Ninh Thục Phi ngồi ở bên người Hoàng đế Nguyên Ung, đoan trang cao quý, nghe lời Thanh Linh nói, khuôn mặt kiêu ngạo nhíu lại: “Kiếp này chỉ lấy một người, tình cảm của Nhị công tử và nữ tử kia thật là sâu nặng, thật sự khiến người khác hâm mộ.
Bổn cung rất tò mò không biết nữ tử kia là ai? Lại có thể khiến cho Nhị công tử kiếp này không phải nàng sẽ không cưới thê tử.” Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của nàng, Thanh Linh lại cảm thấy nụ cười kia có giấu dao.
“Bản công chúa cũng tò mò nàng ấy là ai, nếu như có thể, còn mời Nhị công tử mời nàng tới.” Ngạo Nguyệt nhìn thẳng Thanh Linh nói.
Nàng ấy là ai? Ngay cả Thanh Linh cũng không biết thì phải mời như thế nào đây? Mặt của nàng không đổi sắc tiếp tục nói dối: “Chuyện này…… Không tiện mấy, thân thể của nàng ấy không được tốt, đại phu có căn dặn nàng ấy không thể tùy ý đi lại, cho nên nàng ấy không thể đi ra gặp mặt Nương nương và Công chúa, còn xin Thục phi nương nương và Công chúa thứ lỗi.”
“Nàng ta ở đâu? Bản công chúa rảnh rỗi sẽ tự mình đi xem nàng ta.” Ngạo Nguyệt cười nói: “Nhị công tử chẳng lẽ cảm thấy làm như vậy cũng không tiện hả?”
Thanh Linh buồn bực, Ngạo Nguyệt nắm nàng chuyện người trong lòng của nàng không buông là thế nào đây?
“Đúng thật không tiện.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Nhị công tử, ngươi cứ một mực từ chối, hay là vốn không có người kia phải không?” Ngạo Nguyệt không mặn không nhạt nói.
Nếu như Diệp Đàm nói dối, chính là phạm tội khi quân.
“Đương nhiên không phải là không có……” Thanh Linh mở miệng, chỉ là lời còn chưa dứt, một giọng nói giống như thần tiên đã đánh gãy lời nói của nàng.
“Người trong lòng của hắn đang ở trong phủ của Bản tướng, Công chúa còn muốn đi xem?” Tần Liễm cười như không cười nhìn Ngạo Nguyệt, trong mắt lộ ra hàn ý làm lòng người run rẩy.
Thanh Linh nhìn sang Tần Liễm, sườn mặt như ngọc trơn bóng của hắn lập tức rơi vào trong mắt của nàng, nhìn hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn. Người trong lòng của nàng, đúng là ở Tướng phủ nha.
Ngạo Nguyệt há miệng, muốn nói lại thôi, đi Tướng phủ tìm người, đó không phải tự khiến mình mất mặt sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nếu bản công chúa rảnh rỗi tất nhiên sẽ đi.”
“Trong lòng của ngươi đã có người, còn không phải nàng không thành thân, vậy chuyện này sẽ hủy bỏ.” Hoàng đế Nguyên Ung nói với Thanh Linh.
Mặc dù chuyện này được hủy bỏ, Lâm Thị lại càng cảm thấy Diệp Đàm được Hoàng Thượng coi trọng. Mắt của nàng thoáng nhìn, nhìn thấy trước mặt của Diệp Thiên Minh đặt ba hộp quà đã mở ra, một hộp trong đó là pho tượng Nam Cực Tiên Ông. Khóe miệng nàng đắc ý nhếch lên: “Lão gia, nhìn xem thọ lễ bọn nhỏ đưa này.”
“Hả?” Lâm Thị bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Pho tượng Nam Cực Tiên Ông này cũng rất tinh xảo, lão gia, ta có thể cầm lên xem không?”
“Tùy ý đi.” Diệp Thiên Minh lạnh nhạt nói.
Lâm Thị duỗi tay ra lấy Tiên Ông, ngón trỏ của nàng cố ý vô tình nhắm vào cổ của Tiên Ông, sau đó cầm tới: “Á.” Nàng phát ra tiếng kinh hô: “Này…… Tiên Ông này sao lại bị đứt đầu?”
Nam Cực Tiên Ông cũng là Thọ Tiên Ông, trong buổi mừng thọ tặng Thọ Tiên Ông sẽ có ngụ ý là: Mong người được mừng thọ sẽ được sống lâu. Nhưng mà tặng người ta một pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu, vậy không phải là đang nguyền rủa người ta không được sống lâu sao?
