Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 1: Chương 1: Tiết Tử




Bóng đêm ngày càng dày đặc. Trong phòng, ngọn đèn dầu chập chờn.

'Choang' một tiếng, chén xứ rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy.

“Trong súp có mị dược. Dực, ngươi muốn làm gì ??”- Mạch Sương toàn thân tê liệt, vô lực ngã xuống cạnh bàn, trợn to mắt đẹp, nghi hoặc khó hiểu nhìn qua người đang đứng đối diện -- Hách Liên Dực.

Khi uống vào miệng, nàng đã cảm thấy có chút không đúng.

“Thái tử ái mộ tiểu thư đã lâu nhưng Tiểu thư lại đối với Thái tử lạnh lùng như băng, Vương gia thông cảm với lòng say mê của Thái tử cho nên dự định muốn kết hợp cho Tiểu thư và Thái tử.”- Một hồng y nữ tử đứng sau lưng Hách Liên Dực mềm mại đáng yêu nói.

Nàng vẫn như cũ mặc trang phục nha hoàn nhưng lại không còn có một hơi thở thanh thuần động lòng người như trước kia nữa. Trên mặt cũng không thấy biểu cảm khúm núm, nhát gan.

Giờ phút này nàng ta tựa như đã thay đổi hoàn toàn, một chút cũng không giống cái nha đầu sạch sẽ, đơn thuần mà Mạch Sương biết. Toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở yêu mị, nhất là cái mục ruồi dưới khóe mắt phải kia, làm cho nàng tăng thêm vài phần mị hoặc phong tình.

Xem ra đây mới là bộ mặt thật sự của nàng đi. Hay cho một người giỏi đem mình ngụy trang thành lương thiện đơn thuần.

“Văn Thi Dung, ngươi có ý gì ??”- Mạch Sương giận dữ hỏi, Văn Thi Dung là nha hoàn đã đi theo nàng hơn hai năm. Ngày thường, hai người chưa từng phân biệt chủ tớ, đối với nhau như tỉ muội tình thâm.

Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy Văn Thi Dung cười nói tự nhiên ở bên cạnh Hách Liên Dực thì đã biết, Văn Thi Dung đã phản bội nàng. Có lẽ hai người này đã sớm lén lút ở sau lưng, tìm cách tống nàng lên giường của Thái tử. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng lại một trận sôi trào.

“Nghĩa là qua đêm nay thôi, Tiểu thư người sẽ được trở thành nữ nhân của Thái tử.”- Văn Thi Dung quyến rũ cười một tiếng nhưng giọng nói lại ngây thơ như trước.

Mạch Sương như rớt vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch.

“Văn Thi Dung, ta tự nhận là đối đãi với ngươi không tệ, vậy thì tại sao ngươi lại muốn phản bội ta ?”- Nàng đau lòng nói.

“Tiểu thư, ngươi oan uổng cho nô tì, nô tì đây là muốn tốt cho người. Qua tối nay, người tuy không thể làm Vinh vương phi nữa, nhưng mà có thể trở thành Thái tử phi tương lai nha.”- Văn Thi Dung che miệng cười duyên.

Mạch Sương chợt cảm thấy tiếng cười kia châm chọc và ồn ào vô cùng, hận không thể tung một chưởng đánh bay Văn Thi Dung.

“Hách Liên Dực, lời nàng nói là sự thật sao ?”- Nàng nhìn nam tử hắc y tuấn mĩ phi phàm, đáy lòng vẫn còn sót lại một tia chờ mong, vẫn hi vọng hắn sẽ nói lời Văn Thi Dung là giả.

Hách Liên Dực ngước mắt, con ngươi đen lãnh khốc nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mĩ của Mạch Sương, lạnh lẽo tuyệt tình mở miệng nói: “Ừ”

Một chữ vô cùng đơn giản, triệt để đem tâm nàng vùi xuống địa ngục.

Mạch Sương lòng dạ ác độc, ngoan tuyệt vừa nổi lên. Tuy cơ thể đau đến khó thở nhưng trên mặt lại cố gắng giữ tỉnh táo, trong đôi mắt lộ ra kiên cường, khổ sở cười một tiếng: “Thì ra hôm nay ngươi hẹn ta cùng đi Tướng Quốc Tự dâng hương chính là vì đã đem tất cả tính toán kĩ lưỡng để đem vị hôn thê của mình đẩy lên giường của huynh trưởng.”

Hôm nay, Hách Liên Dực hẹn nàng cùng nhau đến Tướng Quốc Tự. Trên đường dâng hương, Văn Thi Dung ở sau lưng nàng đột nhiên mất tích. Đến lúc tìm được Văn Thi Dung thì sắc trời cũng đã tối.

