Tần Liễm đi đến bên cạnh Ngạo Nguyệt: “Vết thương sau lưng Thanh Linh là do đại đao người của ngươi chém trúng, trong lòng bản tướng thật sự rất bất bình. Hiện tại Bản tướng cũng không muốn làm khó dễ ngươi quá, như vầy đi, vết thương sau lưng Thanh Linh dài và sâu bao nhiêu, ngươi chỉ cần trả lại đủ, bản tướng sẽ không so đo với ngươi, lập tức dễ dàng cho qua!”
“Lấy đao ra!” Tần Liễm phân phó, lập tức một ám vệ liền đưa lên một đại đao thô thiển đáng sợ.
Phong Lộng kinh hãi nhìn đại đao trong tay Tần Liễm: “Tần tướng.... Diệp cô nương, cầu xin ngươi....”
Hắn định mở miệng cầu xin Thanh Linh, Tần Liễm đột nhiên ném tới hai hòn đá nhỏ, điểm trúng huyệt đạo của hắn, khiến hắn nói không nên lời động đậy cũng không xong.
“Ngươi quá phiền!” Tần Liễm thản nhiên nói.
“Phong công tử, ta đã khuyên qua, hắn sẽ không giết Ngạo Nguyệt đâu!” Thanh Linh cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ nói câu không giống an ủi để an ủi hắn.
Mũi đao xẹt qua lưng Ngạo Nguyệt, cứ việc có y phục cản trở, nàng ta vẫn cảm nhận được từng đường đao lạnh như băng, lạnh đến khiến nàng ta liên tục run rẩy.
Đại đao chém xuống, lưng Ngạo Nguyệt thoáng chốc vấy ra máu tươi: “Á.....” Ngạo Nguyệt đau đớn ưỡng người lên, nhỏ giọng lên tiếng, cuối cùng chịu không nổi đau nhức kịch liệt mà chìm vào hôn mê.
Vết thương đại đao để lại trên lưng Ngạo Nguyệt kích thước lớn nhỏ, chiều sâu, chiều rộng cũng đều hệt như vết thương của Thanh Linh, đúng là không khác chút nào.
Nàng nhìn trái nhìn phải không hiểu sao vẫn cảm thấy Tần Liễm hắn đây là đang bức người, chém sau lưng người một đao còn xem là đã đơn giản buông tha? Người này, quả nhiên không chịu ăn một chút thiệt thòi mà.
Như vậy, kiểu báo ân này của nàg cũng thật không phúc hậu.
Tần Liễm ném đại đao đi, khom lưng ôm lấy Thanh Linh: “Chúng ta đi!”
Ngực của hắn hết sức bình ổn, nép vào lòng hắn khiến nàng sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần mãi ở trong lòng hắn, bất luận là gió sương hay mưa tuyết cũng đều không thể làm thương tổn đến bản thân nàng, nàng thật không biết sinh ra loại cảm giác như vậy là tốt hay xấu.
Lúc trở lại gia đình Ngô thẩm, Ngô thẩm và Ngô thúc đã trở lại. Thì ra tối qua Ngô thúc bị lạc sâu trong núi rừng, tìm không ra đường về, cũng may vừa sáng sớm Ngô thẩm đã dẫn người đi vào trong núi sâu tìm Ngô thúc, Ngô thúc lúc này mới có thể bình an trở về.
Khi Tần Liễm ôm Thanh Linh xuất hiện, phu thê Ngô thị khi thấy dung nhan tuấn mỹ của Tần Liễm cũng phải giật nảy mình, quả thật phải kinh diễm một phen. Bọn họ sống hơn nửa đời người, còn chưa bao giờ gặp qua nam tử đẹp đẽ lại còn mang khí chất thiên tiên bất phàm như vậy lần nào đâu.
“Diệp cô nương, vị công tử này là ai?” Sau khi thoát khỏi kinh diễm, Ngô thúc phục hồi lại tinh thần, tò mì hỏi.
Thanh Linh khẽ nhúc nhích môi, vừa định trả lời, không ngờ Tần Liễm đã đi trước một bước: “Ta là phu quân của nàng!” Giọng của hắn còn cực kì đương nhiên.
Tiếng vừa dứt, bên hông Tần Liễm lập tức liền bị một bộ móng vuốt hung hăng nhéo một cái, đau đến khiến hắn phải hừ nhẹ một tiếng.
Đôi mắt đẹp đang trừng với hắn, tựa như đang nói: Ai cho phép ngươi tự ý quyết định!
Đáp lại cái nhìn hung hăng của nàng là khuôn mặt cười đến sáng lạn của hắn, ánh mắt ngưng lại trên người nàng chỉ chứa toàn ôn nhu, ôn nhu đến mức muốn dìm người luôn trong đó.
Thanh Linh lúng túng ho khan vài tiếng, mở miệng giải thích: “Thật ra hắn chỉ nói đùa thôi, hắn không phải là....” phu quân của ta, đáng tiếc ngươi nào đó quyết không để cho nàng nói hết lời.
“Phu nhân ho dữ dội như vậy, có lẽ là có chỗ nào đó không thoải mái, Ngô thúc Ngô thẩm, có thể để cho phu nhân ta nghỉ ngơi trước được không?” Tần Liễm tràn trề lo lắng hỏi.
