nổi thế công như vũ bão.

Nắm đấm của ngân diện hắc y nhân đánh trúng mặt nàng, nàng vẫn không kịp bận tâm đau đớn trên mặt. Hai bàn tay đồng loạt xuất ra ngân châm, hắc y nhân đã sớm có phòng bị, nhanh chóng tránh đi thế nhưng vẫn bị ngân châm xẹt qua tạo thành một vết xước trên mu bàn tay.

“Giải dược!” Ngân diện hắc y nhân lạnh lùng nói.

“Không có.” Thanh Linh nói.

Lúc này đằng sau ngân diện hắc y nhân lại xuất hiện thêm năm tên áo đen nữa.

“Bắt lấy người này.” Ngân diện hắc y nhân lạnh giọng phân phó.

Mục đích đêm nay của nàng đã đạt được, không tiếp tục dây dưa nữa. Trước khi năm hắc y nhân tới gần, nàng sử dụng gần hết số ngân châm mình có, thừa dịp mấy người đó bị cản chân, nàng thi triển khinh công rời đi. (MTLTH.dđlqđ)

“Chủ Thượng!” Thân thể ngân diện hắc y nhân thoáng lung lay rồi đổ ra phía sau, năm hắc y nhân kia thấy vậy, không đuổi theo Thanh Linh, vội vàng vọt tới bên cạnh ngân diện hắc y nhân.

Hắn trung độc từ ngân châm, cố gắng dùng nội lực bức độc ra ngoài, độc này bá đạo, càng vận nội lực, độc phát tán càng nhanh.

Trên đường trở về, Thanh Linh gặp được Thư Nghiễn và Vô Ảnh.

“Chủ Thượng, có bắt được không?” Thư Nghiễn nhìn thấy Thanh Linh, nhanh chóng xông tới hỏi.

“Không bắt được, nhưng hắn trúng độc của ta.” Thanh Linh nói, ngân châm của nàng luôn có độc, đêm nay nàng càng đặc biệt chuẩn bị độc dược bá đạo hơn. Có thể ghim cho đối phương một châm, cũng coi như không uổng phí thời gian gần đây.

“Chủ Thượng, sao mặt của ngài lại sưng lên như vậy?” Thư Nghiễn nhìn gò má bên phải của Thanh Linh sưng như bánh bao, không khỏi lo lắng hỏi.

Vô Ảnh mặc dù không lên tiếng nhưng ánh mắt lại ngậm lo lắng nhìn nàng.

Một bên má Thanh Linh bình thường, một bên lại sưng như bánh bao úng nước, nhìn trông có chút tức cười.

“Nếu dám cười, có tin ta đập ngươi giống như ta bây giờ không?” Thanh Linh uy hiếp, vừa mở miệng nói chuyện gò má liền đau khiến nàng không khỏi hít khí.

Thư Nghiễn đưa tay bịt chặt miệng mình, sợ bản thân không khống chế được mà cười ra tiếng.

“Thư Nghiễn, bắt đầu từ bây giờ phân phó người theo dõi tất cả tiệm thuốc trong thành, nếu có người mua Thiên tiền, Ngũ hòe, Điếu liên, Sinh đường,… liền đuổi theo, xem xem vị cần đơn thuốc này là ai.”

Ngân diện hắc y nhân trung ngân châm có độc của nàng, trong một ngàu nếu không kịp giải sẽ chết.

Độc trên ngân châm của nàng, nếu muốn chế giải dược cần dùng mấy vị dược này, thiếu một thứ không được, nhiều một chút cũng không xong. Thiên tiền, Ngũ hòe hiếm thấy, bình thường chỉ có những tiệm thuốc lớn mới có.

Ngân diện hắc y nhân chỉ có thời gian một ngày để giải độc, căn bản hắn không kịp phân phó thuộc hạ ra ngoài thành tìm.

Để Thư Nghiễn giám sát toàn thành như vậy là đủ rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.