Thanh Linh tiến lên đỡ Hương Thảo trở về phòng nằm xuống mới hỏi: “Hương Thảo, đã xảy ra chuyện gì ?? Là ai đánh ngươi ??”
Người đánh Hương Thảo ra tay không nhẹ, nhất là chỗ mặt, đã bị sưng lên như đầu heo, răng cửa cũng bị mất luôn hai cái, tóc rối tung, thậm chí còn bị mất đi nhiều nắm tóc.
“Nô tỳ không cẩn thận làm ngã nô tỳ nấu dược của Đại tiểu thư. Đại tiểu thư biết được nên sai người đánh nô tỳ thành như vậy. May mắn Trương Quý có lòng tốt, chờ người của Đại tiểu thư đi rồi liền đỡ nô tỳ trở về.”- Khi Hương Thảo được Thanh Linh đỡ trở về thì Trương Quý nói có việc đã lui xuống trước.
“Diệp Thanh Ngọc, nàng ta thật khinh người quá đáng.”- Đáy lòng Thanh Linh bùng lên một đoàn lửa giận, xoay người lao ra ngoài định tìm Diệp Thanh Ngọc tính sổ nhưng lúc đi tới cửa lại ảm đạm dừng chân lại.
Nàng không được phụ thân sủng ái, địa vị trong phủ quá thấp huống chi bây giờ phụ thân lại không có trong phủ. Ở trước mặt Diệp Thanh Ngọc, nàng không quyền không thế, muốn lấy cái gì đi tìm người ta tính sổ ??
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ?”- Hương Thảo thấy Thanh Linh xoay người rời đi có chút khó hiểu.
Thanh Linh quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hương Thảo nói: “Hương Thảo, ngươi hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ không để cho ngươi hôm nay bị đánh một cách vô ích như vậy đâu !”
Giọng nói như hứa hẹn.
Hương Thảo nghe vậy lại vội vàng nói: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng vì nô tỳ mà làm ra chuyện gì ngu ngốc !”
“Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực. Tóm lại, sau này ta sẽ không để cho người khác vô duyên vô cớ bắt nạt chúng ta !”- Ánh mắt kiên định, thần sắc kiên cường động lòng người
Hương Thảo cảm thấy Tiểu thư như đã biến thành người khác. Trước kia, Tiểu thư dù bị Đại tiểu thư khi dễ cỡ nào cũng đều bấm bụng bấm dạ cam chịu, sẽ không phẫn nộ giống như bây giờ, còn nghĩ sẽ hỏi tội cho bọn họ.
Thanh Linh lục tung cả phòng, trang sức trong phòng thật thiếu thốn. Chỉ có hai cái rương cổ xưa.
Hương Thảo bị thương không nhẹ, cần bạc để bốc thuốc.
Thật không biết nguyên chủ của thân thể này lúc trước làm sao có thể trãi qua cuộc sống thường ngày. Lâm thị *vắt cổ chày ra nước như vậy, mỗi tháng chỉ cấp cho nàng có hai lượng bạc, đoán chừng ngay cả hộp phấn nước của Diệp Thanh Ngọc cũng không mua nổi. Đừng nói chi đến tiền dư cuối tháng.
*vắt cổ chày ra nước: bức người quá đáng.
Thanh Linh lục soát xung quanh, tìm kiếm cả buổi cũng chỉ thấy mấy viên bạc vụn và một cuốn luyện nội công tâm pháp cũ rách tên Phá Nguyệt Tâm Kinh. Phá Nguyệt Tâm Kinh là nội công tâm pháp thượng thừa của hoàng thất Đông Lăng. Nhưng cần nắm trong tay viên dược bí mật của Đông Lăng quốc thì mới có thể luyện. Cho nên dù có được cuốn tâm pháp mà không có viên dược cũng sẽ vô dụng.
Nàng thấy tu vi nội lực của chính mình cũng không thấp. Đoán chừng là do Đông Lăng Công chúa giúp cho nguyên chủ thân thể này tập luyện vòng cơ bản của Phá Nguyệt Kinh Tâm.
Thanh Linh bị cảm nên phát sốt, thuốc còn chưa uống. Nàng choáng váng đi tìm tiệm thuốc bốc thuốc trên ngã tư đường. Lúc đi ngang qua Định quốc Hầu phủ, chân đột nhiên dừng lại, xoay người ngẩn đầu nhìn lên, toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cửa lớn Định quốc Hầu phủ đóng chặt, trên cửa có dán giấy niêm phong. Bảng hiệu 'Định quốc Hầu phủ' lấp lánh ánh vàng vốn được treo ở trên cửa nay cũng không thấy bóng dáng.
Định quốc Hầu phủ vì sao bị dán giấy niêm phong ?? Chẳng lẽ đại ca đã xảy ra chuyện gì ??
Lòng Thanh Linh bất an níu lấy một người đi đường hỏi: “Định quốc Hầu phủ đã xảy ra chuyện gì ?? Vì sao cửa lớn lại dán giấy niêm phong ??”
Người đi đường bị kéo lại nhìn vẻ mặt hung thần tỏa sát khí của Thanh Linh, run rẩy sợ hãi nói cho nàng biết Định quốc Hầu phủ gần đây có chuyện.