Tướng Quốc Tự nằm ở trên đỉnh núi cao nên ban đêm thường không có phương tiện đi xuống bên dưới. Hách Liên Dực đề nghị mọi người ngủ lại một đêm, sớm tinh mơ ngày mai sẽ khởi hành trở về. Mạch Sương nhìn sắc trời, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng đáp ứng đề nghị của hắn.

Tướng Quốc Tự là quốc tự ở Nam Hạ quốc. Hướng khói cường thịnh, khách hành hương lui tới đa số đều là quan lại quyền quý. Trong chùa còn có chuẩn bị phòng khách để cung cấp cho các khách hành hương ngủ lại qua đêm.

Hôm nay vừa đúng là ngày cúng phật, khách tới dâng hương càng nhiều, trong đó có cả Thái tử. Người ngủ lại rất nhiều, phòng khách chật ních người.

Hách Liên Dực cùng người chủ trì Tướng Quốc Tự có vài phần giao tình. Hắn nói là do lo lắng sẽ làm ầm ĩ đến Mạch Sương nên đi hỏi chủ trì còn có nơi nào có thể ngủ lại hay không. Nể mặt mũi Hách Liên Dực, người chủ trì đặc biệt an bài Mạch Sương gần một cái sân.

Sân tương đối vắng vẻ, cách phòng khách khá xa nên rất thanh tịnh, lại có phong cảnh tuyệt đẹp.

Vào bữa tối, nàng ăn món chay trong chùa cùng Hách Liên Dực. Trước đây không lâu, lúc đại ca đang đóng quân ở biên cương, nàng cũng từng đến Tướng Quân Tự cầu phúc cho hắn nên có ở lại dùng qua cơm trưa, đã sớm uống qua canh ở đây và cảm thấy nó hết sức nhạt nhẽo. Bởi vậy, nàng không thích uống.

Lúc nãy nàng vốn không có ý định uống một hớp canh kia nhưng lại cảm động khi thấy hắn thân phận là Vinh vương tôn quý nhưng lại vì nàng mà tự mình bưng bát canh đến. Ánh mắt lại thâm tình, có chút hi vọng, nàng không đành lòng từ chối ý tốt của hắn nên đành cầm lấy chén canh trên tay hắn uống.

Nước canh vừa vào miệng nàng đã thấy có gì đó không đúng, muốn nhổ ra nhưng đã muộn.

Bây giờ nàng đã hiểu, Văn Thi Dung mất tích không phải là chuyện ngẫu nhiên, làm vậy chỉ là vì kéo dài thời gian để nàng ngủ lại Tướng Quốc Tự.

“Hòang huynh hâm mộ ngươi đã nhiều năm, ngươi đi theo hắn, hắn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”- Lời nói của Hách Liên Dực như cây đao từ từ khoét vào tâm nàng cho đến khi phá nó thành mảnh nhỏ. Nàng đau đớn cực điểm, phẫn nộ cực điểm cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục đến cực điểm.

“Chó má !”- Mạch Sương giận dữ, nhịn không được phun ra một câu thô tục hoàn toàn không phù hợp với thân phận Vinh vương phi tương lai của nàng.

“Hách Liên Dực, ta chính là vị hôn thê của ngươi. Là Vinh vương phi tương lai. Loại lời nói này ngươi cũng có thể mở miệng.”

Hách Liên Dực sắc mặt u trầm, không lên tiếng trả lời.

Thái tử đương triều tuy được Thánh sủng vô cùng nhưng lại không có học thức, không luyện võ, hoang dâm vô độ, gả cho hắn còn đáng sợ hơn cả nhảy vào hố lửa. Cho dù nàng không có hôn ước với Hách Liên Dực cũng sẽ nhất quyết không chịu gả cho Thái tử.

“Mạch Sương, ngươi cho rằng mình còn có thể trở thành Vinh vương phi ? Hừ, đừng có nằm mơ, chỉ cần qua đêm nay thôi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội trở thành Vinh vương phi.”- Văn Thi Dung khinh miệt nói.

“Câm miệng !”- Lời nói của Văn Thi Dung làm nàng tức giận vô cùng, không suy nghĩ nàng cầm lên cái chén uống trà dùng sức đập mạnh vào đầu Văn Thi Dung. Văn Thi Dung né không kịp, cái trán bị nện trúng, máu nhanh chóng tuôn ra.

