Ninh Thục phi vội vàng cãi lại: “Hoàng…Hoàng Thượng, rõ ràng có người muốn hại thần thiếp, đúng, chắc chắn có người trộm kim trâm hoa lan của Hà Tịch để hãm hại thần thiếp!” Chỉ dựa vào một cây trâm chưa đủ để định tội bà ta, nếu bà ta chỉ cần nói bản thân mình là người bị hại, Hoàng Thượng dù có tin là bà làm nhưng không đủ chứng cứ vẫn không thể làm gì được.
Nhưng sự tình lại ngoài dự liệu của bà, Nguyên Ung Đế cuối cùng không chỉ trách bà quản giáo người trong cung mình không nghiêm, còn phạt bà ta đến cầu phúc và tĩnh dưỡng tại Vạn Phúc am trong ba tháng. Trong khoảng thơi gian đó không cho phép có người đến thăm, cho đến khi điều tra rõ chuyện mới được trở về.
Về phần Thanh Linh, nàng có Vân Quý phi và Tần Liễm dốc sức che chở, mấy cung nữ kia nói nàng xông vào cấm cung nhưng lại không có bằng chứng khiến lòng người tin phục, Nguyên Ung Đế không có lý do gì để phạt nàng. (MTLTH.dđlqđ)
Nguyên Ung Đế sai người phải điều tra kỹ chuyện phòng Liên phi nương nương cháy và chuyện Vô Ưu Công chúa bị người sát hại, đồng thời cho người cố gắng hồi phục phòng ngủ của nàng sau trận hỏa hoạn.
Phân phó hết thảy mọi chuyện, Nguyên Ung Đế thoạt nhìn trong nháy mắt già đi rất nhiều. Giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ mỏi mệt: “Các ngươi lui hết đi.” Ông phất phất tay, sau đó cho người đỡ ông ra khỏi Phù Liên cung.
Ra khỏi cung, bầu trời lại đổ mưa tuyết.
Tần Liễm kéo lấy tay Thanh Linh, đi không nhanh không chậm.
Thanh Linh cúi thấp đầu, lại không để ý dưới chân, an tâm giao cả bản thân cho Trương Khác, mặc hắn lôi kéo mình đi. Suy nghĩ của nàng đang tập trung đến bức họa trong Phù Liên cung cùng với dãy mị hoa trước phòng ngủ của Liên phi nương nương.
Mị hoa là tộc hoa của Bạch tộc, mà trong Phù Liên cung lại có không ít mị hoa, Liên phi có quan hệ gì với Bạch tộc sao?
Liên phi là ai? Thân phận của Liên phi dường như cũng rất thần bí. Thanh Linh chỉ biết khi Hoàng Thượng còn trẻ, sau một lần xuất cung liền dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch và phong nàng làm Liên phi. Các nguyên lão trong triều lúc ấy phản đối rất gay gắt nhưng vẫn bị Nguyên Ung Đế cưỡng chế đè ép.
Thanh Linh lại nghĩ đến Diệp Thiên Minh. Trong thư phòng của Diệp Thiên Minh cũng có bức họa vẽ ông và Liên phi. Thời còn trẻ ông cũng từng gặp Liên phi, chẳng lẽ hai người lưỡng tình tương tương duyệt*?
*lưỡng tình tương duyệt: hai bên cảm mến nhau.
Hình như nàng chưa bao giờ cho người điều ttra Diệp Thiên Minh, nàng chỉ nghe nói xuất thân của Diệp Thiên Minh không cao, sau đó do nhiều cơ duyên xảo hợp mà lập được nhiều chiến công, được Hoàng Thượng thưởng thức, cuối cùng đi đến đỉnh cao ngày hôm nay.
Bổn gia của Diệp gia ở Bình Châu, Bình Châu cách rất xa Kinh Thành, là một nơi hẻo lánh vắng vẻ. Ông làm sao biết Liên phi? Liên phi chính xác là ai? Diệp Thiên Minh, Liên phi có quan hệ gì với Bạch tộc hay không?
Đầu óc nàng có chút mơ hồ, cũng không biết làm rõ những chuyện này đối với nàng có lợi hay không nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân cần phải biết chân tướng của những việc mới phát sinh này.
“A.” Thanh Linh đi đường vấp phải cục đá, lảo đảo đụng vào lưng Tần Liễm.
“Làm sao vậy? Bị đụng có đau hay không? Tần Liễm dừng chân xoay người, sau đó căng thẳng nói, trong mắt tràn ngập lo lắng ân cần, dường như còn có một chút áy náy. Tựa như hắn cảm thấy bản thân chưa đủ quan tâm nàng, hại nàng đụng vào mình.
“Mũi đau.” Nàng vốn cũng không yếu ớt như vậy nhưng trước mặt hắn, nàng vẫn muốn làm nũng với hắn.
Hắn nhẹ tay xoa xoa chóp mũi đã ửng đỏ của nàng: “Rất đau sao?”
“Đau.” Nàng gật gật đầu. (MTLTH.dđlqđ)
“Ngoan, nhịn một chút. Phía trước có một y quán, chúng ta vào xem một chút.” Hắn kéo tay nàng muốn dẫn nàng đi.
“Kỳ thật cũng không quá đau mà.” Vì không muốn phải vào y quán mà nàng đành phải nói thật.
