Nam tử kia một thân trang phục quả thực là hoa lệ và bảnh bao. Ngay cả đi bộ cũng điệu đà muốn chết.
Dáng dấp bảnh bao, khuôn mặt phù phiếm nhưng dám đi vào Mê Vụ lâm sâm vẫn tuyệt nhiên là không đơn giản.
Nghe hạ nhân kêu người đó là Thái tử điện hạ, Thanh Linh âm thầm phỏng đoán hắn chắc là Thải tử của một nước nào đấy.
Khi vị Thái tử kia đến gần, trên người hắn bay tới một mùi hương thơm ngát, không mùi tục tằng như son phấn mà là mùi hương ngọt đến thấm lòng người.
“Các hạ là?” Quế Lâm hỏi.
“Chủ tử ta chính là Thái tử Bắc Phiêu, không, là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, Thái tử điện hạ Bắc Phiêu.” Tên hạ nhân lưng thẳng lớn giọng giới thiệu.
Thanh Linh đã từng nghe nói qua diện mạo của Thái tử điện hạ Bắc Phiêu quốc rất đẹp, đẹp đến phi giới tính. Hôm nay gặp mặt quả thật là như thế. Chỉ là hắn đẹp thì có đẹp thật nhưng so với tên yêu nghiệt Tần Liễm kia thì vẫn còn kém xa.
Tử Mạch liếc mắt liền thấy Tần Liễm một thân áo bào trắng như tuyết, mặt mũi thanh tuyệt mà diễm lệ, hắn lập tức có cảm giác nguy cơ tràn ngập, nhanh chóng móc từ trong ngực ra một chiếc gương, soi đi soi lại so sánh, lại quan sát Tần Liễm từ trên xuống dưới cuối cùng hắn cho ra một kết luận: “ Ngươi không đẹp bằng ta.”
Tần Liễm mặt vẫn không biến sắc, Quế Lâm quái dị nhìn Tử Mạch một cái.
Khóe miệng Thanh Linh giật giật, vị này không chỉ đẹp mà còn ưa thích trang điểm.
“Phía trước có chuyện gì xảy ra thế?” Mã Kim tò mò lên tiếng hỏi, bên bờ bên kia, xuyên qua màn sương trắng mờ ảo có thể mơ hồ nhìn thấy một nùi đông nghèn nghẹt cùng với những tiếng kêu lạ.
“Người kia công phu quả thật tốt.” Quế Lâm buồn bực nói, hắn huy động nhiều thực nhân như thế cũng không thể giữ chặt đối phương. Hắn tiếp tục thổi tiêu, tiếp đó lại một bầy chim o o bay đến.
Hách Liên Dực đang cùng bày thực nhân điểu đánh nhau, mệt đến mức muốn hộc máu, may mắn có người ra tay cứu hắn.
“Dừng tay” Một đạo âm thanh lạnh lẽo từ bờ bên kia truyền đến, “Pằng” một tiếng, cây tiêu trong tay Quế Lâm bị chấn bể.
“Đại hộ pháp.” Quế Lâm thầm thì.
Tiếp theo đó là âm thanh huyên náo của chiếc xích sắt, Thanh Linh đến gần vực thẳm, kinh ngạc nhìn một phần phía trên của xích sắt bị một nội lực rất lớn nâng lên.
Xích sắt bị hút lên, chậm rãi đưa về bờ bên kia, “két” một tiếng, đầu xích sắt bên kia được người trụ vững.
Thanh Linh vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc vì người kia nội lực thâm hậu thì mội đạo hắc lăng dài ba thước triển khai, chậm rãi đến dưới chân nàng.
Mảnh hắc lăng thêu Mạn Châu Sa hoa màu đỏ trông đặc biệt âm trầm quỷ dị.
“Xin mời khách quý bờ bên kia tới đây.” Âm thanh lạnh lẽo từ bên kia truyền đến.
“Người đối diện ta là Đại hộ pháp Tiêu Dao thành, xin chư vị yên tâm.” Quế Lâm thấy mọi người chần chừ liền không khỏi mở miệng.
Mấy người trước sau đều bước lên tấm hắc lăng đó, Thanh Linh giẫm lên miếng vải đen, bước chân vững vàng, một chút cảm giác sợ té xuống cũng không có.
Thanh Linh vừa sang được bờ bên kia thì thấy Hách Liên Dực và Dung Thi Thi một thân máu me được người cho lên cáng khiêng đi rồi.
