Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 166: Chương 166: Yêu không hối hận




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Hách Liên Dực lôi Ngạo Nguyệt ra khỏi điện, trong đại điện chỉ còn mình Thanh Linh, nàng cũng tính toán rời đi, lúc này Lý công công lại vào truyền lời rằng Hoàng Thượng muốn nàng tiếp tục chờ trong đại điện.

Ngạo Nguyệt bị Hách Liên Dực kéo đến một chỗ tĩnh lặng.

Hách Liên Dực hất tay Ngạo Nguyệt mắng: “Ngạo Nguyệt, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Ngạo Nguyệt cười lạnh: “Ngươi còn hỏi ta? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không phải ngươi là người biết rõ nhất à?” Hắn biết rõ Phong Lộng là chiếc xương sườn mềm của nàng, vậy mà hắn còn giết Phong Lộng ngay trước mặt nàng, thời điểm hắn làm việc đó, hắn nên nghĩ đến việc có thể khiến nàng trở mặt.

Hách Liên Dực nghe vậy lại càng không hiểu: “Chuyện gì xảy ra? Ngươi nói rõ cho ta!” Hai ngày hôm nay hắn đều ra ngoại thành làm việc, hôm nay mới vội vàng trở về tiếp tục kế hoạch, hắn vào cung tìm Ninh Thục phi từ rất sớm để nghị sự. (MTLTH.dđlqđ)

Tiểu tử Diệp Đàm kia vậy mà có gan đùa giỡn hắn, sau khi bàn việc cùng Ninh Thục phi, hắn liền nhanh chóng đến Vĩnh Khánh điện nhìn Diệp Đàm bị xử tội ‘lăng nhục Công chúa Hoàng Thất’, cũng không ngờ đến thời điểm mấu chốt, Ngạo Nguyệt thế mà phản bội.

“Hoàng huynh, ngươi đã từng nói chỉ cần ta nghe lời ngươi, ngươi sẽ không can thiệp chuyện của ta và Phong Lộng.” Ngạo Nguyệt cười buồn: “Ngươi nói gì ta nghe nấy nhưng vì sao ngươi còn muốn giết Phong Lộng?” Câu nói cuối cùng, nàng cơ hồ gào lên.

Nàng nắm chặt y phục Hách Liên Dực: “Ngươi trả Phong Lộng cho ta! Trả hắn cho ta!” Nước mắt rơi như mưa, nàng khóc tựa như một đứa bé yếu đuối.

Hách Liên Dực bối rối, hắn giết Phong Lộng lúc nào? Trong nháy mắt hắn liền hiểu được, nhất định có kẻ dùng thân phận của hắn đi phá hòng kế hoạch.

Hắn kéo mạnh Ngạo Nguyệt lên, gằn từng tiếng: “Bổn vương không giết Phong Lộng!”

Ngạo Nguyệt ngẩng đầu lên, tròng mắt phiếm tơ máu, giận giữ hét: “Sáng nay chính mắt ta nhìn thấy ngươi đâm hắn, còn đạp hắn xuống vực. Ngươi còn muốn chối sao?”

Nàng châm chọc cười: “Ngươi giết hắn còn muốn ta làm việc cho ngươi ư? Hiện tại phủ nhận rồi sao? Hừ, giết người còn khiến người khác phải bán mạng cho ngươi, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

“Bổn vương không rảnh đi đối phó với tên hạ tiện đấy.” Hách Liên Dực khinh thường nói. “Từ ngày hôm qua Bổn vương cùng thủ hạ đến Lăng Châu làm việc, sáng sớm nay mới trở lại liền vội vã vào cung.”

Ngạo Nguyệt nói sáng sớm nay thấy hắn giết Phong Lộng, làm sao có thể? “Ta đã nói ta không rảnh mà quan tâm đến tên tiện nhân đấy, ngươi có thể hỏi mẫu phi.”

Ngạo Nguyệt lắc đầu, không tin lời hắn nói, nàng chỉ tin vào mắt của mình. Lúc này một thị nữ bước tới, trên tay còn cầm một túi máu đã bị bục.

Thị nữ sau khi cung kính hành lễ mới bẩm báo: “Công chúa, túi máu này được tìm thấy ở phụ cận Sườn Đồi.”

Sau khi Ngạo Nguyệt rời khỏi Sườn Đồi, nàng phái người ở lại tìm kiếm xung quanh hi vọng có thể ở đâu đó xung quanh Sườn Đồi tìm thấy thi thể Phong Lộng.

Thị nữ tiếp tục nói: “Nô tì đã đưa cho đại phu xem qua, đại phu nói đây là máu chó. Hơn nữa, phụ cận vách đá Phong công tử ngã xuống, nô tì còn tìm thấy một gốc cây có vết chặt, xuống chút nữa có một khoảng cỏ bị dính máu, vết máu đó cũng là máu chó.”

Cuối cùng, nàng cẩn thận nói nốt: “Công chúa, nô tì nghi ngờ chuyện người nhìn thấy Vương gia giết Phong công tử.”

“Bổn vương biết rất rõ Phong Lộng là người ngươi yêu, chuyện ta giao ngươi còn chưa làm xong, bổn vương đâu có ngu đến mức giết hắn trước mặt ngươi để ngươi trở mặt với ta.” Hách Liên Dực lạnh nhạt nói, hắn nhìn túi máu bị rách trên tay thị nữ, rất nhanh liền hiểu có chuyện gì xảy ra. “Ngươi bị người khác tính kế, có lẽ Phong Lộng chưa chết, chỉ là đã bị mang đi rồi.”

Ngạo Nguyệt như lọt vào sương mù: “Nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi giết hắn.”

