Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 175: Chương 175: Người này quá thất đức rồi




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nguyên Ung Đế đi vào Long Du các, Lý công công là người ngày thường hầu hạ ông tắm rửa bối rối chạy ra: “Hoàng Thượng, nước hồ trong Long Du các vừa phát hiện có hai con chuột chết, nô tài đang cho người xử lý nước ôn tuyền. Hoàng Thượng nếu muốn ngâm ôn tuyền, chỉ sợ phải đợi thêm một lúc nữa.”

Long Du các chính là nới chuyên dụng cho Hoàng Đế, không bố trí phòng khác, bên trong chỉ có một hồ ôn tuyền tự nhiên. Trong hồ lại xuất hiện chuột chết, thân thể Hoàng Thượng vạn kim, tất nhiên không thể ngâm nước có chuột chết.

Toàn bộ nước đều phải thay, mà muốn thay nước thì phải tốn rất nhiều thời gian.

“Hừ, xúi quẩy!” Mới bị con hồ ly nhày vào người khiến toàn thầy đầy mùi hôi, mặt Nguyên Ung Đế đã tỏ ra rất không vui, lúc này lại nghe nói nước trong hồ Long Du các xuất hiện chuột chết, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

“Hoàng Thượng bớt giận, nô tài nhất định sẽ xử lý tốt nước hồ.” Lý công công kinh hoảng nói.

“Hoàng Thượng, theo vi thần thấy nước hồ không thể xử lý sạch trong chốc lát, không bằng đi Bích Tuyền các ngâm nước nóng, tẩy đi mùi hôi từ người con hồ ly kia. Đợi đến khi nước hồ Long Du các được xử lý sạch sẽ, ngài ngâm cũng không muộn.” Tần Liễm nói.

Long Du các cách Bích Tuyền các tương đối gần, từ nơi này đi đến đó không quá nửa thời gian uống cạn một chén trà. (MTLTH.dđlqđ)

“Được.” Nguyên Ung Đế trầm mặc phất tay áo rời đi Bích Tuyền các.

Một trong các phòng ngâm nước nòng tại Bích Tuyền các, Hách Liên Dực ra tay nhằm về phía Diệp Đàm. Trong lúc vô tình phát hiện trước ngực Diệp Đàm có cảm giác như bị thứ gì bó chặt, hoàn toàn không giống như da thịt nam tử, tựa như ngực của nữ tử thì đúng hơn.

Hắn nhanh tay tập kích trước ngự Diệp Đàm, bắt được một mảnh vải bó ngực.

Quả nhiên giống như hắn đoán, Diệp Đàm là nữ!

Không ngờ lúc này lại có hàn quang thoáng hiện, hắn nhanh nhẹn tránh sang một bên, có hai cây ngâm châm ghim vào chỗ hắn vừa đứng.

Hách Liên Dực thở phảo nhẹ nhõm, may mà thân thủ hắn đủ nhanh, nếu như trên ngâm châm có mê dược, vậy kế hoạch hôm nay chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc.

“Vương gia, thỉnh tự trọng!” Diệp Đàm cắn răng nói, tay khép chặt vạt áo lùi về phía sau.

“Bản vương cũng chỉ muốn giúp người cởi y phục, không có ý tứ gì khác!” Đối mắt Hách Liên Dực tràn ngập nhu tình, bước càng ngày càng gần Diệp Đàm.

“Vương gia xin dừng bước, nếu không đừng trách Diệp Đàm không khách khí.” Giữa năm ngón tay hắn ngân quang lóng lánh.

Đôi mắt Hách Liên Dực phát sáng, vui vẻ trên mặt không giấu được. Hắn đã từng bị Thanh Linh dùng ngân châm tập kích. Hiện tại hắn lại càng khẳng định Diệp Đàm trước mắt là Thanh Linh.

Không bị ngân châm trong tay Diệp Đàm uy hiếp, ngân châm bắn tới, hắn dễ dàng tránh thoát được. Cách Diệp Đàm khoảng cách vừa đủ, hắn kép lấy eo Diệp Đàm: “Linh nhi, bản vương là nàng mà. Nàng có biết bản vương thích nàng lâu rồi không? Lúc trước biết tin nàng mất tích, tâm trí bản vương tựa như điên rồi.”