Nam tử đứng dưới một gốc cây ngô đồng, thân hình cao lớn, toàn thân áo đen, vạt áo thêu mảnh hoa Mạn Châu Sa quỷ dị.
Nam tử mặt mũi không khó nhìn, chỉ là dưới mí mắt hắn vẽ một vệt đen dài, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu dị, cả người hắn toát lên hơi thở âm trầm quỷ dị.
Như vậy hắn chính là vị Đại hộ pháp Tiêu Dao thành – Thiên Nhất Tuyệt, mặc dù hắn tay nắm quyền hành nhưng trên người lại không chỗ nào không lộ ra quỷ dị, tuy nhiên người dân Tiêu Dao thành lại rất kính trọng hắn.
Thanh Linh đi theo Thiên Nhất Tuyệt vào thành, trước cổng thành có rất nhiều dân chúng hoan nghênh hắn.
Đi qua đường cái, trên đường có rất nhiều dân chúng cùng hắn chào hỏi.
Dân thàn kính yêu như thế, người không biết sự tình còn tưởng Thiên Nhất Tuyệt mới là Thành chủ Tiêu Dao thành chứ không phải Tư Không Hoành.
Người từ bên ngoài vào thành đều được Thành chủ sắp xếp ở Mê Diêu cung phía xa thành.
Thanh Linh vào thành không lâu, Tĩnh Vương cùng Bạch Nhiên cũng đã đến, bọn họ là do người trong thành Tiêu Dao tiến cử.
Thanh Linh vào Mê Diêu cung mới đi được một đoạn đường liền thấy một con rết dài đang chuẩn bị bò lên chân nàng, nàng sợ đến mức rút Băng Hồn chém chết con rết.
“Tiều tử thối, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám giết chết sủng vật Tiểu Bá Vương của Bản Thái tử?”Tiếng gầm dầy giận giữ đột nhiên vang lên.
Mọi người bởi vì đạo âm thanh này mà dừng chân lại.
Thanh Linh hướng về phía âm thanh nhìn, vừa nhìn đến đã sợ hết hồn.
Chỉ thấy cái người tự xưng là thân tài khôi ngô, tướng mạo thì bình thường, sắc môi thâm đen tím bầm, mòng tay dài cũng đen nhánh, trên cổ còn có một con rắn ngũ sắc, trên người có mấy con rết với bò cạp bò khắp nơi.
Đi theo hắn còn năm người tướng mạo bình thường thân hình cường tráng, mấy người đi tới , mặt đất bụi mịt mù, đầy uy phong khí phách.
Một thân độc vật, lại tự xưng là Bản Thái tử, ngoại trừ Tây Yến Thái tử thì còn ai nữa?
Tây Yến Thái tử Tây Thành Bá, ngoại hiệu Độc Thái tử, thích cùng độc vật làm bạn.
Thanh Linh biết mình chọc phải nhân vật nào liền thấy da đầu mình tê dại.
“Thái tử điện hạ bớt giận, mấy vị khách quý này cũng là vừa mới tới cũng không biết con rết này là của ngài, xin ngài khoan hồng độ lượng bỏ qua cho vị công tử này.” Một lục y nữ tử thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, nàng tên gọi Cầm Nhi, là một trong những thị nữ ở Mê Diêu cung.
Người Tiêu Dao thành thích màu xanh lục, Thanh Linh phát hiện, bất luận là dân chúng trong thành hay thị nữ thị vệ trong phủ thành chủ đều một thân lục y.
“Cô nương này, ngươi lời nói nhẹ nhàng linh hoạt, trinh tiết đối với nữ nhân là bảo vật vô giá, nếu ngươi tối nay nguyện đem trinh tiết cho Bản Thái tử, Bản Thái tử có lẽ sẽ bỏ qua cho tên tiểu tử thúi này.” Tây Thành Bá âm dương quái khí cười, ánh mắt nhìn Cầm Nhi đầy hứng thú.
Cầm Nhi khuôn mặt đỏ lên, nén giận nói: “Thái tử nói đùa.”
“Thế nào? Không muốn? Không muốn thì lăn sang một bên cho Bản Thái tử.”Tây Thành Bá thu lại nụ cười, một ngón tay chỉ thẳng Thanh Linh. “Tiểu tử thúi, ngươi hôm nay phải đền Tiểu Bá Vương cho Bản Thái tử, nếu không lưu mạng lại.”
