Về phần Thiên Nhất Tuyệt, muốn giải quyết hắn, tạm thời cũng không vội, nơi này còn có Tề Tế Huyên, hắn vẫn nên đi nhìn nha đầu kia trước đã rồi nói.
Sau Thanh Linh và Tư Không Tiêm Vụ đi ra cấm địa, ngoài ý muốn đụng phải Minh Tứ và những ám vệ khác của Tần Liễm.
Minh Tứ nhìn thấy nàng, thì vẫn luôn lải nhải ở bên tai nàng bên tai việc Tần Liễm nhớ nàng như thế nào, còn có chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay ở ngoài cấm địa cũng thuận tiên nói cho nàng biết luôn. Từ trong miệng của Minh Tứ nàng biết được chuyện Tư Không Tiêm Vụ là bán hoạt tử nhân, cả đời không thể lấy phu quân.
Mới vừa đi ra khỏi cách cấm địa không xa, nàng lập tức nhìn thấy được không ít người dân trong thành đang vội vàng chạy đến Thánh Miếu.
Thánh Miếu này có miệng giếng, lần trước Thanh Linh chính là từ miệng giếng của Thánh Miếu này đi vào Thánh Địa.
Thanh Linh thuận tay túm lấy một người qua đường đang từ Thánh Miếu đi ra, tò mò hỏi: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sao lại có nhiều người chạy đến thánh miếu như vậy?”
Tư Không Tiêm Vụ lo lắng người qua đường nhận ra nàng là Đại tiểu thư, nghiêng mặt sang một bên không cho người qua đường nhìn thấy.
Người qua đường là một nam tử trẻ tuổi, bị Thanh Linh túm lấy khiến cho hắn hoảng sợ, sau đó nói cho nàng biết việc hôm nay Thánh Miếu phát Thánh Dược. Còn bảo nàng nhanh đến Thánh Miếu lấy Thánh Dược, chậm chân sẽ không còn.
“A.” Bỗng nhiên nam từ hét lên: “Thánh Dược ta muốn lấy về cho cha ta đâu rồi? Rớt đâu rồi?” Hắn cúi người tìm khắp nơi, cuối cùng không tìm được nên rời đi.
Thanh Linh cúi mắt, nhìn thấy một viên thuốc nằm ở bên giày của mình. Nàng cúi người nhặt lên, vừa đặt lên mũi nghe, kinh ngạc phát hiện viên thuốc này tản ra một mùi hương quen thuộc giống y mùi mà nàng ngửi được ở trong phòng thuốc. Mà mùi thuốc trong phòng thuốc kia, đúng là mùi thuốc bí dược dùng để luyện chế hoạt tử nhân.
“Ngươi qua đây nghe thử xem, có gì không đúng không.” Nàng đưa thuốc cho Tư Không Tiêm Vụ.
Tư Không Tiêm Vụ tiếp nhận viên thuốc ngửi ngửi, không phát hiện ra vấn đề gì cả: “Không có gì sai cả.”
“Không mùi trong viên thuốc này giống với của mùi bí dược.” Thanh Linh nói, từ trước đến nay nàng luôn mẫn cảm với mùi thuốc, nàng bẻ đôi viên thuốc ra, lại để cho Tư Không Tiêm Vụ ngửi thử.
Lần này Tư Không Tiêm Vụ cũng nghe ra được vị thuốc không đúng: “Thiên Nhất Tuyệt thật sự bị điên rồi, hắn vậy mà muốn biến người trong thành trở thành hoạt tử nhân.”
Thấy Thanh Linh không hiểu mà nhìn mình, nên nàng tiếp tục giải thích nói: “Bên trong Thánh Dược lại bỏ vào bí dược, ăn nhiều bí dược trong một thời gian dài thì không cần luyện chế cũng có thể biến thành hoạt tử nhân (con rối).”
Vì lợi ích của bản thân, còn muốn biến người trong thành người thành hoạt tử nhân, Thiên Nhất Tuyệt đúng là đủ tàn nhẫn.
“Diệp công tử, Tiêm Vụ có một chuyện muốn nhờ.” Tư Không Tiêm Vụ đột nhiên nói, mặc dù đã biết Diệp Đàm là nữ tử, nhưng vẫn theo thói quen gọi nàng là Diệp công tử.
“Nói.” Thanh Linh nói.
Tư Không Tiêm Vụ đột nhiên chắp tay cung kính nói: “Tiêm Vụ cầu Diệp công tử có thể ra tay đối phó Thiên Nhất Tuyệt.” Nếu không giết chết Thiên Nhất Tuyệt, sớm muộn gì Tiêu Dao Thành sẽ bị hủy ở trong tay hắn.
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức của một mình ta thì có thể đối phó với Thiên Nhất Tuyệt sao?” Thanh Linh híp mắt lại nói.
“Tiêm Vụ tin tưởng chỉ cần Diệp công tử ra tay, Tần công tử cũng sẽ ra tay.” Tư Không Tiêm Vụ nói, sau khi nàng nói cho Tần Liễm biết biện pháp an toàn đi qua rừng Mê Vụ sâm lâm, Tiêu Dao Thành liền có thêm một cổ thế lực xa lạ khổng lồ.
Nàng tin tưởng cổ thế lực xa lạ kia nhất định có quan hệ với Tần Liễm.
Chỉ cần Tần Liễm ra tay, thì chuyện đối phó với Thiên Nhất Tuyệt sẽ có phần thắng lớn hơn.
Thanh Linh đột nhiên cười lạnh lùng: “Tư Không Tiêm Vụ, ta ăn Thánh Quả ngươi không chỉ có không có giết ta, ngược lại đưa cho ta bí kíp võ công vì chính là để ta ra tay đối phó với Thiên Nhất Tuyệt đi? A, quả thật nên nói, ngươi là vì khiến cho Tần Liễm ra tay đối phó với Thiên Nhất Tuyệt.” Nàng ăn Thánh Quả, Thiên Nhất Tuyệt nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cuối cùng Tần Liễm sẽ vì nàng mà đối nghịch với Thiên Nhất Tuyệt.
“Có câu tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (*), ngươi có việc muốn nhờ, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi lại tính kế ta, mà ta ghét nhất bị người khác tính kế.” Cho nên khi Tư Không Tiêm Vụ thỉnh cầu, nàng cũng không dễ dàng nói đồng ý.
(*): Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
“Có loại tâm tư này, là ta không đúng, ta ở đây hướng ngươi bồi tội.” Bỗng nhiên, Tư Không Tiêm Vụ quỳ xuống trước mặt Thanh Linh: “Cầu Diệp công tử đồng ý ra tay đối phó với Thiên Nhất Tuyệt.”
Vì Tiêu Dao Thành mà nàng ta có thể quỳ xuống, trong lòng Thanh Linh thật sự có chút xúc động, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Diệp công tử, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng?” Tư Không Tiêm Vụ nóng nảy nói.
“Ra tay có thể, thậm chí muốn mạng của Thiên Nhất Tuyệt cũng có thể, nhưng ,à……” Thanh Linh ngừng một lát, lòng của Tư Không Tiêm Vụ căng thẳng.
“Nhưng là một khi ta ra tay bắt được Thiên Nhất Tuyệt thì Tiêu Dao Thành nhất định phải là của ta.” Khi nàng nói ra lời này, ánh mắt mang theo ánh sáng tự tin, hai mắt lấp lánh, đoạt mất ánh sáng của nhật nguyệt (Măt trời mặt trăng).