Các khách mời lại phát ra tiếng thổn thức, nhi tử tặng phụ thân mình một pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu, đây là đang nguyền rủa phụ thân mình chết mà, người nhi tử này cũng quá bất hiếu rồi.
“Đàm Nhi, phụ thân con có chỗ nào có lỗi với con à, sao con lại tặng một pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu chứ.” Lâm Thị trở nên phẫn nộ nói, Diệp Đàm tặng pho tượng Tiên Ông đứt đầu cho Diệp Thiên Minh, nguyền rủa Diệp Thiên Minh không được sống lâu chính là một việc bất hiếu.
Cái gì, cư nhiên là Diệp Đàm tặng Tiên Ông bị đứt đầu, các khách mời lại trở nên kinh ngạc. Không nghĩ tới Diệp Đàm này dáng vẻ thoạt nhìn thành thật khiêm tốn, vậy mà lại là một nhi tử bất hiếu.
Trước đây Diệp Đàm bị bệnh tật quấn thân, chẳng làm nên trò trống gì, Diệp Thiên Minh vốn đối với người nhi tử là Diệp Đàm này không có bao nhiêu cảm tình. Trải qua chuyện này, Lâm Thị tin rằng tất cả cảm tình mà Diệp Thiên Minh đối với tên nhi tử bất hiếu Diệp Đàm này sẽ biến mất sạch sẽ.
Hoàng thượng coi trọng Diệp Đàm, nhưng sau khi ngài ấy biết Diệp Đàm là một nhi tử bất hiếu, nhất định sẽ không còn trọng dụng Diệp Đàm, con đường làm quan của Diệp Đàm sẽ vì vậy mà bị cắt đứt .
Bị phụ thân chán ghét, Hoàng Thượng không thích, mặc kệ Diệp Đàm là ở Diệp phủ hay là ở trong triều đình đều sẽ bị lạnh nhạt. Đến lúc đó, Diệp Đàm cũng chỉ là một người mặc cho người ta gây khó dễ, nàng muốn giải quyết hắn còn không dễ dàng sao?
Mặt của Diệp Thiên Minh đen lại ẩn chứa tức giận tùy thời đều có khả năng bùng nổ. Bị nhi tử của chính mình nguyền rủa không được sống lâu, dù cho hắn lại có tính tình tốt cỡ nào cũng không thể nào nhịn được: “Đàm Nhi, Tiên Ông là con tặng à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Thanh Linh khẳng định nói.
“Sao lại không phải, rõ ràng chính là con tặng.” Lâm Thị nói, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý. Diệp Đàm, tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn phủ nhận sao, ôi, đáng tiếc là đã muộn rồi.
Nàng nhíu mày, dáng vẻ vô cùng nghi hoặc: “Đàm Nhi không hiểu vì sao mẫu thân lại một mực chắc chắn Tiên Ông này là ta tặng chứ, món đồ này rõ ràng là Tam đệ tặng mà.”
Lâm Thị lạnh lùng cười một tiếng: “Diệp Đàm, con còn muốn trợn to mắt mà nói dối sao?”
Thanh Linh không gấp không tức giận, thản nhiên nói: “Mẫu thân, ngài đóng hộp lại nhìn nắp hộp quà xem, để xem rốt cục phần lễ vật này là ai đưa.” Trước khi Diệp Minh rời đi đã đưa thọ lễ cho Diệp Thiên Minh, rất nhiều người đều nhìn thấy, hộp đó nhìn như thế nào, người đã từng nhìn thấy cũng sẽ rõ ràng.
Không chờ Lâm Thị động thủ, Diệp Thiên Minh đã đóng hộp kia lại.
Khi Lâm Thị nhìn đến bên ngoài hộ, kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, bởi vì hộp này đúng là hộp quà của Diệp Minh.
“Làm sao có thể?” Lâm Thị không thể tin được, làm sao Nam Cực Tiên Ông lại chạy tới hộp quà của Minh Nhi?
Thanh Linh cười lạnh, Lâm Thị để cho Thư Nghiên buổi tối lẻn vào phòng của nàng, chặt đứt đầu của Tiên Ông, lại dùng đồ dán đầu lại, tạm thời khiến cho người khác không nhìn cái đầu này đã bị cặt đứt. Nhưng chỉ cần ở ngay đầu của Tiên Ông ấn nhẹ một cái, đầu và mình của Tiên Ông sẽ lập tức bị tách ra.
Mới vừa rồi khi Lâm Thị duỗi tay đi chạm vào Tiên Ông, nàng không có bỏ qua màn Lâm Thị chạm tay vào đầu của Tiên Ông.
Lâm Thị tìm Thư Nghiên gian lận ở trên đầu của Tiên Ông trên, một khi nàng ở ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Diệp Thiên Minh đưa Tiên Ông này ra, Lâm Thị sẽ tìm cơ hội để cho mọi người biết nàng tặng Tiên Ông bị đứt đầu cho Diệp Thiên Minh, là một nhi tử bất hiếu.
Kể từ đó, nàng sẽ rơi vào kết cục là bị Diệp Thiên Minh chán ghét, còn có bị những người khác khinh thường.
Lâm Thị tính kế nàng như vậy, vậy nàng sẽ dùng lại chính thủ đoạn mà Lâm Thị đối phó với nàng lên trên người của Diệp Minh.
Thọ lễ mà Diệp Minh muốn đưa tất nhiên không phải là món này, Thanh Linh nói cho Thư Nghiên, mặc kệ nàng ấy dùng thủ đoạn nào, đều phải âm thầm lặng lẽ đổi thọ lễ của Diệp Minh thành pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu kia. Thư Nghiên không có làm nàng thất vọng, ở dưới mí mắt của Diệp Minh mà thay đổi thọ lễ.
Lâm Thị rất nhanh đã phản ứng lại, chuyện này khẳng định là do Diệp Đàm giở trò quỷ, nàng đứng lên: “Diệp Đàm, vừa rồi ba hộp quà này là do con mở ra, nhất định là vào lúc đó con đã dùng thủ đoạn nào đó, đổi đi thọ lễ của Minh Nhi, lấy việc này để hãm hại Minh Nhi. Diệp Đàm, làm sao tâm tư của con lại ác độc như thế!” Biểu tình trên mặt của nàng vừa kinh hãi vừa đau lòng mà chỉ trích Thanh Linh.
Thanh Linh nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, ngài là phu nhân của Hộ Quốc tướng quân, nói chuyện mời chú ý đúng mực.
Khi ta mở hộp quà ra, Đại ca và Tĩnh Vương cũng ở bên cạnh nhìn, nhưng Đại ca và Tĩnh Vương có nhìn thấy ta dùng thủ đoạn nào sao?” Tĩnh Vương ngồi ở bên trái nàng, sau khi Diệp Minh rời đi, Diệp Tự ngồi ở bên phải của nàng.
“Nhị công tử cũng không có dùng thủ đoạn gì cả.” Tĩnh Vương nói.
Lòng của Lâm Thị tâm không ngừng trầm xuống, không cam lòng mà mím môi lại.
“Ta không có nhìn thấy gì cả.” Diệp Tự rũ mắt nói.
Lòng của Lâm Thị trở nên lạnh lẽo nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Tiên Ông này cũng không phải là Minh Nhi mua, mà là Diệp Đàm con mua! Nhất định trước đó con đã dùng thủ đoạn nào đó đổi đi thọ lễ của Minh Nhi.”
“Ta chưa từng mua qua pho tượng đó.” Thanh Linh thong thả nói.
“Bổn vương nhớ là đã từng nhìn thấy qua pho tượng Tiên Ông này ở trong một cửa tiệm bán đồ cổ tên là Hòa Ngọc.” Tĩnh Vương mở miệng nói.
Lâm Thị từ lời nói của Tĩnh Vương nhìn thấy được một tia hy vọng: “Lão gia, Tiên Ông này tuyệt đối không phải do Minh Nhi mua, xin lão gia hãy phái người mời chưởng quầy của tiệm bán đồ cổ Hòa Ngọc đến đây, như vậy có thể biết được pho tượng Tiên Ông này là do ai mua.”
Sau khi Diệp Thiên Minh do dự một lát, nói: “Chuyện này cứ để xong xuôi rồi lại truy cứu, hôm nay Hoàng Thượng ở đây, đừng có để mấy chuyện không vui này quấy rầy đến Hoàng Thượng.”
Hoàng đế Nguyên Ung cười nói: “Diệp tướng quân quá lo lắng rồi, chuyện này liên quan đến danh dự của Bình Nhạc Huyện Hầu, mặc dù Diệp tướng quân không truy cứu, trẫm cũng sẽ truy cứu, mới vừa rồi trẫm đã sai người đi mời chưởng quầy của tiệm bán đồ cổ kia rồi.”
Hoàng Thượng vậy mà cũng nhúng tay vào chuyện này, đây là chuyện khiến cho mọi người không ngờ được.