“Vương gia nhận lầm người rồi, ta là Diệp Đàm, không phải Linh nhi.” Diệp Đàm giận đến mức khuôn mặt tuấn lãng đỏ rực.

“Linh nhi, nàng phủ nhận cũng vô dụng, bản vương đã biết là nàng.” Hắn không để ý giãy dụa của Diệp Đàm, đôi mắt thâm tình nhìn Diệp Đàm: “Linh nhi, nàng trộm đi tâm của bản vương, hiện tại bản vương muốn lấy nó về được không?” Hắn cưỡng chế ôm Diệp Đàm vào ngực.

“Cứu mạng!!” Diệp Đàm hô lớn.

“Linh nhi, nàng có hô to hơn nữa cũng không có ai đâu, những người khác đã bị bản vương phân phó lui hết ra ngoài rồi, không có mệnh lệnh của bản vương, bất kỳ ai đều không thể bước vào căn phòng này.” Hách Liên Dực đắc ý cười lớn, đưa tay lột y phục Diệp Đàm.

Diệp Đàm xấu hồ và giận dữ đến đỏ mặt, hắn một cước dùng toàn lực đá tới đũng quần của Hách Liên Dực. Hách Liên Dực không ngờ hắn còn có chiêu này, đau đến cúi gập người xuống, Diệp Đàm thừa dịp tránh sang một bên. (MTLTH.dđlqđ)

Hách Liên Dực nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng: “Diệp Thanh Linh, lá gan người càng ngày càng lớn, hôm nay đừng mong chạy thoát.”

Diệp Đàm tiện tay cầm lấy chậu đựng cánh hoa, đập lên người Hách Liên Dực. Hách Liên Dực nhanh nhẹn tránh thoát, chậu hoa rơi xuống sàn đá phát ra âm thanh chói tai, cánh hoa rơi đầy đất.

“Vương gia, không xong rồi, Hoàng Thượng đang trên đường tới Bích Tuyền các.” Lưu Hải ở ngoài cửa nhắc nhở Hách Liên Dực.

“Biết rồi.” Xác định Diệp Đàm trước mặt chính là Diệp Thanh Linh, Hách Liên Dực tuyệt đối không thấy lo lắng, ngược lại cảm thấy Phụ hoàng tới đây thật kịp lúc. Về phần Tần Liễm, hắn đến đây thì cũng vô dụng.

“Linh nhi, ngươi ngoan ngoãn hầu hạ bản vương, chuyện ngươi giả mại Diệp Đàm, bản vườn một chữ cũng không nói ra. Nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục ngỗ nghịch với bản vương, đừng trách bản vương vô tình.” Hách Liên Dực uy hiếp.

“Ngươi không cần làm loạn!” Diệp Đàm nhặt chậu rơi dưới đất lên tiếp tục ném về phía Hách Liên Dực.

Nguyên Ung Đế bước vào bên ngoài Bích Tuyền các lập tức có người đón, bộ dạng phục tùng thuận mắt: “Hoàng Thượng, sao ngài lại đến nơi này?”

“Hoàng Thượng muốn tới đây còn phải xin chỉ thị của ngươi sao?” Tần Liễm lạnh giọng nói.

Người nọ lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng: “Không….không phải.”

“Lui ra.” Nguyên Ung Đế lạnh nhạt nói, lúc này trong Bích Tuyền các vang ra tiếng đồ vật rơi xuống sàn đá, tiếng vang không tính là lớn nhưng vẫn làm Nguyên Ung Đế chú ý đến.

Lúc này có một thị nữ dung mạo thường thường bưng chậu tinh dầu đi ngang qua, thừa dịp Nguyên Ung Đế không chú ý liền gật đầu với Tần Liễm. Nhanh chóng thi lễ với Nguyên Ung Đế rồi lui ra.

“Hoàng Thượng, hình như vi thần vừa nghe thấy thanh âm lạ, hay chúng ta đi xem trước.” Tần Liễm nói, không đợi Nguyên Ung Đế cho phép hắn liền hướng phòng phát ra âm thanh nhanh chân bước đến.

Bên trong phòng tắm, Hách Liên Dực ôm cổ Diệp Đàm, lúc ôm cảm giác có chút là lạ. Nhưng nghĩ Phụ hoàng sắp vào đây, hắn nhất định phải có được Diệp Thanh Linh, cho dù không chiếm được, hắn cũng phải phá hủy nàng cho bằng được. Cho nên cảm giác khác thường đó rất nhanh đã bị hắn xem nhẹ.

