Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 172: Chương 172: Mỗi thời khắc nhìn thấy nàng (chàng) đều là ngạc nhiên và mừng rỡ




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Ninh Thục phi thở dài, lo lắng trùng trùng: “ Bây giờ Vân Quý phi mặc dù không có nhà mẹ đẻ hùng hậu chống lưng.” Vân Quý phi cũng là danh môn quý nữ, tổ tiên ba đời đều công trạng hiển hách nhưng con nối dòng lại giống Ninh gia, rất điêu linh. Nhất là đến thế hệ này của Vân Quý phi, Vân gia chỉ còn một mình nàng là nữ nhi.

Sau khi cha nàng qua đời, Vân gia liền lụi bại dần: “ Nhưng từ khi tra ra chuyện Túng nhi tham ô quan ngân, phụ thân hiện thời vẫn bị cấm túc trong phủ. Trước mắt tình thế Ninh gia cũng không mấy lạc quan, không chiếm hơn bao nhiêu ưu thế so với Vân gia.

Tĩnh Vương là hài tử của Liên phi, Phụ hoàng con vốn vẫn thiên sủng hắn. Sau lưng hắn còn có Tần Thừa tướng, thực lực người này tột cùng sâu bao nhiêu, đến nay chúng ta vẫn chưa biết được rõ ràng.

So sánh con với Tĩnh vương, hắn dường như đã thắng con một bậc.”

“Nếu muốn đoạt được Thái tử vị, nhất định phải diệt trừ Tĩnh Vương trước khi Phụ hoàng con ra quyết định.” Thần sắc Ninh Thục phi dần trở nên ngoan lệ.

Những lời này của Ninh Thục phi, Hách Liên Dực làm sao không biết? Diệt trừ Tĩnh Vương là điều tất nhiên, chỉ là vấn đề thời gian.

“Dực nhi, con có thượng sách gì không?” Ninh Thục phi hỏi.

Hách Liên Dực trầm mặc hồi lâu: “Nhi thần nghe thuộc hạ nói vài ngày trước đó, Tĩnh Vưỡng đã tặng Vân Quý phi một cây cổ cầm tên Băng Huyền.”

Ninh Thục phi kinh ngạc: “Con nói chính là chiếc cổ cầm mà sinh thời Liên phi yêu thích nhất?”

“Đúng vậy.” Hách Liên Dực trả lời.

Liên phi khi còn sống rất thích đánh đàn, chiếc cổ cầm Băng Huyền này chính là cây đàn nàng thường xuyên dùng. Chỉ là cây cổ cầm này sau khi Liên phi mất liền biến mất, hiện thời thế nhưng lại xuất hiện.

Vân Quý phi cũng thích đánh đàn, Tĩnh Vương tặng nàng cây cổ cầm của mẫu phi hắn cũng không phải điều kỳ lạ.

Trên mặt Ninh Thục phi hiện rõ vẻ tức giận: “Chuyện này sao không thấy Như Châu nhắc tới?” Đại cung nữ bên cạnh Vân Quý phi tên Như Châu, là người bà an bài ở bên cạnh Vân Quý phi. “Xem ra nha đầu kia lại bắt đầu không thành thật rồi.”

“Nhi thần còn nghe nói lần này Vân Quý phi cũng mang Băng Huyền cầm đến Thiên Chiếu sơn.” Hách Liên Dực nói tiếp. (MTLTH.dđlqđ)

Chân mày Ninh Thục phi khẽ nhướng lên: “Ý của con là động tay chân vào Băng Huyền cầm?” Nếu không hắn cũng không đề cập đến cây đàn đó.

Hách Liên Dực gật đầu: “Đúng vậy.”

Ninh Thục phi suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Bản cung phải nghĩ lại chuyện này đã, con về trước đi.”

Nguyên Ung Đế phân phó nên quần thần ở trên Thiên Chiếu sơn cũng không còn câu nệ nghiêm túc như ở trên triều nữa, tùy ý chọn cho mình một địa phương để ngâm mình. Đến Thiên Chiếu sơn không nhất thiết phải ngâm ôn tuyền, cũng có thể đi xung quanh ngắm cảnh.

Hương Thảo bưng chén cháo vào trong phòng Thanh Linh, Thanh Linh ngồi trên giường may đồ.

Hương Thảo đặt chén cháo lên bàn: “Tiểu thư, bao tay lông chồn vẫn chưa xong sao?

“Một chút nữa là được rồi.” Thanh Linh vẫn không ngẩng đầu lên, Tần Liễm sợ lạnh, nàng muốn làm cho hắn một đôi bao tay lông chồn, cũng ấm áp hơn chút. Nữ công của nàng thực chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại không nghĩ nhờ người khác làm đồ giúp, vì vậy nàng đành phải vừa học vừa làm.

“Nhị tiểu thư ăn chút cháo trước đi, ăn xong rồi làm sau cũng được mà.” Hương Thảo nói, nàng không thấy Thanh Linh trả lời lại, phát hiện Thanh Linh vẫn đang tập trung tinh thần may đồ.

