“Diệp Thanh Linh, ngươi giết Đại Hoàng tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoan giơ tay chịu trói, bản vương sẽ cầu tình giúp ngươi trước mặt Phụ Hoàng.”Hách Liên Dực lớn tiếng nói.
Cầu tình giúp nàng? Hách Liên Dực đang nói chuyện gì vậy? Lời nói của hắn lúc nào thì tin được? Thanh Linh thầm cười lạnh, không buồn phản ứng với hắn.
Cơ Khinh Hoa kinh nghiệm nghênh địch phong phú, dù tay không tấc sắt, công phu cận chiến vẫn coi như là tạm được.
Phong thủy luân chuyển, Thanh Linh đá bay kiếm của Cơ Khinh Hoa khiến nàng mất vũ khí.
Cơ Khinh Hoa tay không đánh cùng Thanh Linh qua mấy chiêu, nắm lấy được cơ hội, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Thanh Linh, đến lượt Thanh Linh mất vũ khí.
Hách Liên Dực chứng kiến Thanh Linh rơi vào thế hạ phong, liên tục về phía sau. Muốn trốn lại không thể trốn được, cuối cùng ngã trên sườn dốc.
Cơ Khinh Hoa chẹn ngang ngực Thanh Linh, cố gắng đè nàng xuống không cho cử động, tay kia cầm đoản kiếm của Thanh Linh ra sức đâm xuống. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Cơ Khinh Hoa, cố gắng ngăn cản đường đâm. Tay kia chống đỡ tay Cơ Khinh Hoa đang chẹn trước ngực nàng.
Trong mắt người ngoài, chính Cơ Khinh Hoa đang là người chế trụ Thanh Linh, mà Diệp Thanh Linh lại đang khổ sở giãy giụa.
Hách Liên Dực thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng hắn dần trào lên cảm giác bất an. Không đúng, từ lúc hai người bắt đầu so chiêu, hắn có thể nhìn ra được công phu của Diệp Thanh Linh cao hơn Cơ Khinh Hoa rất nhiều.
Diệp Thanh Linh làm sao có thể khinh địch để Cơ Khinh Hoa chế trụ nàng? Lại nhìn chỗ Thanh Linh và Cơ Khinh Hoa, khắp nơi đều là người của Diệp Thanh Linh! Hắn và người của Cơ Khinh Hoa bị ngăn ở ngoài!
Vừa rồi Diệp Thanh Linh tàn bại chạy trốn, chẳng lẽ là…
Hách Liên Dực vội vàng xông tới lại nghe thấy thanh âm nghiêm nghị của Cơ Khinh Hoa, nàng bảo mọi người đừng tới gần.
“Hèn hạ!” Cơ Khinh Hoa mắng ra miệng, trên thực tế không phải nàng chế trụ Thanh Linh, mà chính Thanh Linh đang chế trụ nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Có thể nơi lỏng tay bổn công chúa ra không?” Cơ Khinh Hoa giận dỗi nói, mặt không một chút máu. Nàng bị Thanh Linh ra sức nắm cổ tay, nếu không phải nàng phản ứng nhanh đuổi mọi người ra xa, tay của nàng chắc chắn sẽ bị phế.
Nhìn Hách Liên Dực lùi từng bước, người của Cơ Khinh Hoa cũng đã dừng tay lại, Thanh Linh hài lòng cười một tiếng, buông lỏng cổ tay Cơ Khinh Hoa.
Cơ Khinh Hoa bị Thanh Linh điểm huyệt đạo, không thể động đậy, vẫn bảo trì tư thế đang muốn giết Thanh Linh.
Với tư thế này cũng không thể trách tội Thanh Linh bắt giữ Đông Lăng Trưởng Công chúa.
Đều do nàng nhất thời khinh địch, trúng kế của Diệp Thanh Linh.
“Đại Công chúa, giờ chúng ta thương lượng một chút được chứ?” Thanh Linh thảnh thơi nói.
“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Cơ Khinh Hoa trào phúng cười một tiếng.
“Trả vòng tay cùng giải dược Nhuyễn cốt cho ta, ta có thể coi như hôm nay cái gì cũng không nhìn thấy, kể cả chuyện Đại Công chúa cầm đá đập chết Đại Hoàng tử.” Thanh Linh nói, giải dược Nhuyễn cốt chỉ có ở Đông Lăng, nếu không nắm lấy cơ hội này, cuộc đời Lãnh Ngưng có thể bị phá hủy.
Muốn lấy được giải dược, chỉ còn cách xuống tay từ Cơ Khinh Hoa.
Cơ Khinh Hoa khinh thường hừ một tiếng, không nói gì, tựa như nàng chắc chắn rằng Thanh Linh không dám ra tay với Đông Lăng Trưởng Công chúa.
Sắc mặt Thanh Linh trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh nhạt nói: “Đại Công chúa cho rằng có thể đổ hết tội danh giết Đại Hoàng tử lên người ta sao? Ngươi chắc chắc ta sẽ không ra tay với ngươi, phải không?”
Cơ Khinh Hoa cong môi cười: “Vòng tay bổn công chúa giữ, Vinh Vương cũng có thể làm chứng hôm nay chuyện của Hoàng huynh, biểu muội Thanh Linh chết cũng không thoát khỏi liên can.”