Diệp Đàm lại sử dụng ngân châm lần nữa, vì muốn tránh ngân châm, Hách Liên Dực không thể không buông hắn ra. Ngân châm Diệp Đàm tựa như dùng không bao giờ hết, từng châm từng hâm một phóng ra không biết mệt, ngẫu nhiên còn có chút thuốc dạng bột vãi ra đầy đất.

Hách Liên Dực đã sớm có tâm lý phòng bị, nhanh chóng né được, còn tận dụng cơ hội ôm Diệp Đàm vào ngực, sau đó đề hắn trên bờ hồ ôn tuyền. (MTLTH.dđ lqđ)

Diệp Đàm bị hắn đè, ra sức giãy dụa nhưng dường như không có kết quả, sau đó liền không cử động nữa.

Hắn sờ lên gò má Diệp Đàm, muốn tìm thấy dấu vết dịch dung nhưng sờ tới sờ lui đều không thể tìm thấy. Mà thôi, chính sự quan trọng hơn, hắn cúi đầu hôn lên cổ Diệp Đàm.

“Vương gia, ngài chớ làm loạn!” Mái tóc đen dài của Diệp Đàm phiêu tán trong nước, làm nổi bật lên vẻ mặt ửng hồng đầy mị hoặc.

“Linh nhi, ta sẽ ôn nhu, hãy tin ta.” Thanh âm Hách Liên Dực trầm thấp mà tà mị, hắn giật xuống áo khoác mỏng bên ngoài của Diệp Đàm, trước ngực Diệp Đàm cuốn một tầng lại một tầng dây bó ngực hiện lên rõ ràng dưới mắt hắn.

“Thật phiền toái!” Hắn mất kiên nhẫn cởi đi dây bó ngực.

“Vương gia, Tần…” Lưu Hải nhìn thấy Tần Liễm tới, muốn mở miệng nhắc nhở Hách Liên Dực nhưng lại bị hòn đá đột nhiên bay tới điểm trúng huyệt đạo, không nhúc nhích cũng không thể nói ra lời được.

Những người giữ cửa khác đều bị điểm huyệt đạo.

Tần Liễm dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong, khóe môi hắn khẽ cong lên. Hắn đứng ngoài cửa, không cử động.

Nguyên Ung Đế chứng kiến Tần Liễm đứng ngoài cửa, cảm thấy khác thường liền đi qua.

“Bên trong phát sinh chuyện gì?” Nguyên Ung Đế hỏi.

Tiếng nước chảy ào ào khiến cho Hách Liên Dực không thể nghe thấy thanh âm của Nguyên Ung Đế.

Tần Liễm không vội trả lời, ước chừng không sai biệt lắm, hắn nhấc chân đá văng cửa. sau đó xông vào, đi thẳng sau tấm bình phong.

“Vinh Vương, ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm Tần Liễm xúc động và phẫn nộ lớn tiếng quát, Nguyên Ung Đế nghe thấy càng bước nhanh hơn.

Hách Liên Dực đè Diệp Đàm xuống, nghe thấy giọng Tần Liễm, đến khi Nguyên Ung Đế đứng lên, nhanh chóng điểm huyệt đạo Diệp Đàm, khiến Diệp Đàm không cách nào mở miệng hay cử động. Chứng kiến Tần Liễm trợn tròn mắt tựa như muốn nứt ra, hắn đắc y nhếch khóe môi lên.

“Phụ hoàng, sao người lại đến đây?” Hách Liên Dực điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Đàm y phục không chỉnh tề nằm trên đất, trên cổ đầy dấu hôn ngân. Mà Hách Liên Dực chỉ mặc y lý (áo trong), phát quan nghiêng lệch, Nguyên Ung Đế vừ nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền đoán ra chuyện gì vừa xảy ra.

“Trẫm không hiểu chuyện gì đang xảy ra?” Nguyên Ung Đế âm u nói.

Tần Liễm đi tới, muốn giúp Diệp Đàm giải huyệt đạo.

“Chậm đã, Tần Thừa tướng, người này không thể giải huyệt đạo.” Hách Liên Dực ngăn trước mặt Tần Liễm, sắc mặt nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.