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, khóe miệng đột nhiên cong lên, hắn xoa xoa mặt nàng: “Không quá đau, như vậy là vẫn còn đau? Phu nhân không muốn vào y quán, vậy vi phu trị cho phu nhân.” Hắn cúi đầu, hé miệng cắn lấy chóp mũi nàng.
Trên đường vẫn có người đi qua đi lại, nghĩ đến việc bị người vây xem, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nháy mắt đỏ bừng: “Có người nhìn, đừng làm loạn.”
“Còn đau không?” Hắn khẽ cười thấp giọng hỏi.
Nghe thanh âm trầm thấp khàn khàn của hắn, nàng giật thót mình, vội vàng lui về sau vài bước: “Không, hết đau rồi!”
Hắn khẽ cười, kéo tay nàng: “Không đau là tốt rồi, đi thôi.”
“Chàng là chó hay sao mà lại thích cắn người như vậy?” Nàng nhìn cái ót của hắn, nhỏ giọng mắng.
“Nàng nói cái gì?” Hắn mãnh liệt quay đầu lại, phượng mau xinh đẹp thấp thoáng nguy hiểm.
Sắc mặt nàng cứng đờ, đúng là không nên nói xấu sau lưng mà: “Ta…” Nàng đảo mắt một cái: “Ta nói ta mệt.” Nàng thuận miệng bịa ra một lý do sứt sẹo nào đó.
Hắn buông tay nàng ra, ấm áp trên tay bỗng dứng biến mất, nàng vẫn chưa thích ứng kịp, muốn đưa tay nắm lấy tay hắn, hắn liền ngồi xổm trước mặt nàng: “Lên đi, vi phu cõng nàng, nàng có thể ngủ trên lừng một lát.”
Nàng có hơi chút sững sờ, tùy tiện bịa ra một lý do, vậy mà hắn lại tưởng thật.
Thấy nàng ngây ngốc, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, không đợi nàng chủ động leo lên lưng, hắn liền túm lấy hai chân nàng, cõng nàng đứng dậy.
“Ta thực sự cũng không mệt đến vậy.” Nàng ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai hắn.
Bước chân của hắn rất vững vàng, nằm trên lừng hắn, nàng vĩnh viễn không lo việc mình sẽ bị ngã. Lưng hắn ấm áp, nàng đột nhiên có loại xúc động không muốn rời đi.
Quay đầu nhìn bước chân hắn in trên mặt tuyết, dấu chân sâu nông khác nhau. Bước chân hắn thong dong trầm ổn, cho dù đang cõng nàng nhưng vẫn cứ phong nhã nhẹ nhàng như vậy.
Nàng có chút hứng khởi, dùng hai tay bị đông lạnh của bản thân áp lên má hắn, lại nhanh chóng rụt tay lại.
Cả người hắn có chút run rẩy, ôm chặt hai chân nàng, bất đắc dĩ cười cười: “Nàng lại nghịch ngợm rồi, muốn bị vi phu phạt sao?”
Nàng le lưỡi một cái: “Không muốn.” Sau đó nàng dùng áo choàng bao cả hai người lại.
Mũ lông che kín mắt hắn làm hắn không nhìn thấy đường, dừng bước lại, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, sâu trong đôi mắt là sự dung túng và yêu chiều: “Sao lại giống đứa trẻ như vậy?”
“Ngoan, đừng nghịch.” Hắn dỗ nàng như đang dỗ hài tử.
“Chàng mới giống hài tử.” Nàng không phục cãi lại, vén mũ trên đầu hắn ra, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Trên lưng hắn rất ấm áp, dần dần, mí mắt nàng trĩu xuống, đầu đặt trên vai hắn nhắm mắt ngủ khò.
Khí nóng trên cổ ngưa ngứa, từng trận từng trận, mềm mại như lông vũ quét qua màng theo chút tê ngứa dịu êm, vô tình trêu trọc tâm của hắn.
Thân thể hắn có chút căng thẳng, hắn khẽ gọi: “Phu nhân.”
Không nghe thấy nàng đáp lại, hắn lại gọi: “Phu nhân?”
“Ừm…”
Nghe thấy thanh âm mơ hồ của nàng, hắn biết nàng đã ngủ rồi.
Hắn bất đắc dĩ than nhẹ: “Nàng chỉ biết bắt nạt ta.”
Tần Liễm đặt Thanh Linh lên giường, có lẽ động tác hơi lớn, đánh thức nàng. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh mở mắt, rất nhanh đã phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Một lớp thảm lông trắng mềm mịn, chăn cũng là một màu trắng, đây không phải khuê phòng nàng.
Đột nhiên ý thức được đây là nơi nào, nàng bị giật mình mà bật dậy. Quay đầu trừng mắt nam nhân bên cạnh: “Sao chàng lại đưa ta đến phủ Thừa tướng?” Người này thật đáng giận, thừa dịp nàng ngủ liền màng nàng về nhà hắn.
Đôi mắt Tần Liễm thâm thúy, nhìn nàng như sói đói nhìn con mồi. Một đôi phượng mâu nhuốm màu tình dục cứ nhìn nàng như vậy khiến nàng ngồi cũng không yên.
Tay nàng xoa xoa lớp chăn mềm, nói yếu ớt: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải đi rồi.”
Nàng còn chưa kịp cử động, trước mặt đột nhiên tối sầm, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng.