Minh Lục ý thức được bản thân lại làm hỏng chuyện của công tử, sợ công tử ghi thù liền nhanh trí đáp: “Thuộc hạ còn có việc, cáo lui.”
Thanh Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Liễm.
“Phu nhân, trừ nàng ra , vi phu không chấp nhận kẻ khác nhìn thấy thân thể mình. Nếu như nàng không giúp vi phu, khẳng định miệng vết thương của vi phu sẽ dính nước.” Hắn u oán nói: “ Nếu bị dính nước không biết đến khi nào mới khỏi.”
Hai tay trái phải đều vì nàng mới bị thương, giúp hắn tắm một lần cũng không làm sao đúng không? Dù sao hắn cũng đang bị thương, chắc gì đã làm được nàng?
Ma xui quỷ khiến, nàng gật đầu.
Nhìn thấy nàng đồng ý, dung nhan khuynh thành nở nụ cười câu tâm động phách.
Trên đường đến Dạng Thủy các, hắn nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, bụng dưới nóng như lửa đốt, hầu kết lên lên xuống xuống tựa như muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
Đến Dạng Thủy các, hơi nước lượn lờ.
Phía sau Tần Liễm chính là ôn tuyền: “Phu nhân, lại đây giúp vi phu cởi xiêm y.” Hắn giang hai tay, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cổ tay trắng như ngọc, đẹp như tiên.
Thanh Linh đi qua, giúp hắn thoát y, chỉ để lại y lý màu trắng bên trong. Không biết là do hơi nước ở đây hay có lý do gì khác, hai má nàng đỏ như gấc chín.
Đến khi chỉ còn cái quần trong, nàng dừng lại: “Phu nhân, còn khố y.” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
“Tự chàng cởi.” Nàng quệt miệng, tức giận nói.
“Phu nhân, chúng ta cùng tắm được không?” Ánh mắt hắn mê ly.
“Không được.” Nàng quả quyết cự tuyệt. (MTLTH.dđlqđ)
Khóe môi hắn khẽ cong, tà tà cười, thừa dịp nàng chưa kịp chuẩn bị, bước chân hắn nhanh chóng dịch chuyển ra phía sau: “Phu nhâ, cứu mạng!” Hai tay hắn ôm lấy hông nàng, hai người rơi thẳng vào ôn tuyền.
“Phu nhân, quần áo nàng dù sao cũng đã ướt, không bằng cùng nhau tắm?” Đứng giữa ôn tuyền, hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng vô thức lùi lại một bước.
Nhìn vẻ mặt như muốn ăn nàng của hắn, da đầu nàng phát run: “Không cần, thiếp lên thay quần áo.”
Đôi phượng mâu thủy nhuận híp lại, đã cùng vào rồi lý nào lại để nàng chạy thoát? Hắn tiếp theo một bước, nàng lại lùi một bước, cứ như vậy cho đến khi nàng dựa lưng vào vách đá: “Ta sẽ thay cho nàng sau.” Không đợi nàng trả lời, hắn liền ngăn chặn môi nàng.
“Này…” Nàng thực sự cảm thấy tức giận.
Hắn hôn rất sâu, rất nhanh khiến nàng không phân rõ phương hướng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Tiểu thư, Nhị công tử có việc tìm người.” Tiếng Hương Thảo từ ngoài vọng vào.
Thanh âm của Hương Thảo tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng vào hai người, Thanh Linh đang trong cơn đê mê thoáng chốc tỉnh hẳn.
Tay chân nàng đều vô lực, không có sức đẩy hắn ra, nàng liền cắn một phát lên vai hắn. (MTLTH.dđlqđ)Hắn bị đau, ngẩng đầu lên từ hõm cổ nàng, khuôn mặt ẩn nhẫn như thế đang cực lực chịu đựng.
“Nhị ca có việc gấp, thiếp không thể không đi. Chàng ngoan ngoãn, buổi tối…buổi tối lại bồi thường cho chàng.” Thanh âm nàng ôn nhu như dỗ hài tử đang đòi kẹo.
