Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 169: Chương 169: Rất nhớ hắn 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đại hộ pháp Tiêu Dao thành, nếu nàng trở thành nữ nhân của hắn, hắn sẽ lại có được trợ lực từ Tiêu Dao thành, khả năng hắn được ngôi vị cũng lớn hơn nhiều.

Nhưng hắn lại nhớ đến Tần Liễm, không khỏi nhức đầu.

Hừ, nếu không thể chiếm được Thanh Linh, vậy thì phá hủy nàng đi.

Tước vị Bình Nhạc Huyền hầu là Phụ hoàng phong cho Diệp Đàm, Diệp Thanh Linh lại dám giả mạo Diệp Đàm nhận tước vị, đây chính là tội khi quân. Mặc dù Diệp Thanh Linh chính là Đại hộ pháp Tiêu Dao thành nhưng thân phận Bình Nhạc Huyền hầu lại không phải của nàng. Đây chính là lừa dối Thánh Thượng.

Hách Liên Dực mau chóng vào cung nói với Ninh Thục phi chuyện này.

“Không ngờ kẻ hại Túng nhi chết thảm lại chính là tiểu tiện nhân này!” Gương mặt Ninh Thục phi vặn vẹo.

“Chỉ tiếc bây giờ vân chưa phải là thời cơ tốt để vạch trần thân phận của nàng.” Hách Liên Dực nói, hiện tại nếu phơi bày thân phận của nàng thì trợ lực của Tiêu Dao thành hắn cũng không thể chiếm được nữa, hắn muốn tìm thời cơ thật tốt.

“Hôm nay đã vào đông, mấy ngày nữa chính là ngày mộc tuyền.” Hách Liên Dực nhìn Ninh Thục phi. (MTLTH.dđlqđ)

Ngày mộc tuyền hàng năm, Hoàng Thượng cùng quần thần đều đến Thiên Chiếu sơn ngâm suối nước nóng, thả lỏng người sau một năm làm việc, vừa đi chính là mấy ngày.

Ngày mộc tuyền đến Thiên Chiếu sơn tắm suối nước nóng còn có ý nghĩa tẩy rửa vận rủi, thế nên ngày này hàng năm nếu không phải chuyện trọng đại, Hoàng Thượng đều đi rất đều.

“Con tính vạch trần thân phận nàng ta tại Thiên Chiếu sơn?” Ninh Thục phi hỏi.

“Đúng vậy, còn nhờ mẫu phi thuyết phục Phụ hoàng lệnh cho Thanh Linh đi theo.” Hách Liên Dực nói, theo Nguyên Ung Đế đến Thiên Sơn chiếu tắm suối nước nóng đều là trọng thần trong triều, không đến phiên Bình Nhạc Huyền hầu cấp tam phẩm.

Ninh Thục phi trầm tư một lát, sau đó mới chắc chắn gật đầu.

Ban đêm, chỉ cần nghĩ đến việc mai Tần Liễm trở lại, Thanh Linh hưng phấn đến độ không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại.

“Tần Liễm, chàng đã hạ cổ gì cho ta, tại sao ta lại nhớ chàng đến thế?” Nàng nằm trên giường tự nhủ.

Trằn trọc trở mình, vẫn không đợi đến khi trời sáng, nàng liền nhanh chóng bò dậy, tự lấy nước rửa mặt, mặc y phục liền đi ra ngoài luôn.

“Nhị tiểu thư, trời còn chưa sáng, người định đi đâu?” Bạch Nhiên nghe thấy động tĩnh, vừa ra ngoài liền thấy Thanh Linh y phục chỉnh tề đứng ngoài viện.

“Nhớ hắn rồi, ta đi tìm hắn, đừng đi theo ta.” Thanh Linh sau khi ném một câu rồi vội vã rời đi.

“Tần Tướng mai mới trở lại mà.” Bạch Nhiên sau lưng nàng hô lớn.

“Ta không chờ nổi nữa.”

Trán Bạch Nhiên đầy hắc tuyến, họ Tần kia ngày mai mới trở lại, Nhị tiểu thư có cần gấp thế không?