Trên mặt Thanh Linh vẫn cứ vân đạm phong khinh như thế: “Đại Hoàng tử không cẩn thận trượt chân ngã trên đất, không may bị đập trúng ót, không thể kịp thời chữa trị, chết cũng là điều có thể đoán được. Đại Công chúa không hiểu y đạo, thời điểm nhìn thấy Đại Hoàng tử nằm đó rõ ràng còn thở, ngươi lo hắn không chết được, liền cầm đá đập hắn?
Đại Công chúa tựa hồ đã quên một việc, khi khám nghiệm tử thi, nhìn vết thương có thể đoán được đây là việc ngoài ý muốn, sau đó mới chết vì bị ngươi giết.
Đại Công chúa, có cần Thanh Linh tìm ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) của Thuận Thiên phủ đến đây, nhìn một chút xem có phải hắn chết vì ngoài ý muốn hay không?
Đúng rồi, ngươi có muốn làm cho nhiều người biết ngươi không phân biệt tgoots xấy, oan uổng người vô tội, cầm kiếm định giết Nhị tiểu thư phủ Hộ Quốc Tương quân, biểu muội của ngươi?
Người khác có thể cho rằng bản lĩnh của Đông Lăng Trưởng Công chúa rất lớn hay không, lại dám đến Nam Hạ giương oai.” Nàng đang ngầm nhắc nhở nàng ta đừng có làm mất mặt Đông Lăng quốc.
“Ngươi nói nếu như cữu cữu biết biểu tỷ phải trái không phân, thiếu chút nữa đã giết đi nữ nhi của tỷ tỷ mà cữu cữu kính yêu, suy xét mọi việc như thể mất trí. Cữu cữu xem ra cũng khá mất hứng đấy.”
Sắc mặt Cơ Khinh Hoa đại biến, nàng cố gắng như vậy, thật vất vả mới được Phụ Hoàng công nhận. Nếu như việc nàng muốn giết Diệp Thanh Linh mà truyền tới tai Phụ Hoàng, tất nhiên người sẽ giận giữ.
“Đại biểu tỷ có tài trị quốc, tất nhiên Thanh Linh biết nhưng Thanh Linh cũng có nhiều vị biểu tỷ cũng có tài không kém đâu.” Thanh Linh tiếp tục uy hiếp.
Cơ Khinh Hoa giống như bị chọc trúng tử huyệt, mấy tỷ muội của nàng đến bây giờ vẫn chưa chịu an phận. Nàng quyền cai chức trọng, những thứ tỷ muội kia chỉ mong nàng làm sai mà kéo nàng xuống nước.
Nếu như nàng giết Diệp Thanh Linh, chuyện này mà truyền về Đông Lăng, nhất định có không ít người ngoài sáng trong tối lên án việc này.
“Đại biểu tỷ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngươi vẫn không chịu đáp ứng ta sao?” Thanh Linh nhìn thấy sắc mặt đã có chút buông lỏng của Cơ Khinh Hoa, nàng tiếp tục khuyên nhủ.
Thật lâu sau đó, Cơ Khinh Hoa chậm rãi cười: “Bổn Công chúa là biểu tỷ của muội, trên người chúng ta đều chảy chung một huyết thống, đều là người cùng nhà, tại sao lại phải khó xử đối phương?”
Thanh Linh nghe vậy cảm thấy rất nực cười. Có thể nhẫn tâm giết chết huynh ruột thế nhưng lại nói với nầng đạo nghĩa tình thân. (MTLTH.dđlqđ)
“Thanh Linh biểu muội có thể coi như chưa phát sinh ra chuyện gì, bổn công chúa có thể trả lại ngươi vòng tay và đưa cho ngươi giải dược Nhuyễn cốt.” Bị người uy hiếp, Cơ Khinh Hoa mặc dù rất giận dữ nhưng sau khi cân nhắc, nàng vẫn chọn phương án thỏa hiệp.
“Đại biểu tỷ đã đáp ứng đề nghị của Thanh Linh, vậy có phải nên xuất ra vài phần thành ý nữa không?” Thanh Linh nói.
“Ngươi….” Cơ Khinh Hoa căm tức trừng mắt nhìn nàng.
Thanh Linh tựa hồ như không thấy: “Đưa vòng tay và giải dược cho Vô Ảnh.”
“ A Oánh, đưa giải dược cho Vô Ảnh.” Cơ Khinh Hoa cắn răng phân phó thị nữ của mình.
“Bây giờ có thể thả ta ra chưa?” Cơ Khinh Hoa lạnh lingf nói.
“Vòng tay?” Thanh Linh nhắc nhở.
“Vinh Vương, trả lại vòng tay cho Thanh Linh biểu muội.” Cơ Khinh Hoa nói.
Hách Liên Dực cảm thấy không cam lòng: “Đại Công chúa…”
“Đưa cho nàng!” Cơ Khinh Hoa lặp lại một lần nữa.
Hách Liên Dực mặc dù không cam lòng, lại không dám làm trái ý Cơ Khinh Hoa, cuối cùng vẫn không tình nguyện trả vòng tay cho Thanh Linh.
Spoil: Ninh Thục phi có cái chết rất khuất nhục.