Mặt Văn Thi Dung biến sắc, muốn xông lên đánh Mạch Sương nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Dực bén nhọn bắn tới. Ngẫm lại một chút thì mới miễn cưỡng dừng bước chân. Mạch Sương kia là người dành để hiến tặng cho Thái tử, nếu nàng động thủ đả thương Mạch Sương thì nàng có thể có kết cục xấu.

“Biến, ngươi biến cho ta....”- Mạch Sương một khắc cũng không muốn thấy Văn Thi Dung, chỉ muốn nàng ta ngay lập tức biến mất ở trước mặt mình. Nhưng thét to giữa chừng nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng vậy mà nói không ra tiếng. Thì ra trong súp không những bỏ mị dược không màu không vị mà còn trộn thêm ách dược.

*Ách dược: dược câm

Tốt, tốt, tốt, rất đủ ngoan độc, đủ tuyệt tình !

“Ồ, ngươi nói không ra tiếng có đúng không ??”- Văn Thi Dung lấy tay che lại cái trán bị thương, cười dữ tợn một tiếng.

“Đừng tưởng rằng thân phận ngươi tôn quí thì sẽ không có người nào dám hãm hại ngươi. Nói cho ngươi biết, qua tối nay thôi, toàn bộ dân chúng Nam Hạ quốc sẽ biết muội muội mà Định quốc hầu Mạch Chiêu Nam yêu thương nhất, tương lai là Vinh vương phi nhưng lại không biết liêm sỉ, trèo lên giường của Thái tử.”

Mạch Sương lần nữa tức giận đến cả người run rẩy, mắt đẹp đau thương tuyệt vọng nhìn Hách Liên Dực thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.

“Ngươi..... thật sự..... là tuyệt tình đến như vậy sao ??”- Cổ họng nàng đau rát đến cực điểm, giọng nói bị phá hủy khàn khàn khó nghe.

“Bản vương đối với ngươi chính là tuyệt tình như vậy. Nhưng ngươi cũng không nên trách bản vương, muốn trách thì trách ngươi là nữ nhân mà Thái tử thích.”- Hắn lạnh như băng nói.

Mạch Sương tuyệt vọng cười một tiếng.

“Vậy ngươi.... có từng.... thích....”- Rốt cuộc chữ 'ta' cuối cùng, nàng nói cũng không nên lời.

Tin đồn Vinh vương Hách Liên Dực văn thao võ lượt, khí thế hiên ngang, là phu quân trong mơ của nhiều nữ tử trong Hạ Thành.

Lần đầu gặp mặt, thấy hắn tuấn mĩ phi phàm, nói năng đúng mực, nàng liền mở lòng với hắn. Lúc hắn hướng Hoàng Thượng xin chỉ tứ hôn cho nàng và hắn, nàng đã cho là hắn thích nàng, trong lòng thầm hạnh phúc, cho rằng rốt cuộc nàng cũng tìm thấy được phu quân kiếp này của mình.

Nhưng bây giờ đây, nhìn tới khuôn mặt Hách Liên Dực tuấn mĩ mà lạnh nhạt, nàng biết được hắn chưa từng thích nàng. Thời khắc đó, tâm như tro tàn. Nhưng nàng vẫn muốn thấy, muốn nghe chính miệng hắn nói hắn không thích nàng để lòng mình đau triệt để, không được sinh ra ảo tưởng lần nữa.

“Chưa từng.”- Hắn nhàn nhạt trả lời.

Hắn giống như không muốn phải nhìn tới ánh mắt đau thương quật cường của nàng nữa nên dứt khoát kéo Văn Thi Dung ra ngoài, tiện tay khóa cửa lại.

Nàng trơ mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất tại cửa, cười lạnh một tiếng. Hách Liên Dực, hôm nay ngươi khiến ta khống thổ, ngày khác ta nhất định sẽ trả lại đủ hết.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Mạch Sương, nàng gỡ một chiếc vòng trên tay xuống. Bên trong có cất dấu cơ quan, mở ra lấy viên thuốc giải bách độc được giấu cẩn thận bên trong, nàng nhanh chóng đem thuốc nuốt xuống.

Nàng chưa bao giờ đem bí mật của chiếc vòng này nói cho Văn Thi Dung biết. Văn Thi Dung tính không bằng trời tính, sao có thể ngờ được trên người nàng có thuốc giải bách độc.

Nhưng cái tên giải bách độc không có nghĩa là nó có thể giải được tất cả các loại độc trên thế gian này. Cho nên khi nàng uống thuốc, chỉ có thể giải được độc mị dược, không có cách nào giúp nàng nói lại được.

Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, một nam tử mặc cẩm y xông tới.

“Sương mỹ nhân, bản Thái tử cảm thấy ngươi cũng thật khổ.”