“Không phải bổn vương, ngươi chưa từng nghĩ có người dịch dung bổn vương cùng Phong Lộng, dựng một màn kịch để lừa gạt ngươi sao?” Hách Liên dực nhìn nàng chằm chằm hỏi.

Ngạo Nguyệt cố hết sức để khiến mình tỉnh táo lại, bây giờ nghĩ lại, chính bản thân nàng cũng không tin Hoàng huynh sẽ ra tay hại Phong Lộng trong thời điểm hiện tại, đối với nàng không phải là điểu tốt, đối với Hoàng huynh lại càng không phải là điều gì tốt, ngược lại còn có thể chọc giận nàng.

Nhìn lại túi máu trên tay thị nữ, lại nhớ đến tình cảnh Hách LIên Dực giết Phong Lộng. Lúc ấy Phong Lộng bị đâm một kiếm sau đó bị người khác đạp xuống vách núi, về phần kiếm có đâm trúng Phong Lộng hay không, nàng lại không chú ý tới.

Phong Lộng thật sự không chết! Hai mắt vốn vô thần bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên.

“Cái loại âm mưu hạ đẳng này mà cũng mắc bẫy, bổn vương thấy ngươi đúng là bị tên tiện nhân kia bỏ bùa mê rồi.” Hách Liên Dực tức giận nói.

“Trước mặt Phụ hoàng, nếu như ngươi không chu toàn lời khai, cho dù Phong Lộng chưa chết, bổn vương cũng khiến hắn sống không bằng chết.” Ngữ điệu hắn tràn đầy uy hiếp, phất tay áo quay người đi.

Nghe Thái y nói Ninh Thục phi không có chuyện gì đáng ngại, Nguyên Ung Đế quay trở lại Vĩnh Khánh điện, Hách Liên Dực cùng Ngạo Nguyệt đã sớm chờ trong điện.

“Phụ Hoàng.” Trong mắt Ngạo Nguyệt ngậm lệ, quỳ gối xuống đất nghe cộp một tiếng: “Tối hôm qua hài nhi cùng Bình Nhạc Huyền Hầu ở cùng một chỗ, hắn thừa dịp không có người nào khác làm ra chuyện cầm thú với con.

Phụ Hoàng, người nhất định phải làm chủ cho con!” Nàng khóc lóc thương tâm, hai vai khẽ run làm người ngoài thấy không khỏi cảm thấy đau lòng.

Hách Liên Dực nghe tất cả, hài lòng âm thầm gật đầu, Ngạo Nguyệt, coi như ngươi thức thời. Hắn thấy Diệp Đàm vẫn luôn cúi đầu, hắn khẽ cong khóe miệng.

Thanh Linh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngạo Nguyệt: “Công chúa chắc chắn hạ thần lăng nhục ngài?”

Nàng đột nhiên hỏi vấn đề này, Ngạo Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn tỏ vẻ quyết liệt: “Diệp Đàm, chính ngươi hôm qua dám làm chuyện cầm thú với bản công chúa.”

Thanh Linh nhợt nhạt cười một tiếng, rất tốt, Ngạo Nguyệt, đừng mong ta hạ thủ lưu tình với ngươi!

Nàng lặng lẽ lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong tay áo, nhanh chóng lấy cao ra bôi một ít lên cổ tay. Thuốc cao này được gọi là Điền Diệp. Vô sắc, có mùi trà hương nhàn nhạt.

Nàng tới giữa điện, vén tà áo quỳ xuống bên cạnh Ngạo Nguyệt: “Hoàng Thượng, vi thần có thể thề với trời vi thần chưa đụng qua Cồn chúa.

Ngày hôm qua vi thần bị người của Vinh Vương ám sát…”

“Những người đó không phải người của bổn vương.” Hách Liên Dực quyết đoán cắt đứt lời nói của Thanh Linh. (MTLTH.dđlqđ)

“Nhưng rõ ràng Ngạo Nguyệt công chúa nói đó là người của ngài.” Thanh Linh không nhanh không chậm phản bác lại.

“Đó là suy đoán của bản công chúa, bản công chúa tin tưởng Hoàng huynh chắc chắn sẽ không sát hại Bình Nhạc Huyền Hầu.” Ngạo Nguyệt nói.

Thanh Linh bật cười một tiếng, lúc Hách Liên Dực lôi kéo Ngạo Nguyệt, nàng cũng đã suy đoán sau đó lời khai của nàng ta sẽ hoàn toàn đổi khác, quả thật là như vậy.

“Ngạo Nguyệt, con đừng có càn quấy!” Nguyên Ung Đế giận giữ quát.

Sắc mặt Ngạo Nguyệt khẽ biến hóa, nhỏ giọng nói: “Hài nhi lần sau không dám nữa.” nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt yêu kiều: “Phụ hoàng, Diệp Đàm lăng nhục con, người nhất định…” hài nhi chủ trì công đạo, lời nói vẫn còn nghẹn nơi cổ họng, ngực đột nhiên dâng lên một cỗ ghê tởm.

Nàng bắt đầu có cảm giác muốn nôn mửa, vì không thể thất lễ trước mặt Nguyên Ung Đế, nàng một tay che miệng, một tay ôm ngực cố gằng đè cảm giác muốn nôn xuống. Nhưng cuối cũng vân vô dụng, nàng ôm ngực nôn hết ra điện Vĩnh Khánh.

“Phụ hoàng, hài nhi thật khó chịu…” Nghĩ muốn lui xuống trước nhưng chưa kịp nói hết câu, dạ dày lại quặn lại như muốn đẩy hết mọi thứ ra ngoài.

“Người đâu! Truyền Thái y.” Nguyên Ung Đế phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.