Nơi này là nhà của phu thê Ngô thị, hắn muốn đưa Thanh Linh vài trong nghỉ ngơi trước, phải hỏi qua phu thê Ngô thị là điều đương nhiên và rất cần thiết, nhưng đối với Tần Liễm đây chỉ là cái cớ dùng để chặn lại miệng Thanh Linh.
Thanh Linh nhịn không được trợn mắt lên, con mắt nào của hắn thấy nàng ho vô cùng dữ dội?
“Ai nha!” Ngô thúc vỗ xuống đùi: “Là ra sơ sót rồi, Diệp cô nương bị thương nặng như vậy, đáng ra phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng!” Nói xong, liền nhường ra một con đường cho Tần Liễm đưa người đi.
Mặc dù phu thê Ngô thị hai người rất muốn biết Thanh Linh bản thân mang thương thế nặng như vậy sao lại đi ra ngoài, khi trở lại đã xuất hiện thêm một vị phu quân. Nhưng nhìn bóng lưng Tần Liễm vội vã đi vào trong phòng, bọn họ lại không hỏi thêm nhiều.
“Dù sao ta và ngươi vẫn chưa thành thân, sao ngươi có thể nói ta là phu nhân của ngươi được chứ?” Thanh Linh bất mãn nói.
Mắt đẹp Tần Liễm khẽ nhảy lên, phong thái khiếp người: “Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là nữ nhân của bản tướng, gọi phu nhân sớm một chút cho nàng thích ứng trước, phu nhân, nàng nên cảm tạ vi phu nha.”
Lúc trước hắn cho rằng mình có thể không chế hết thảy về nữ nhân này trong tay mình, nhưng sau khi trải qua chuyện Ngạo Nguyệt muôn giết nàng xong, hắn đã nhận ra được, chuyện có liên quan tới nàng lúc nào cũng xảy ra biến cố.
Hắn nhận định nàng là nữ nhân của hắn, nữ nhân mà hắn nhận định, sinh chỉ có thể là nữ nhân của hắn, chết cũng chỉ được làm quỷ của hắn.
Dù là sống hay chết, nàng chỉ có thể là phu nhân của hắn.
Khóe miệng Thanh Linh quắp lại không ngừng co rút, một tiếng mở miệng đều gọi là phu nhân, gọi đến nghe rất thuận miệng: “Yên tâm, sau khi thành thân ta nhất định có thể thích ứng rất nhanh!” Tiếp theo là uy hiếp: “Nhưng bây giờ không cho phép ngươi gọi ta như vậy!”
Tần Liễm nghe vậy, hồi lâu sau mới gật đầu: “Được, phu nhân nói không sai, là do vi phu nóng vội quá rồi!”
“....” Thanh Linh lập tức xụ mặt xuống, nếu cảm thấy ta nói không sai, sao ngươi còn mở miệng gọi một tiếng phu nhân?
“Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát, ngươi có thể ra ngoài không?” Nói không lại hắn, nàng cũng lười tranh chấp với hắn.
Nàng cảm thấy vết thương sau lưng đã thấm ướt một mảnh y phục, từng trận từng trận đau đớn đánh tới, tay trong tay áo rộng không ngừng nhéo vào bắp đùi của mình, ý muốn giảm bớt thống khổ. Nàng muốn đuổi Tần Liễm đi trước, rồi sẽ gọi Ngô thẩm vào nhờ bôi thuốc hộ nàng, nếu để Tần Liễm nhìn thấy, nhất định sẽ tự thân động thủ bôi thuốc cho nàng.
Nhớ đến tình cảnh Tần Liễm bôi thuốc cho nàng vào ban sáng, mặt vốn không có chút máu lại lặng lẽ nổi lên từng vệt đỏ ửng.
“Trước tiên hãy để vi phu xem xem vết thương của nàng thế nào rồi.” Hắn ngày càng tiến lại gần giường, nàng giống như lâm vào đại địch co ro nhích vào bên trong.
“Không... Không cần, ta không sao..., ngươi..... Ngươi đi ra ngoài đi!”
“Có sao không, để vi phu nhìn một cái mới biết được.” Hắn không tốn chút sức đã bắt được nàng, vạch ra miệng vết thương, kéo nàng vào trong ngực.
Ngón tay hắn bóc ra tầng tầng y phục của nàng thật nhanh, lúc đến tầng y phục cuối cùng đã thấy bị máu nhuộm đỏ cả một vùng, đôi mắt phượng kia bỗng nhiên co rụt lại, bên trong như có mấy phần ảo não nhưng sau đó lại chuyển thành không có gì.
“Khi nào thì phu nhân mới mở rộng lòng mình với vi phu đây?” Hắn cúi đầu thở dài, buông lỏng nàng ra, đứng lên như muốn ra ngoài.
Thanh Linh không biết vì sao, vừa nghe được một tiếng thở dài của hắn, lòng lại có chút nghẹn.
“Chẳng lẽ phải động tay động chân mới có thể xem là mở rộng lòng mình sao?” Nàng nằm sấp trên giường, ma xui quỷ khiến rầu rĩ nói.
Nghe được nàng nói thầm, bước chân Tần Liễm tạm ngừng lại, vui vẻ lan tràn trên môi, nhấc chân bước ra ngoài.
Tần Liễm vừa rời phòng không bao lâu, Ngô thẩm đã mang theo thuốc trị thương đến thay thuốc cho nàng.