Rết cũng bị nàng chém làm hai nửa, lại còn muốn nàng bồi thường? Không đền được thì đền mạng thay thế? Hừ, chờ hắn có bản lãnh lấy được mạng nàng rồi hãy nói.
“Ngươi nói con rết này là của ngươi, ngươi có nhầm không?” Thanh Linh yếu ớt cười, không thèm để uy hiếp của hắn ở trong mắt.
Tây Thành Bá lớn tiếng nói; “Ngươi nói cái gì, Tiếu Bá Vương của Bản Thái tử chẳng lẽ Bản Thái tử còn nhận lầm?”
“Vậy sao? Ngươi nói con rết này của ngươi, vậy ngươi gọi nó nó trả lời ngươi thì nó là của ngươi.” Thanh Linh tựa tiếu phi tiếu nói.
Rết làm sao nói được tiếng người, Tây Thành Bá cảm thấy bản thân bị đùa giỡn: “Mụ nội ngươi, cái này không phải là nói nảm sao?”
Thanh Linh vẻ mặt chợt nghiêm nghị: “Con rết này rõ ràng của Bản công tử, Thái tử chớ ỷ thế hiếp người, nhìn trúng con rết nhỏ của bản công tử liền nói là của ngươi.”
Nghe Thanh Linh đột nhiên nói như vậy mọi người đều tỏ vẻ sửng sốt.
“Tiểu tử thúi, dám nói bậy bạ trước mặt Bản Thái tử…”
“Người khác dạy dỗ con rết của mình, Tây Yến Thái tử chạy đến xem náo nhiệt gì?” Tần Liễm giọng điệu nhẹ nhàng, cắt đứt lời Tây Yến Thái tử chưa nói xong.
Tử Mạch lấy ra một cái gương nhỏ soi soi, rất hài lòng cười cười liền thu hồi gương, lúc này mới mở miệng. “Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.”
Tây Thành Bá thấy Tần Liễm cùng Tử Mạch một thân y phục bất phàm liền thầm đoán thân phận hai người này không đơn giản, không thể đắc tội. Xem xét Thanh Linh một thân quần áo bình thường, liền tự động bỏ qua lời nói của Tần Liễm cùng Tử Mạch, chỉ tay vào Thanh Linh cả giận mắng: “Tiểu tử thúi, Bản Thái tử xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hắn vừa dứt lời liền ném một vật về phía Thanh Linh.
Vật kia vẫn còn bay giữa không trung liền bị một dải bạch lăng của Tần Liễm đánh bật trở về.
“Bịch bịch” Tây Thành Bá đột nhiên ở trước mặt Thanh Linh nặng nề quỳ xuống, “A!!” Hắn kêu rất thê thảm, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, đôi môi tím bầm phát run.
Tây Thành Bá là Thái tử một nước, lại phải quỳ xuống trước mặt Thanh Linh, đối với hắn mà nói là thiên đại sỉ nhục. Hắn hiện tại không chỉ cảm nhận được đau đớn mà còn cảm nhận được cảm giác nhục nhã, hắn hận không thể đem Thanh Linh đi lóc xương lóc thịt.
Thanh Linh tựa như không thấy ánh mắt phi đao của hắn, cười thật tươi nói: “Ây dô, quỳ xuống bồi tội? Biết sai biết sửa, thật là một đứa bé ngoan.”
Tây Thành Bá nghe vậy giận đến mức không thở được.
Mấy đại hán đi theo sau lưng hắn thấy chủ tử chịu nhục, không nói hai lời liền vung quả đấm hướng Thanh Linh đánh tới.
Thanh Linh không đủ kiên nhẫn chờ bọn họ đấm mình, nàng dẫn đầu xuất thủ, bóng dáng lóe lên, chỉ trong chốc lát mấy người kia bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích.
Nam Hạ, Tây Yến, Đông Lăng, Bắc Phiêu là bốn nước lớn, thực lực tương đương nhau. Tây Thánh Bá dù gì cũng là Thái tử của Tây Yến, bây giờ nàng vẫn không thể hoàn toàn đắc tội hắn. Cho nên nàng vẫn không thể ra tay quá nặng với mấy hán tử kia, chỉ là trước hết không cho bọn hắn cử động được thôi.
