Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 137: Chương 137: Phu quân đừng làm loạn




“Nhớ.” Sợ hắn không hài lòng với câu trả lời của nàng mà làm bậy với nàng, nàng lại vội vàng nói: “Ta là thật sự rất nhớ chàng.”

Hắn cắn mấy cái ở trên cổ nàng, sau đó lại nhả ra, ở bên cổ nàng cổ hít thở: “Nhớ sao? Nhưng mà vi phu không cảm giác ra, mấy ngày không có ở bên cạng vi phu, nàng đúng là học được cách nói dối.”

Thanh Linh nói thầm trong lòng, mấy ngày không gặp, chàng đúng là biết đùa giỡn ta.

Hắn lại hô lên cổ nàng: “Nhớ ta, vậy tại sao không tới tìm ta?” Giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp, mang theo sự ủy khuất và u oán khiến cho mặt của nàng giật giật.

Tìm chàng? Vậy không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Trên cổ truyền đến nhè nhẹ đau đớn, tay chân nàng bắt đầu mềm nhũn ra, hô hấp cũng bắt đầu nhanh hơn. Không nhịn nổi nụ hôn giống như trừng phạt của hắn, nàng rụt người lại, dùng giọng nói êm dịu nói: “Chàng đừng náo loạn, ôi, chàng nhẹ chút, bằng không sẽ lưu lại dấu hôn.”

Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của Diệp Thiên Minh, người có mặt mũi ở khắp nơi sẽ đến chúc thọ. Nếu như bị người khác nhìn thấy trên cổ của nàng có vết hôn lưu lại do bị người khác hôn qua thì mặt mũi của Nhị ca tuyệt đối sẽ bị nàng làm mất sạch.

“Yên tâm, vi phu có chừng mực.” Giọng nói mị hoặc vang lên, khiến cho lòng nàng rối loạn.

Tên vô sỉ này lớn mật thật, tay của hắn bắt đầu không an phận chạy khắp nơi trên người nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, hai mắt mê ly, đầu ngửa ra, tầm mắt chạm đến sườn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn, hô hấp càng thêm dồn dập: “Phu quân, đừng náo loạn có được hay không?”

“Không được” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt sau khi động tình của hắn vô cùng yêu mị, mê hoặc lòng người: “Vi phu muốn bù lại tất cả những tổn thất mấy ngày này.”

Tên này thật đáng giận! 

Nàng thầm mắng trong lòng, nhưng cũng biết vào lúc này thời điểm không thể dùng biện pháp mạnh để ứng phó với người này, phải dùng biện pháp mềm mỏng một chút. Vì thế, giọng nói của nàng lập tức mang theo khóc nức nở và ủy khuất nói: “Phu quân……”

“Mặc kệ, nàng phải bồi thường cho vi phu.” Hắn lấy một tay che lại hai mắt đáng thương hề hề của nàng, cúi đầu dùng nụ hôn lấp lại miệng của nàng.

Sao chiêu này lại không dùng được! Suy nghĩ của nàng vừa mới hiện lên những câu này, nụ hôn nóng bỏng của hắn lập tức quét sạch tất cả suy nghĩ trong đầu của nàng, chỉ còn sót lại sự trống rỗng.

“Về sau nhờ ta thì phải đến Tướng phủ tìm ta, biết không?” Hắn ôm nàng đang xụi lơ mềm nhũn vào trong lòng, dùng giọng điệu ôn nhu mà dụ dỗ nàng.

“Vì cái gì không phải là chàng tới tìm ta?” Đầu óc của nàng còn đang rối loạn, mơ màng mà nói.

“Nàng muốn để cho ta tới tìm nàng sao?” Hắn cười như không cười nói.

Nàng giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại: “Không cần!”

“Đi tìm ta, hoặc là ta đi tìm nàng, chỉ có thể trong hai mà chọn một.” Hắn nói.

Nàng xoay đầu qua một bên không muốn để ý tới hắn, hắn xoay mặt của nàng lại muốn đối diện với nàng, nàng bực mình há miệng cắn lên tay hắn: “Chỉ biết khi dễ ta, chàng thật là quá xấu rồi!” Sau khi nhả ra, nàng tức giận nói.

Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, hưng phấn nói: “Hôn nàng cũng coi như là khi dễ sao? Vậy vi phu để cho nàng khi dễ lại là được rồi.” Hắn rất vui lòng để cho nàng khi dễ mình: “Đến đây đi, phu nhân, nàng cứ thỏa thích khi dễ ta đi.”

Tên này lại chuyển đề tài nữa rồi.