Thanh Linh giục ngựa tới cửa thành, cửa thành vừa vặn tới canh giờ mới cửa.

Cưỡi khoái mã chạy như bay, gió Bắc thổi lạnh đến đau rát nhưng nàng không hề để ý.

Từ xa nhìn thấy bóng trắng quen thuộc, gương mặt nàng chậm rãi hiện lên ý cười, ngày càng rõ, tâm hồn lơ lửng tựa như đám mây.

Nàng và hắn cách nhau ngày càng gần. Hắn ngồi trên lưng ngựa, bạch y trắng hơn tuyết, thánh khiết như họa. Mặt mũi tinh sảo lại lẫn mấy phần yêu khí, mê hoặc lòng người. Hắn cũng nhìn thấy nàng, khuôn mặt vốn lạnh nhạt dần tràn ra nụ cười.

Hai con ngựa chạy nhanh đến nỗi bụi đất mù mịt.

Một đường phong trần, một đường tương tư.

Người ngồi lưng ngựa áo bào tung bay, tóc đen nhảy múa.

Hai người ngày càng gần nhau, nhưng không có ai dừng lại xuống ngựa. Đến lúc ngựa của Thanh Linh đối đầu với ngựa của Tần Liễm, Tần Liễm chợt vươn tay, chuẩn xác ôm lấy eo nàng.

“A!” Nàng kêu lên một tiếng, người liền nằm gọn trong lòng hắn.

“Nhìn thấy phu nhân, vi phu cảm thấy rất vui vẻ.” Hắn nói xong liền cúi đầu hôn lên môi nàng, hoàn toàn không để ý đến việc ngựa vẫn đang chạy như bay và con mắt như muốn rớt của chúng thuộc hạ.

Tần Liễm giục ngựa rất nhanh đã bỏ rơi đám thủ hạ đằng sau, bọn họ thức thời ko đuổi theo.

Không ngờ nàng sẽ chạy đến đón hắn, ôm nàng vào lòng, hắn cảm thấy thảo mãn trước nay chưa từng có.

Hắn hôn nàng nhiệt liệt như lửa, như muốn nói với nàng hắn rất nhớ nàng, thời khắc nhìn thấy nàng hắn có biết bao vui mừng.

Hắn hung hăng hôn nàng, tựa như muốn khảm nàng vào trong ngực. Hắn một tấc lại một tấc muốn hút đi mùi đàn hương từ miệng nàng, điên cuồng cuốn lấy lưỡi nàng cùng nhảy múa. Nàng muốn từ thế bị động chuyển thành chủ động nhưng lại không thể đỡ được thế tiến công ác liệt của hắn, chỉ có thể mặc hắn nắm quyền. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, mặc hắn đòi lấy.

Tại Thanh Sơn, võ ngựa rền cuốn theo lá vàng. Lạc diệp (lá xanh) như bươm bướm bay múa xung quanh hai người, như thi như họa.

Khoái mã dừng lại giữa con mưa lạc diệp, trong khung cảnh nên thơ ấy, hắn thâm tình hôn nữ nhân hắn yêu.

Nàng bị hắn hôn, đầu óc có chút mê mang, mơ hồ cảm thấy ngực hắn thật nóng. Nàng muốn đẩy hắn, lại không có sức, nàng bắt lấy cơ hội cắn hắn một cái.

Hắn ăn đau, nhanh chóng rời đi: “Phu nhân, nàng cắn vi phu thật đau.” Giọng điệu ấm ức khiến người thương, đôi phượng mâu phiếm thủy quang nhìn nàng, nhìn nàng đến nỗi nàng cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Nàng một tay ôm lấy cổ hắn, mổ mấy cái vào môi hắn. Hắn nhanh chóng ngậm lấy môi nàng, ở khóe môi nàng khẽ cắn một cái.

Nàng trừng mắt liếc hắn, hắn cúi đầu cười cười.