Thái tử một đôi mắt đục ngầu nhìn đắm đuối vào Mạch Sương. Nàng bị nhìn như vậy, cảm giác cực kì không thoải mái.

Lưng hắn có chút còng xuống, giang ra hai cánh tay, như con gà mái già bổ nhào về phía nàng.

“Sương mỹ nhân, tối nay bản Thái tử sẽ sủng ngươi thật tốt.”

Bây giờ, Mạch Sương tuy không thể nói chuyện nhưng mị dược trong người đã được giải trừ. Thấy Thái tử vọt tới, nàng kìm nén cảm giác phẫn nộ cùng bị sỉ nhục trong lòng, đứng yên tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền. Trước một khắc Thái tử vọt đến, nàng không do dự vung nắm đấm đánh xuống hướng Thái tử.

Một quyền này, lực đạo bình thường không thể so sánh được. Thái tử còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị một quyền đánh tới choáng váng, té trên mặt đất.

Đánh ngã Thái tử, Mạch Sương thầm vận nội lực, bay ra cửa sổ. Nếu đến phía sân xa xôi, ở đó ban đêm không có người, có hô cứu mạng chỉ sợ kéo đến cũng sẽ toàn là người của Hách Liên Dực. Ngẫm lại một chút, nàng quyết định chạy dọc theo con đường mòn hẻo lánh nhất chạy xuống núi.

Nàng biết nếu Hách Liên Dực phát hiện nàng chạy trốn, hắn nhất định sẽ đuổi theo. Cho nên nàng một chút cũng không dám chậm chạp, dùng hết khí lực mà chạy. Chỉ cần xuốn được núi, Hách Liên Dực chắc chắn sẽ không dám làm gì nàng.

Phía trước có một khu rừng trúc, muốn xuống được núi phải đi qua đó.

Bóng đêm nồng đậm, bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng vang của lá trúc tuôn rơi theo gió đêm.

Không gian rừng trúc lờ mờ, một bóng người như ảo ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mang theo một cỗ hơi thở nguy hiểm mãnh liệt.

Trong lòng nàng có dự cảm xấu, lập tức xoay người chạy ra khỏi rừng trúc. Bóng đen kia xông thẳng lại, khẽ dựa gần một chút sau đó chộp từ sau lưng nàng bắt đi.

Nhạy cảm phát hiện sau lưng có nguy hiểm đánh tới, nàng lách mình né ra sau lưng hắn, nhanh chóng ở sau lưng người ta ra tay. Nàng đụng đến vật gì đó cứng rắn trên người hắn, tiện tay cầm lấy. Mà tại lúc này hắc y nhân lại ra tay, một chưởng đánh bay nàng.

Mạch Sương ngã trên mặt đất, đưa mắt nhìn đến một mảnh ngọc bội màu đỏ trong tay. Phía trên bề mặt ngọc bội có khắc một đóa hoa không biết tên, tựa như tường vi, nhưng nhụy hoa trắng như tuyết lại có hình dạng như vết tích của giọt nước mắt. Chất ngọc thượng đẳng, thông thấu ôn nhuận, làm từ đá hồng ngọc hiếm thấy. Cho nên vừa nhìn đã biết là đồ nhà bình thường không cầm nổi.

Dưới ánh trăng, nàng phát hiện người nọ che mặt, thân hình cao ngất kiêu ngạo, tản ra khí thế uy nghiêm vô hình. Thoạt nhìn, hắn giống như là cấp trên tay cầm trọng quyền, hắn hình như như không giống người Hách Liên Dực phái tới.

Hắn là ai ?? Nàng muốn mở miệng hỏi nhưng lại bất đắc dĩ không nói ra được tiếng nào.

Người nọ phát hiện ra được ngọc bội của hắn đã bị nàng lấy đi, giống như bị chọc giận, nhanh như gió vọt tới trước mặt của nàng. Ra tay, nhanh chóng mà tàn nhẫn. Nàng né không kịp, bị một chưởng bổ choáng, ngã vào trong ngực hắc y nhân.

Trước khi ý thức lâm vào mơ hồ, nàng ngửi được mùi nhang hết sức đặc biệt trên người hắn, không hẳn là dễ ngửi. Điều này càng làm cho Mạch Sương suy đoán theo chiều hướng là hắn thân phận tôn quí phi phàm.

Gió đêm làm lá rụng xuống bay múa đầy trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng dần bị mây đen che khuất. Lúc mây bây qua đi, trăng lại thay đổi thành một màu đỏ rực, như bị ai đó cố ý nhuộm thành huyết nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.