Quên đi, đối với loại da mặt dày này, nàng so đo làm gì chứ? Uổng phí sức lực.

“Nhị công tử, ngươi còn không có mặc tốt sao? Khách khứa đã tới không sai biệt lắm rồi, tiệc mừng thọ của lão gia sắp bắt đầu rồi, ngài vẫn là mau lên, đừng ……” kéo dài nữa.

Ngoài cửa Bạch Nhiên còn chưa nói dứt lời, giọng nói trong trẻo mang theo chút tức giận truyền ra từ trong phòng: “Câm miệng.”

Bạch Nhiên hoảng sợ, không mở miệng nữa, chỉ là trợn trắng mắt hèn mọn mà nhìn nam tử ở trong phòng. Tên họ Tần này lại tới khi dễ Nhị tiểu thư.

Sau khi Tần Liễm sửa sang lại y phục giúp nữ tử đang ở trong lòng mình xong thì đứng lên, sau đó cũng tự sửa sang lại y phục của mình.

Thanh Linh nhìn nam tử phong hoa tuyệt đại khí chất cao quý mặc bạch y trắng như tuyết ở trước mặt, không khỏi nhớ tới mấy chữ: Mặt người dạ thú.

“Nghĩ cái gì vậy?” Dáng vẻ mê ly nhìn chằm chằm hắn của nàng, rõ ràng mắt của nàng đang nhìn hắn, vậy mà nàng còn có thể thất thần, trong lòng hắn vô cùng không vui.

“Nghĩ tới mặt người dạ thú.” Nàng không khỏi buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Nàng nói cái gì?” Hắn híp lại đôi mắt phượng hẹp dài.

Vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng lập tức ý thức được chính mình vừa mới nói lời ngu xuẩn như vậy, ánh mắt chuyểnn động nói: “Coi như ta cái gì cũng chưa nói đi.” Xoay người, hai chân giống như bôi dầu mà chạy nhanh ra khỏi phòng.

Hắn đuổi theo nàng, ngăn ở trước mặt nàng, cười khẽ nói: “Nàng chạy cái gì, ta còn có thể ăn nàng hay sao?” Tiếp theo hắn lấy một viên thuốc từ trong cổ tay ra đưa cho nàng: “Ăn nó.”

Nàng nhận lấy viên thuốc, không hiểu mà hỏi: “Viên thuốc này là gì?”

“Đợi một lát nữa trên tiệc mừng thọ không thể thiếu được phần phải uống rượu, nàng uống rượu một ly đã ngã, tửu lượng kém như vậy thật sự khiến cho ta lo lắng.” Chỉ là nhớ tới vẻ nhiệt tình và chủ động sau khi say rượu của nàng, hắn thật ra cũng rất thích, còn rất hy vọng nàng chỉ say rượu ở trước mặt hắn: “Viên thuốc này là dùng cho giải rượu, ăn nó vào bảo đảm nàng ngàn ly không say.”

Giải rượu, tên này là đang quan tâm nàng sao, chờ chút, khi nào mà nàng trở thành một ly đã ngã rồi? Rõ ràng là rất nhiều ly mà? 

Nghĩ đến ởTiêu Dao Thành sau khi nàng say rượu lại làm bậy đối tên này, nàng xấu hổ, đỏ mặt uống viên thuốc.

Tần Liễm và Thanh Linh trước sau đi vào đại sảnh trong phủ, tìm được vị trí rồi ngồi xuống. Còn chưa tới giữa trưa, đại sảnh cũng đã có rất nhiều khách quý đến từ khắp nơi ngồi đầy sảnh. Bọn họ ngồi vào chỗ của mình, vừa cắn hạt dưa hay uống trà rồi vừa nói chuyện phiếm với người bên cạnh .

Trong tay những tên sai vặt đứng phía sau nhóm khách quý đều đang cầm quà tặng mừng thọ sắp tặng.

Ở Nam Hạ có phong tục như vậy, ăn mì mừng thọ mới có thể coi như là mừng thọ chân chính. Đối thượng người đi mừng thị, quà mừng thọ không nên đưa ra sớm, tốt nhất là ở khi người đó được chúc và ăn qua mì mừng thọ, bắt đầu mừng thọ thật sự thì mới đưa ra.

Lúc này Diệp Thiên Minh xuất hiện, các khách quý lần lượt đứng lên chắp tay chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Diệp Thiên Minh.