“Nóng quá, chàng buông ta ra trước đã.” Nàng phát hiện hắn khoác một cái áo lông cáo, tuy không dày nhưng lại cực kỳ ấm.

Cổ áo đính một lớp lông trắng khiến khuôn mặt yêu ngiệt của hắn lại càng thêm câu nhân.

Cả người hắn chìm trong lớp lông mao màu trắng ấy, trông hệt như thỏ tinh.

Bây giờ còn chưa phải là thời điêm lạnh nhất, hắn mặc như vậy có vẻ hơi thái quá.

Trên mặt hắn có vài phần lung túng: “Phu nhân, vi phu sợ lạnh.” Hắn ôm nàng chặt hơn một chút: “Phu nhân, nàng thật ấm.” Hắn vùi đầu vào gáy nàng, quyến luyến cọ cọ.

“Một đấng nam nhi như chàng cư nhiên sợ lạnh?” Lại còn sợ lạnh hơn cả nữ tử là nàng, nàng phì cười một tiếng nhưng chưa tới một phút đồng hồ, gáy nàng truyền tới cơn đau đau tê tê khiến nàng cứng cả người.

Người này vậy mà dám cắn nàng, nàng vừa bực vừa đau liền kéo lấy một lọn tóc của hắn.

“Không cho giễu cợt vi phu.” Thanh âm hắn trầm thấp mà khàn khàn.

Âm vừa dứt, hắn liền vùi đầu hôn lên vết hắn vừa cắn.

“Nóng.” Nàng giống như đang ở cạnh một lò lửa nóng, vừa muốn thoát lại vừa muốn đắm chìm trong nụ hôn của hắn.

Đột nhiên nàng cảm thấy khá mát mẻ. Hắn cởi chiếc áo khoác lông cáo, sau một hồi trời đất quay cuồng, nàng phát hiện hắn bao nàng trong chiếc áo ấy, chặt chẽ không một kẽ hở.

Lạc diệp vẫn cứ bay tán loạn trên không trung, sương mù sáng sớm vẫn chưa tan. Trong chiếc áo lông cáo màu trắng, hai người ôm nhau cưỡi trên khoái mã, tóc đen dây dưa không biết của ai.

“Phu nhân, chúng ta thành thân đi.” Hơi thở hắn quanh quẩn quanh vành tai nàng, thanh âm trầm khàn mà mê người nhẹ giọng dụ dỗ.

Tay hắn sờ loạn trên người nàng, nàng đã sớm mềm nhũn như xuân thủy rồi, chỉ đành mặc hắn sờ mó. Sắc mặt nàng đỏ hồng kiều diễm như hoa, đôi mắt mờ sương, cánh môi sưng đỏ, nàng thở hổn hển nói: “Được.” Không chút do dự trả lời hắn.

Mặt mày hắn cong cong như trăng non, hung hăng hôn lên môi nàng, sau một lúc mới hàm hồ nói: “Vậy vi phu phải bắt tay vào chuẩn bị thôi.”

Hai người vành tai mái tóc chạm nhau hồi lâu, đợi đến lúc nàng đã hoàn toàn tỉnh táo thì y phục cũng xộc xệch cả rồi. (MTLTH.dđlqđ)

“Đây là nơi nào?” Nàng nhìn bốn phía, phát hiện đây là chân núi, cảnh vật xung quanh nhìn rất xa lạ.

“Vi phu cũng không biết.” Hắn chỉnh lý y phục cho nàng ổn thỏa, sau đó hắn liền rút đi dây buộc tóc của nàng, tức khắc ba ngàn tóc đen xõa tung bay trong gió.

Tay hắn xen vào mái tóc đen của nàng, cũng không sợ phiền.

“Tay của chàng sao lạnh vậy?”Thời điểm tay hắn chạm vào da đầu nàng, nàng liền cảm nhận được sự lạnh lẽo, nàng liền kéo tay hắn lại sờ sờ.