“May xong rồi.” Thanh Linh cắn đứt sợi chỉ, cầm lấy bao tay nhìn, hài lòng gật đầu. Đứng dậy, cháo cũng không ăn liền đi ra khỏi phòng. (MTLTH.dđlqđ)

“Nhị tiểu thư, người còn chưa ăn sáng đâu.” Hương Thảo đuổi theo liền thấy nàng đi vào phòng của Tần Liễm.

Cửa phòng Tần Liễm khép hờ, Thanh Linh giấu bao tay sau lưng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng đi vào.

Tần Liễm ngồi trên ghế, tóc chưa buộc, mái tóc đen nhánh cơ hồ sắp rơi trên mặt đất.

Minh Lục cầm lấy lược giúp hắn chải đầu, khóe mắt nhìn thấy Thanh Linh lại gần, động tác hơi ngừng lại.

Thanh Linh thủ thế ý muốn nói hắn chớ lên tiếng, hắn vẫn cứ làm như không thấy giúp Tần Liễm chải đầu.

Nàng lặng lẽ đi qua, nhẹ nhàng chuyển qua chỗ chiếc gương không phản chiếu được. Nàng đột nhiên hào hứng, nghĩ muốn dọa hắn nhảy dựng, đi đến cạnh đó không xa, nhét bao tay vào trong ngực. Giả trang mặt quỷ, vừa định nhào đến, không ngờ bên hông bị lụa trắng bao lấy, đầu kia của bạch lăng có một bàn tay thon dài nắm lấy.

“Nàng lại nghịch ngơm rồi.” Tần Liễm quay đầu ôn nhu nói.

Gương mặt Thanh Linh thoáng chốc cứng đờ, trước ngực đút bao tay nhìn có chút phình ra. Bộ dáng nàng rơi vào trong mắt hắn vừa tức cười vừa đáng yêu hết sức, chỉ muốn hung hăng ôm nàng vào lòng, cuồng hôn một trận.

Trong lòng nghĩ vậy, trên tay liền có động tác, tay khẽ kéo, bạch lăng liền cuốn lấy nàng bào trong ngực hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, khóe miệng Minh Lục hung hăng giật giật, may mắn lúc này tóc cũng đã buộc gọn gàng. Hắn ném lược lại nhanh chóng chạy đi, lúc gần đi còn rất ý thức mà đóng chặt cửa lại.

Cuốn lấy đầu lưỡi nàng cùng nhảy múa, hương vị ngọt ngào cứ như mới ăn mật, nàng rất dễ dàng trầm luân trong đó, không muốn tiếp tục kiềm chế nữa. Ôm chặt phu quân của mình, nàng đáp trả lại hắn.

“Đây là cái gì?” Tần Liễm thở dốc hỏi, thanh âm trầm khàn mê người. Áo nàng nửa bị cởi, bao tay cũng rơi xuống đất.

Hắn nhặt bao tay kia lên, nhìn thấy đường may có chút vặn vẹo, chậm rãi nở nụ cười: “Phu nhân tự tay làm?”

Nàng gật đầu, bĩu môi trả lời: “Không vui gì hết, định cho chàng chút kinh hỉ, không ngờ bị phát hiện nhanh thế.”

Thần sắc hắn nhu hòa, trong đôi mắt cứ như có vô số ánh sao: “Vi phu thực sự rất thích đôi bao tay này.”

Nhìn nàng có hơi tiếc nuối, hắn cười nói: “Mỗi thời mỗi khắc nhìn thấy phu nhân đều là ngạc nhiên và mừng rỡ.” Cho dù cái gì nàng cũng không làm, chỉ muốn nhìn thấy nàng, tâm hắn đều sẽ nhấc lên từng gợn sóng.

Hắn ung dung thong thả giúp nàng chỉnh trang lại trang phục: “Phu nhân chuẩn bị cho vi phu kinh hỉ, vi phu cũng vậy.”

Hai mắt nàng tỏa sáng: “Cái gì vậy?”

Hắn thần bí cười một tiếng: “Bây giờ nói ra cũng hết vui.”

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Mỗi thời mỗi khắc nhìn thấy phu quân đều là ngạc nhiên và mừng rỡ, thế nên phu quân không cần khiến ta kinh hỉ, nhanh nói cho ta biết đi.”

Hắn cười mà không nói.

“Chàng mà không nói ta liền tức giận.” Nàng nâng mặt hắn làm nũng nói.

Tay hắn ôm lấy eo nàng, ngưng mắt nhìn nàng, đôi mắt lộng lẫy rực sáng: “ Được, hôn vi phu một cái, vi phu liền nói cho nàng biết.”

“Được.” Đôi mắt nàng giảo hoạt đảo quanh, cúi đầu cắn lên môi hắn, hắn bị đau khó chịu hừ một tiếng: “Ta hôn chàng rồi, chàng mau nói cho ta biết đi.” Nhìn hắn bị đau, nàng cười đến đắc ý.

Người này muốn đặt điều kiện với nàng, quả thật là muốn ăn đòn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.