Ở trong số những khách quý này, Thanh Linh phát hiện công chúa Ngạo Nguyệt. Có lẽ là do ít thấy, cho nên lúc này mới phát hiện ra Ngạo nNguyệt, nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ngạo Nguyệt ngồi ở một chỗ bình thường, nàng ấy giống như cảm giác được ánh mắt của Thanh Linh nhìn về phái mình, ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Thanh Linh, sau đó chậm rãi nở nụ cười với Thanh Linh. NỤ cười ôn nhu, còn mang theo vẻ thẹn thùng của nữ nhi gia.

Nhưng mà, Thanh Linh càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, Ngạo Nguyệt thanh lãnh kia vậy mà cười với nàng như vậy.

Thanh Linh nghiêng đầu, lậop tức nhìn thấy được người mà nàng không muốn nhìn thấy - Hách Liên Dực. Hắn đang nói chuyện với cùng Diệp Thiên Minh, đứng ở bên cạnh hắn là Dung Thi Thi trang điểm diễm lệ.

Nàng nhớ là khi ở Tiêu Dao Thành hai người này cũng đã xé rách mặt rồi, lúc này sao lại ở cùng với nhau? 

Dung Thi Thi còn không chưa có nói hết mấy cuốn tâm pháp còn thừa lại của Hàn Băng Chưởng ra, còn có giá trị lợi dụng, Hách Liên Dực dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để cho nàng rời khỏi mình.

Mà Dung Thi Thi một không có tiền hai không có thế lực, có một Vương gia có thân phận tôn quý để dựa vào, nàng dĩ nhiên sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh hắn.

Cho nên hai người này đều coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, lại ở cùng với nhau.

Từ ngoài cửa, Diệp Minh đi vào, phía sau hắn đi theo một tên sai vặt ôm hộp quà. Sau khi Diệp Minh đi vào thì nhì khắp nơi một chút, nhìn thấy chỗ của Thanh Linh, lập tức đi qua.

“Nhị ca, hóa ra huynh ở đây sap.” Diệp Minh cười sáng lạn nói, hắn kéo một cái ghế bên người Thanh Linh ngồi xuống.

Thanh Linh nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, mặt trời sắp mọc ở hướng Tây rồi sao? Tam đệ này của nàng vậy mà lại vẻ mặt vui cười đối với nàng?

Diệp Minh rót ly trà, vừa mới uống một ngụm lập tức nhíu mày: “Trà này có chút đặc, không dễ uống.” Sau đó hắn sai người đưa bình trà khác tới.

Hắn mở nắp bình ra ngửi ngửi, vừa lòng gật đầu: “Bình trà này ngâm cũng không tệ lắm.”

Hắn quay đầu nhìn chăm chú sườn mặt của Thanh Linh, khách mời ở gần hai người rất nhiều, cho nên khi hắn nói đã giảm thấp âm lượng, chỉ có hai người nghe thấy: “Nhị ca, lúc trước chuyện của nha đầu Hương Thảo kia, là ta không đúng.

Huynh nói không sai, Hương Thảo vốn dĩ không phải người trong viện của ta, huynh mang nàng đi cũng không sai, nhưng mà lúc đó ta không hiểu chuyện nên phát cáu náo loạn với huynh.

Bây giờ nghĩ lại thật đúng là không nên vì một chút việc nhỏ đó mà náo loạn với Nhị ca, Nhị ca, huynh có biết vì chuyện của Hương Thảo mà náo loạn với huynh, lòng ta vô cùng phiền muộn, mấy ngày rồi cũng không thể ngủ ngon.”

Thanh Linh khinh bỉ nhướng mày, ngươi có ngủ ngon hay không có liên quan gì đến ta chứ? 

 “Nhị ca, ta đã suy nghĩ cẩn thận, chúng ta là huynh đệ, không nên vì một chút việc nhỏ như vậy mà náo loạn, nếu không sẽ khiến cho người ngoài chê cười. Cho nên, về chuyện của Hương Thảo, ta dùng trà bồi tội với huynh, còn xin Nhị ca có thể tha thứ cho hành vi không hiểu chuyện lúc trước của ta.” Giọng của Diệp Minh rất chân thành mà nói.

Hắn lấy chén trà ở trước mặt Thanh Linh qua, tự mình châm trà.

Tên sai vặt ở phía sau hắn bỗng nhiên ho nhẹ, Thanh Linh nhìn sang, tên sai vặt kia đang nháy mắt với nàng.

Nàng lập tức hiểu, tên sai vặt ôm hộp quà phái sau Diệp Minh, chính là Thư Nghiên đã dịch dung.

Đột nhiên Thư Nghiên ho khan một tiếng. Là đang nhắc nhở nàng trà có vấn đề.

“Mời Nhị ca uống trà.” Diệp Minh hai tay dâng trà lên.