Mới vừa rồi Tây Thành Bá ném một cái đuôi bọ cạp to về phía Thanh Linh, kết quả bị Tần Liễm quăng trở về, vừa vặn rơi xuống lỗ mũi Tây Thành Bá. Đuôi bọ cạp liền kẹp vào lỗ mũi hắn, máu thoáng chốc liền chảy ra.
Bị đuôi bọ cạp kẹp không những bị thương mà còn trúng kịch độc, người bình thường bị bọ cạp cắn độc thường phát tác luôn.
Độc Thái tử dám cùng bọ cạp làm bạn, bị cắn một cái như vậy khẳng định không chết được nhưng vẻ mặt của hắn không khỏi quá khoa trương đi.
“A, chân….chân của ta…”Tây Thành Bá diện mão dữ tợn, kêu gào thảm thiết.
Mọi người tuy thấy hắn khổ sở vì đau nhưng bản thân hắn một thân toàn độc nên cũng ai dám lại gần.
“Mặt trắng nhỏ, tiểu tử thúi, Bản Thái tử…không….sẽ không bỏ qua cho các ngươi! A….”Mặt hắn trắng bệch gào rú.
Bị người khác mắng là mặt trắng nhỏ, khuôn mặt Tần Liễm thoắt cái liền lạnh xuống.
Mặt trắng nhỏ? Thanh Linh quay đầu nhìn gò má Tần Liễm một chút, chậc chậc, người này mặt đúng trắng đến nỗi làm người ta khen tị nhưng mà lần đầu tiên gặp nhau liền bị mắng thành mặt trắng nhỏ, không đùa đấy chứ?
Nàng cười yếu ớt nhưng đầy hả hê, Tần Liễm giống như vô tình phất tay áo, thìn lình mông nàng liền bị người dùng sức nhéo. Đau đến nỗi mắt nàng hiện lên một tầng hơi nước, quả nhiên, không muốn chết thì đừng tìm chết.
“Nhất là cái đồ mặt trắng nhỏ kia, Bản Thái tử….” Tây Thành Bá còn muốn ngoác mồm ra mắng thì bị một đạo ánh mắt lạnh như băng của Tần Liễm quét tới.
Một đạo bóng trắng đột nhiên loáng một cái, “Ba ba” Tây Thành Bá chợt bị ăn hai cái bạt tai, khi hắn phản ứng lại phát hiện Tần Liễm vẫn đứng ở chỗ cũ.
“Ai dám đánh bản thái tử, kẻ nào khốn kiếp…” Tây Thành Bá mặt mũi sưng đỏ, hắn lần nữa cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tần Liễm, cái loại ánh mắt tựa như băng phong lại lộ ra nguy hiểm làm hắn nghẹn lời, vô hình chung cảm nhận có chút sợ hãi, thậm chí còn không nói được ra lời.
Không ngờ nam tử bạch y này nhìn như vô hại lại có thể phát ra khí thế cường đại như vậy.
Thanh Linh nhìn Tây Thành Bá có vẻ không thích hợp, liền nghiêng đầu nhìn Tần Liễm, hắn vừa vặn quay lại nhìn nàng: “Chàng…”Nàng muốn hỏi cho rõ chân Tây Thành Bá rốt cuộc là bị thế nào?
“Không phải Bổn tướng.” Tần Liễm nói.
Thanh Linh trái tim run lên, âm thầm nghi hoặc, không phải hắn thì là ai đã bắn tên? Ngước mắt, đột nhiên thấy cây tùng trước mặt có một nam tử ngọc thụ lâm phong đứng an tĩnh. Hắn vẻ mặt lạnh nhạt, mắt sắc bén, thâm trầm nhìn về phía Thanh Linh.
Người kia là ai? Hắn xuất hiện từ lúc nào?
“Hắn là Đại hoàng tử Đại Khánh quốc Tề Tế Huyên.” Tần Liễm tựa như nhìn thấu nghi ngờ của nàng liền mở miệng giải thích.
Đại Khánh Quốc thực lực dưới bốn nước lớn.
“Đại Hoàng huynh, thì ra huynh ở đây, ở đây có gì chơi vui à?” Sau lưng Tề Tế Huyên truyền đến thanh âm thanh thúy của một thiếu nữ.
Nghe thấy thanh âm của nữ tử, khuôn mặt lạnh nhạt trong nháy mắt tràn ra ấm áp: “Khúc Nhân, không có gì vui đâu, đừng chạy loạn.”