Nàng cùng nhi tử của Tạ Minh không có thâm cừu đại hận gì,Mặc dù nàng hận Tạ Minh, nhưng không vì vậy mà hận Diệp Đàm. Dù sao Diệp Đàm cũng không biết chuyện, từ khi nàng trùng sinh đến nay, Diệp Đàm là người đầu tiên mang đến ấm áp cho nàng, mặc kệ chuyện gì xảy ra, phần ấm áp khi ấy nàng gìn giữ trong lòng.
“Phu nhân…” Hắn ủy khuất hô lên.
“Thật sự, tin thiếp, đêm nay thiếp bồi thượng lại cho chàng, được không?” Vẻ mặt nàng vô cùng chân thành, chỉ thiếu việc phát thệ.
Phát hiện vòng tay hắn đã buông lỏng, nàng nhanh chóng lui ra ngoài, vội vàng trèo lên bờ.
Diệp Đàm ngồi tại chính phòng, đôi lông mày cau chặt.
Thanh Linh tiến vào, nhìn Diệp Đàm khẽ chào: “Nhị ca.” Nhiều ngày không gặp, nhìn Nhị ca ngày càng trầm ổn: “Ca có việc tìm muội?”
Diệp Đàm nâng mắt, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Linh nhi, phụ thân không đoái hoài tình cảm cha con mà hạ độc muội, chút nữa đã hại chết, tất cả là phụ thân sai.
Người của ông ấy cũng muốn giết muội, vi huynh cũng hận ông ấy.
Tuy nói ông ấy mưu nghịch tạo phản, phạm phải tử tội. Nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của huynh và muội, dù sao ông ấy cũng đã chết, nếu như cứ hận mãi cũng chỉ tăng thêm phiền nào.”
“Nhị ca, huynh biết ông ấy chết như thế nào không?” Nàng tự tay giết Tạ Minh, Diệp Đàm có vì chuyện này mà hận nàng hay không?
Diệp Đàm cúi đầu, thanh âm thoáng buồn rầu: “Trúng ám khí ở địa cung.”
Thanh Linh thở dài, nàng thực sự không muốn bị Diệp Đàm hận. Tạ Minh trúng ám khí mà chết, đây chắc là lý do Tần Liễm vì nàng mà ngụy tạo.
Dù sao, nữ nhi chính tay đâm chết phụ thân ruột thịt cũng là chuyện thiên lý khó dung.
Tần Liễm, hắn vì nàng chuẩn bị hết thảy.
Nàng ích kỉ, không muốn để Diệp Đàm biết chân tướng.
“Nhị ca tìm muội là vì phụ thân sao?” Thanh Linh hỏi.
Diệp Đàm gật đầu: “Thái Thượng Hoàng lệnh tiên thi phụ thân năm trăm cái, hình phạt roi này nếu như cứ chấp hành, thân thể phu thân hẳn không toàn vẹn.”
“Nhị ca đau lòng phụ thân qua đời rồi mà vẫn không yên sao?” Thanh Linh nói, chuyện tiên thi năm trăm nàng cũng biết nhưng không hề hỏi Tần Liễm, không ngờ Diệp Đàm lại đến vì vấn đề này.
Vẻ mặt Diệp Đàm khó xử: “Phụ thân mưu phản, phạm vào tội nên tru di cửu tộc, kết quả lại chỉ có phụ thân một người gánh toàn bộ hình phạt, chúng ta một chút cũng không bị sao. Vi huynh biết chuyện này hẳn Tần Thừa tướng đã nhúng tay vào.
Tần Thừa tướng đối với Diệp phủ chúng ta đúng là tận tâm tận lực, nhưng cứ nghĩ đến việc phụ thân bị tiên thi, vi huynh không đành lòng.
Muội có thể khuyên Tần Thừa tướng, để hắn đề cập việc này với Hoàng Thượng, có thể giảm năm trăm roi không? Vi huynh cũng biết Thái Thượng Hoàng hận phụ thân thấu xương, để Tần Thừa tướng nói chuyện này đúng là khó xử…”