Hơn hai tháng trước, muội muội Mạch Sương của Định quốc Hầu Mạch Chiêu Nam bị Thái tử cưỡng bức trong sương phòng Tướng Quốc Tự, Mạch Sương vì cảm thấy quá nhục nhã nên nhảy xuống núi tự sát.
Lúc Mạch Chiêu Nam kế vị chức Định quốc Hầu vẫn còn quá trẻ nên nhận được hoàng lệnh đến biên cương trấn thủ vài năm để rèn luyện.
Mạch Chiêu Sương đang trấn thủ ở biên cương nhận được tin tức thân muội muội chịu nhục mà tự sát nên tự ý trở về Hạ Thành. Phạm vào pháp lệnh Nam Hạ quốc. Tướng sĩ ở biên cương chưa được Hoàng Thượng phê chuẩn lại giả thánh chỉ tự ý trở về.
Mạch Chiêu Nam tự tiện bỏ nhiệm vụ, vừa vào Hạ Thành lập tức bị Hoàng Thượng hạ chỉ nhốt vào đại lao. Mạch Chiêu Nam không phục nên vượt ngục, kết quả là còn chưa chạy ra khỏi đã bị chết dưới mưa tên.
“Không ! Ngươi gạt ta. Ngươi chắc chắn là đang gạt ta !”- Thanh Linh như bị điên thét lên, không phải nàng mới chết có vài ngày sao, sao đột nhiên lại biến thành hơn hai tháng ?? Không, hắn chắc chắn là đang gạt nàng.
Người đi đường sợ hãi tránh xa Thanh Linh.
“Tin hay không tùy ngươi.”- Vừa nói xong, hắn bỏ chạy nhanh như một làn khói.
Thanh Linh đương nhiên là không tin nên níu thêm vài người đi đường lại hỏi nữa, nhưng kết quả bọn họ đều nói như người kia.
Nước mắt chảy điên cuồng, lồng ngực như bị ai hung hăng bóp nát, phá thành nhiều mảnh nhỏ. Nàng đau đến sắc mặt trắng bệt, lòng đều chết. Ánh mắt đau thương, mờ mịt, tĩnh mịch, hoang vu.
Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng chỉ còn lại Đại ca là người thân duy nhất. Từ nhỏ, Đại ca đã rất yêu thương, sủng ái nàng, không bao giờ để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào. Bây giờ, Đại ca lại không còn ở trên đời này nữa. Một người yêu thương nàng thật lòng cũng không có.
Mà kẻ khiến huynh muội bọn họ liên tiếp chết thảm như vậy, chính là Hách Liên Dực ! Nếu không phải Hách Liên Dực lợi dụng nàng để hãm hại Thái tử, nàng sẽ không bị Văn Thi Dung đâm chết, Đại ca cũng sẽ không tự ý trở về Hạ Thành, mọi chuyện về sau đều sẽ không xảy ra.
Trước cửa Định quốc Hầu phủ, một thiếu nữ ngã ngồi dưới đất không tiếng động rơi lệ. Sắc mặt trắng như tờ giấy, yếu ớt và bất lực.
Người đi đường ngang qua rối rít dừng chân lại, ân cần hỏi thăm thiếu nữ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thiếu nữ tựa như không nghe thấy, cũng không cử động, yên lặng như một pho tượng.
“Người phía trước mau tránh ra !”- Một nam tử áo đen ông tay áo tung bay, giục ngựa đến khiến đám người rối loạn.
Một đám người nghe vậy, bước chân di chuyển nhường ra một con đường. Từ trong đám người, ngựa phi qua mang theo một trận bụi đất tung bay.
Lúc này, mọi người phát hiện ra thiếu nữ ngã ngồi dưới đất vốn đang yên tĩnh như tượng điêu khắc đột nhiên nhảy lên như xác chết vùng dậy, sau đó như điên khùng lao ra khỏi đám người.
Thanh Linh nhận ra giọng nói của Hách Liên Dực, hắc y khoan thai cao quý, thân hình cao ngất nhưng trong mắt nàng đều hóa thành bẩn thỉu hôi thúi.
Nàng điên cuồng đuổi theo Hách Liên Dực, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng kẻ khiến nàng thống hận kia. Đụng vào hàng chục người qua lại cũng không quan tâm, người đi đường phát hiện ra người đụng mình nhưng bắt lại không được, tức giận mắng chửi người đó cũng không nghe thấy. Trong lúc nhất thời, cả con đường huyên náo đến gà bay chó sủa.
Cái gì mà Mạch Sương không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, chó má, nàng rõ ràng là bị Văn Thi Dung giết chết nhưng tên đầu xỏ hại nàng lại chính là Hách Liên Dực. Nếu như nàng không chết, Đại ca cũng sẽ không trở về Hạ Thành, càng sẽ không bị loạn tên bắn chết. Tất cả đều là tại Hách Liên Dực.
Giờ phút này, Thanh Linh tràn ngập phẫn nộ, mất đi tỉnh táo. Trong đầu chỉ duy nhất có một ý niệm, đó chính là giết Hách Liên Dực. Báo thù rửa hận.