Khúc Nhân mặc dù một thân trang phục thị nữ, trên người lại lộ ra quý khí. Lông mày nàng tựa nét xuân sơn, gương mặt tựa phù dung, da trắng loáng hồng nhuận.
“Nha.” Khúc Nhân không yên lòng đáp lời, ánh mắt xoay chuyển nhìn chỗ khác.
Lục y thị nữ Cầm Nhi thấy Tây Thành Bá gương mặt thống khổ liền phân phó thị vệ dìu hắn vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng thị vệ thấy hắn một thân toàn độc vật cũng không ai dám tiến đến.
“Xảy ra chuyện gì?” Một hồi âm phong quét qua, Thiên Nhất Tuyệt một thân hắc bào, vạt áo thêu hoa Mạn Châu Sa, như ma như quỷ hiện diện trước mặt mọi người.
“Đại hộ pháp.” Cầm Nhi hướng Thiên Nhất Tuyệt thi lễ, bẩm báo chuyện Tây Thành Bá chân đau không đứng được dạy, bởi vì trên người toàn độc vật mà không ái dám tiến đến.
Thiên Nhất Tuyệt đến nhàn nhạt nhìn Tây Thành Bá, đi tới bên cạnh hắn,không có nửa đêm sợ hãi việc trên người hắn toàn độc vật. Một tay nâng người, thoáng cái đã biến mất trước mặt mọi người.
Mọi người dưới sự hướng dẫn của thị nữ, đi tới phong Thành chủ đã an bài.
Tề Tế Huyên cũng xoay người rời đi, đi được hai bước xoay người lại phát hiện Khúc Nhân vẫn chưa có ý muốn rời đi, hắn liền lên tiếng: “Khúc Nhân, đừng quá ham chơi, nhớ về sớm chút.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Dạ.” Nàng vẫn như cũ không yên lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nam tử dưới cây dù giấy dầu.
“Hắn dáng dấp thật đẹp mắt.” Nàng tâm hồn thiếu nữ tự nhủ.
“Thái tử điện hạ, ngài chậm một chút, nha nha nha, cẩn thận cẩn thận, mặt trời sẽ phơi hỏng da ngài.” Mã Kim đi theo thận trọng che dù.
“Dẻo mỏ, ngươi đi nhanh đi cho Bản Thái tử.” Tử Mạch không nhịn được mắng.
Tử Mạch đi qua gốc cây thanh tùng, phát hiện dưới tàng cây có thiếu nữ hai mắt si ngốc nhìn chằm chằm hắn. Chợt hắn phát hiện da thịt thiếu nữ mịn nhẵn như son, châu tròn ngọc sáng, tự nhiên như điêu khắc. Tử Mạch móc cái gương trông ngực ra soi soi, lại quay sang nhìn thiếu nữ một cái, lập tức có cảm giác tràn ngập nguy cơ. Đáng ghét! Da mặt nàng ta còn muốn hoàn hảo hơn hắn!
Hắn tiến lên, nâng cằm thiếu nữ, ngưng mắt nhìn nàng, không, chính xác là nhìn da mặt nàng.
Khúc Nhân vẫn là lần đầu tiên bị một nam tử xa lạ đụng vào, đối phương lại có diện mạo rất đẹp mắt, hơn nữa trên người nam tử này còn có mùi hương thật quyến rũ a. Tim thoáng chốc bùm bùm nhảy thật nhanh, gương mặt trằng nõn ửng đỏ làm da thịt càng thêm mỹ lệ.
Tử Mạch nhếch môi: “Ta đẹp không?”
Khúc Nhân cảm thấy nụ cười này đẹp đến mức tận cùng, nàng bị nụ cười này làm cho hôn mê, đần độn u mê trả lời: “Đẹp.”
Tử Mạch gật đầu, hắn vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, còn hoài nghi cái gì? Đây không phải là tự tìm thêm phiền não hay sao?
“Buống tay!” Tề Tế Huyên lo lắng cho Khúc Nhân liền quay lại, liền thấy một nam tử đang nâng cằm nàng, hắn liền tức giận.
Khúc Nhân bị Tề Tế Huyên quát bừng tỉnh , dùng sức đẩy tay Tử Mạch ra, vội vàng hấp tấp đến bên cạnh Tề Tế Huyên.
“Bắc Phiêu Thái tử, thỉnh tự trọng!” Hắn giận giữ nghiến răng nói.