Thanh Linh không có lập tức tiếp nhận, nhàn nhạt cười, nói: “Kỳ thật chuyện ngày hôm đó, ta cũng có lỗi, ta không nên không giải thích rõ ràng với Tam đệ mà dẫn Hương Thảo đi. Cho nên, ta cũng nên châm ly trà tới bồi tội cho Tam đệ.” Nói xong nàng thuận tay rót ly trà.

“Nhị ca, như vậy làm sao được?” Diệp Minh nói.

“Vốn dĩ là ta có lỗi, trà này nên kính Tam đệ thì vẫn phải kính.” Nàng lại không hai tay dâng trà lên giống như Diệp Minh, mà là trước hết nhận lấy ly trà trong tay của Diệp Minh.

Vẻ mặt của Diệp Minh lộ ra chút vui mừng, khi hắn cho rằng Thanh Linh sẽ lập tức uống hết ly thì đột nhiên Thanh Linh lại buông ly trà kia ra.

“Tam đệ,” Nàng bày ra dáng vẻ còn chân thành hơn Diệp Minh: “Kỳ thật tình cảm giữa huynh đệ cũng giống như hai ly trà này vậy.”

Nàng nhẹ nhàng để hai ly trà vào bên nhau rồi đột nhiên kéo ra, lại thay đổi vị trí của ly trà vài lần: “Va chạm càng nhiều, nước trong ly trà cũng đổ ra càng nhiều, tình cảm giữa chúng ta cũng càng giảm xuống nhiều.”

Hai ly trà kia là giống nhau, sau khi Thanh Linh nhanh chóng thay đổi vị trí vài lần, Diệp Minh đã không còn biết được ly trà nào là ly mà hắn rót. Sắc mặt cứng đờ, hắn căn bản không có tâm tư nghe nàng nói cái gì.

Nàng lại nhanh chóng thay đổi vị trí của hai ly, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Diệp Minh choáng váng.

Sắc mặt Diệp Minh trở nên rối rắm, con mẹ nó tên ma bệnh này, ngươi nhanh chút uống hết ly trà ta rót đi. 

“Hai ly trà không ngừng va chạm, cuối cùng sẽ có một lúc nước trà sẽ bị đổ sạch. Giống vậy, va chạm giữa chúng ta càng nhiều thì sẽ có càng nhiều mâu thuẫn, cuối cùng sẽ có một ngày tình cảm giữa huynh đệ sẽ hao hết.

Vì bù đắp lại tình cảm giữa huynh đệ chúng ta, ta kính Tam đệ một ly trà, còn xin Tam đệ hãy uống hết.” Thanh Linh bưng lên một ly trà trong đó đưa cho hắn.

Diệp Minh trừng lớn mắt nhìn ly trà Thanh Linh đưa qua, trong lòng vô cùng rối rắm, hắn không xác định ly trà này có phải là ly mà hắn rót hay không: “Nhị ca, ta……” 

Hắn muốn tìm một cái cớ nào đó để không phải uống ly trà này, nhưng vào lúc này Thanh Linh lại nói: “Tam đệ, hãy tha thứ cho Nhị ca, uống hết ly trà này đi.”

Diệp Minh chậm rãi vươn tay nhận lấy ly trà, do dự không chịu uống.

Thanh Linh cầm lấy một ly trà khác, sau khi uống một ngụm nhỏ thì nói: “Sao ương vị của trà này có chút lạ.”

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Minh giãn ra, vừa rồi hắn châm trà đã ở dọc theo miệng của ấm trà bôi một chút thuốc bột mà hắn chuẩn bị trước đó, cho nên ly trà rót ra đầu tiên sẽ có vấn đề.

Thuốc này vốn dĩ bỏ vào trong rượu sẽ không màu không mùi không vị, nhưng hắn lại bỏ vào trong trà, cho nên hương vị trà có chút lạ, có thể là do có liên quan tới thuốc kia. Nghĩ như vậy, ly trà trong tay hắn là không có vấn đề.

 “Tam đệ, đệ uống thử ly trà kia xem, hương vị như thế nào?” Thanh Linh nói.

Diệp Minh vô cùng yên tâm uống hết ly trà: “Trà cũng không tệ lắm, khi vào miệng hương vị mặc dù có chút là lạ, nhưng sau khi uống hết thì tốt rồi. Nhị ca, nhanh ướng hết trà đi, để lạnh sẽ không tốt.”

Thanh Linh gật đầu, uống sạch ly trà: “Sau khi uống xong ly trà này, mùi thơm vẫn còn lưu mãi trong miệng, là trà ngon.” 

“Đúng vậy.” Khóe miệng của Diệp Minh cong lên độ cong đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.