Hắn sợ lạnh, chỉ vì nàng mà cởi áo khoác lông cáo, hiện tại tay hắn lạnh như băng, nàng thấy hơi đau lòng. Lôi kéo hắn đứng lên, nhặt áo khoác lông cáo vỗ vỗ cho sạch sẽ, kiễng mũi chân khoác áo vào cho hắn.

“Chàng đã sợ lạnh thì nên mặc áo dày dày chút, đừng nên chỉ quan tâm tới ta.” Nàng nói.

Hắn dịu dàng cười: “Ôm phu nhân rất ấm, dù không mặc gì cũng không thấy lạnh.”

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, đạp hắn một cước: “Lưu manh!”

“Phu nhân, thật đau!” Hắn giả bộ đáng thương giương mắt nhìn nàng.

Nàng không thèm để ý tới ánh mắt của hắn, nhìn quanh bốn phía tìm hưỡng ra ngoài.

“Phu nhân, chúng ta lên núi ngắm mặt trời mọc được không?” Không đợi nàng trả lời, hắn liền kéo eo nàng đi. Điểm mũi chân, hắn vận khinh công mang theo nàng một đướng lên thẳng đỉnh núi.

Trong ngực ôm một người mà lúc thi triển khinh công lại chẳng có chút tốn hơi sức nào. Tư thái thong dong ưu nhã như thơ.

Cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau, chỉ một lát sau, hắn và nàng đã đứng trên đỉnh núi.

Phóng tầm mắt ra xa, vạn lý giang sơn đẹp tựa bức tranh thủy mặc.

Mặt trời còn chưa rạng, hắn ôm lấy eo nàng cùng nàng đón chờ một ngày mới.

“Sao chàng lại sợ lạnh?” Nàng đột ngột hỏi.

Hắn sửng sốt một chút, khe khẽ ôm nàng thật chặt: “Thực ra ta cũng thấy lạnh đến thế, chỉ là đã từng bị cóng trong một thời gian dài, về sau liền sợ.” Hắn lạnh nhạt nói, phượng mâu có tuyệt vọng, có buồn bã, có tàn nhẫn, có sát ý, sau cùng liền bình bình thản thản lại.

Nàng đau lòng nắm tay hắn thật chặt: “Vậy lúc đó chàng thấy rất rất lạnh đi.”Nếu không thì cũng không bị ám ảnh cho đến tận bây giờ.

“Đúng vậy.” Hắn gác cằm trên hõm vai nàng, chậm rãi khép mắt phượng.

Lòng nàng chợt căng thẳng, cầm tay hắn hỏi: “Tại sao lại thế? Người nhà của chàng đâu? Họ không quan tâm chàng sao?”

Thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn, nàng cho là hắn không muốn nói, bất ngờ hắn mở miệng: “Bọn họ đều không còn.” Âm thanh lạnh nhạt mà mong manh, tựa như từ phương xa truyền đến.

Ý thức mình đã nói đến chuyện đau lòng của hắn, nàng dừng lại không tiếp tục hỏi nữa: “Chàng còn có ta, ta mãi mãi sẽ là gia đình của chàng.”

“Ừ, ta còn có nàng, sau này còn có con của chúng ta nữa.” Thanh âm hắn nhẹ nhàng, hai tay đều áp lên bụng nàng.

Mặt nàng nhanh chóng nóng lên, thẹn quá hóa giận gạt tay hắn ra.

Canh giờ vừa lúc, mặt trời đỏ hồng từ phía Đông dần ló rạng sau những đụn mây.

“Thật đẹp!” Thanh Linh thì thầm, đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của nó, có lẽ một phần là có hắn bên cạnh.

Hắn nương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chân trời: “Nàng thích? Sau này vi phu sẽ cùng nàng ngắm mọc trời mọc.”

“Được.”

Hắn nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, chỉ cần nàng thích, hắn đều nguyện chiều theo nàng.

Bình minh đến, vạn vật được phủ thêm một tầng nắng vàng tựa như lớp lụa kim sắc mỏng.

Trên đỉnh núi, hai người lặng yên ôm nhau đều nguyện không chia lìa, tựa như ôm đối phương đến đầu bạc răng long, cử án tề mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.