Không bao lâu, chưởng quầy của tiệm bán đồ cổ đã đến.
“Chưởng quầy, pho tượng Tiên Ông này chính là đồ trong tiệm của các ngươi à?” Diệp Thiên Minh chỉ vào pho tượng Tiên Ông ở trên bàn hỏi.
“Bẩm Diệp tướng quân, trong tiệm của tiểu nhân từng có một pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu. Mấy ngày trước tiểu nhân mới phát hiện đầu của Tiên Ông đứt, vừa định thu hồi nó lại thì,Tam công tử đã đi vào, còn mua đi pho tượng Tiên Ông bị đứt đầu kia.
Chỉ là lúc ấy trên người của Tam công tử không có mang theo tiền, cho nên đã viết một tờ biên nhận mượn tiền.” Dáng vẻ của chưởng quầy vô cùng thành thật nói.
“Ngươi nói bậy!” Lâm Thị lập tức trở nên giận dữ.
“Phu nhân, tiểu nhân không có nói bậy, chỗ ta còn có biên nhận mượn tiền do chính tay Tam công tử viết này.” Chưởng quầy nói, lấy một tờ biên nhận mượn tiền đưa cho Diệp Thiên Minh xem.
Diệp Thiên Minh nhận lấy biên nhận mượn tiền kia, lại sai người lấy chữ viết của Diệp Minh tới để so sáng đối chiếu, phát hiện nét chữ trên biên nhận mượn tiền kia và chữ viết của Diệp Minh là giống nhau: “Diệp Minh tên nhi tử bất hiếu này!” Hắn tức giận nói, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Trong lòng Thanh Linh âm thầm nói tán thưởng, người của Tần Liễm làm việc thật đúng là chu đáo, ngay cả nét chữ trên biên nhận mượn tiền với nét chữ của Diệp Minh cũng nghĩ tới.
“Người đâu, nói cho tên nhi tử bất hiếu kia, không có mệnh lệnh của ta, sau này không được bước ra khỏi cửa viện của hắn một bước, để cho hắn suy nghĩ lại thật tốt cho ta!” Diệp Thiên Minh tức giận nói.
Nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên Minh, hắn chỉ là cấm túc Diệp Minh mà thôi, trừng phạt như vậy cũng quá nhẹ, Thanh Linh vô cùng bất mãn đối với việc này.
“Lão gia, chưởng quầy này đang nói bậy, biên nhận mượn tiền này khẳng định cũng là giả.” Lâm Thị vội vàng nói: “Người đâu, kéo người đang nói năng bậy bạ này ra ngoài.”
“Nàng câm miệng cho ta, nàng còn ngại ầm ĩ chưa đủ nhiều sao?” Diệp Thiên Minh tức giận nói, thật sự là một nữ nhân không biết đúng mực, hôm nay nếu như không phải nàng nhiều chuyện muốn xem thọ lễ là cái gì thì làm sao có thể kéo ra chuyện Tiên Ông bị đứt đầu ở trước mặt cảu mọi người chứ, hại hắn mất mặt ở trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Diệp Thiên Minh tức giận, Lâm Thị không dám nói thêm gì nữa. Nàng không khỏi cười khổ, cũng tự trách mình nhất thời sơ ý, thấy Diệp Đàm như vậy, vậy mà tự tay đẩy Minh Nhi vào trong hố lửa.
“Lão gia, Bạch Nhiên có việc bẩm báo.” Bạch Nhiên nắm một tên gã sai vặt, từ ngoài cửa đi vào.
“Bạch Nhiên, đây là có chuyện gì?” Thanh Linh thân là chủ tử của Bạch Nhiên, hắn dẫn người mạo muội đi vào, nàng tất nhiên là phải hỏi hắn.
Lâm Thị nhìn thấy gã sai vặt mà Bạch Nhiên mang vào, nheo mắt lại, gã sai vặt kia nàng biết, là người thường đi theo bên cạnh Diệp Minh.
“Nhị công tử, hôm nay Tam công tử lại…… Đánh rắm” Sắc mặt Bạch Nhiên có chút xấu hổ: “Là bởi vì ngài ấy ăn Kinh Lôi” Kinh Lôi là độc dược, có thể khiến cho người ta đột nhiên bị tiêu chảy.
“Còn việc Kinh Lôi từ đâu mà có, để cho tên tiểu tử này chính miệng nói đi.” Bạch Nhiên chỉ chỉ vào gã sai vặt mà hắn mang đến.