Edit: Nỳ ~ Beta: Na
Từ trước đến giờ, Thư Niệm luôn dễ dàng tin tưởng lời người khác. Bởi vì lời này của Tạ Như Hạc, cô thậm chí không có chút nào tự cho mình một cơ hội, cảm thấy lần này mình phát huy hơn những lần bình thường, ngũ âm không còn không được đầy đủ, ca hát cũng không chệch nhịp nữa.
Hát ra một bài hát bằng giọng hát rất tự nhiên.
Nhưng khi Thư Niệm ngẩng đầu một cái, chú ý tới biểu tình của mọi người trong phòng điều khiển, cũng biết ý nghĩ này của mình đã sai.
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Rất nhanh, Lý Khánh đang điều khiển micro trong phòng nói: “Chuẩn bị một chút, một hồi bắt đầu thử lại.”
Sau đó liền tắt âm đối thoại hệ thống.
Cách cửa sổ thủy tinh, Thư Niệm có thể thấy, đứng ở bên cạnh Tạ Như Hạc có mấy người đàn ông bắt đầu nói chuyện, cảm xúc rõ ràng kích động, giống như là không dám tin tưởng lời người đó nói.
Chú ý tới khẩu hình của một người trong đó, Thư Niệm đại khái có thể đoán ra hẳn là đang bắt chước dáng vẻ khi cô vừa mới ca hát. Da đầu cô tê dại, cảm thấy xấu hổ đến mức cao nhất, cũng không dám nhìn tiếp.
Đầu óc Thư Niệm trống rỗng, nhìn nội dung của vở kịch, dần dần tiến vào cảm xúc trong đó.
........
Nhân vật này là một nữ sinh mắc bệnh ung thư, cô nhi, lạc quan, hơi ngây ngô. Trước mặt người khác, mãi mãi là cô gái tích cực tiến lên, giống như là một mặt trời nhỏ. Cho dù đối với cô mà nói, chết chỉ gần trong gang tấc.
Vở kịch này, là bệnh tình của nữ sinh càng ngày càng nghiêm trọng, gọi điện thoại với bạn, biết bạn trai cũ đã bắt đầu một tình yêu mới.
Lúc này tai nghe lại truyền tới giọng nói của Lý Khánh “Được rồi, bắt đầu đi.”
Thư Niệm gât đầu, hắng giọng một cái, thoáng biến đổi thanh âm mình một chút, tìm được giọng nói thích hợp nhất với nhân vật nữ này. Nói tới nói lui đều chất giọng thanh thúy trong sáng, có thể nghe ra là một cô gái hoạt bạt dễ gần.
Ở trước mặt bạn, nghe được tin này, cô vẫn không kịp tiêu hóa.
“Thật là quá đáng! Mới cùng tớ chia tay chưa được bao lâu”
“Nhất định rất xấu, nữ sinh kia nhất định rất xấu, tuyệt đối, không có ngoại lệ, nhất định rất xấu”
“...Đây cũng quá xinh đẹp, đến cả tớ cũng muốn cua cô ấy.”
Hồi lâu, là nữ sinh cúp điện thoại, một thân một mình ngồi ở trong phòng, đứng sững người rất lâu.
“Ngược lại cũng tốt, không vướng bận.” Nữ sinh khẽ cười một tiếng, âm thanh có chút run rẩy: “Cũng không cần liên lụy đến anh ấy.”
Thử âm kết thúc, Thư Niệm hướng phòng điều khiển cúi đầu chào. Lúc giương mắt, vừa vặn lại đối mắt với Tạ Như Hạc ở trong phòng điều khiển kia.
So mới vừa rồi hình dáng có chút lười biếng, thời khắc này anh, vẻ mặt rõ rang trở nên cứng ngắc
Đồng sắc rất tối. Giống như là một miếng vải đen, không có chút ánh sáng nào.
Thư Niệm cho là mình lồng tiếng quá kém, nhưng nhìn biểu tình của những người khác thật giống như lại không phải như vậy.
Bởi vì Tạ Như Hạc và những người khác hoàn toàn phản ứng không giống nhau, Thư Niệm đang rất buồn bực. Nhưng cũng không cho thời gian cô suy nghĩ nhiều, cô tháo tai nghe xuống, ra khỏi phòng thu âm.
Chỉ còn dư mấy người chưa thử âm.
Có mấy người tiến lên hỏi cô, mang dáng vẻ tò mò, hỏi “Thầy A Hạc có nói gì không?”
Thư Niệm không dám nói, nhắm mắt nói láo: “Không có.”
Lúc này một người phụ nữ đang chuẩn bị đi vào thử âm, đúng vào thời khắc này, cửa của phòng thu âm bị đẩy ra, Tạ Như Hạc từ bên trong đi ra, phía sau đi theo là một người đàn ông, đại khái là trợ lý của anh.
Những người khác trong nháy mắt liền im lặng.
Tạ Như Hạc tựa hồ chẳng qua là phải rời khỏi, không nói câu nào, ánh mắt không nhúc nhích, không có nhìn bất kỳ người nào
Chờ anh đã đi khỏi, mười mấy người liền cô một lời mình một lời nói.
“Thầy A Hạc đi như thế sao? Tôi còn chưa thử âm mà.”
“Là có ý đã chọn được rồi sao?”
“Không thể nào...”
Thư Niệm không có nghe mấy cô nói, nhìn bóng lưng của Tạ Như Hạc, vẻ mặt kinh ngạc
............
Vào thang máy.
“Bên kia, cùng Hoa Cảnh nói” Tạ Như Hạc nhẹ giọng nói: “Kết quả thử âm chính bọn họ quyết định, ca sĩ chính tôi ra ngoài tìm.”
Phương Văn Thừa sử:ng sốt một chút, gãi đầu một cái “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ chọn cô Thư Niệm kia.”
Tạ Như Hạc không lên tiếng.
Anh trước đó cũng có ý định này.
Nếu như vậy, anh liền có thể mỗi ngày đều thấy cô. Có thể Thư Niệm không giỏi ca hát, cho dù anh nguyện ý nhẫn nhịn tính tình dạy cô, nhưng cô chắc sẽ không thích ở trước mặt người khác ca hát.
Nếu là anh trực tiếp chọn cô, sau này cô biết, hẳn sẽ cảm thấy phương diện lồng tiếng của mình không được tốt, cho là cơ hội này là bởi vì anh mới có được, cũng sẽ không vui.
Hơn nữa, tình trạng của anh bây giờ, thích cô, hình như là không nên.
Đúng là liên lụy.
Ít nhất phải chờ thân thể có thể khỏe mạnh đứng lên, ít nhất không cần lại bị cái ghế sắt này gồng chân lại.
Ít nhất phải đến khi đó.
“Lúc anh nói dễ nghe, làm chúng tôi cũng giật mình.” Phương Văn Thừa không nhịn được nói: “Cho nên anh mới vừa tại sao nói như vậy, hay là anh đang châm biến?”
“Không phải.” Tạ Như Hạc không nói cái này nữa, kéo trở về đề tài vừa rồi: “Ca sĩ cậu đi tìm đi”
Phương Văn Thừa vội vàng đáp ứng: “Anh muốn tìm ai?”
Tâm tình Tạ Như Hạc không tốt, cũng mất hứng thú: “Tùy tiện đi”
“Tùy tiện tìm một người.”
.............
Chờ tất cả mọi người đều hoàn thành thử âm, Lý Khánh từ trong phòng ghi âm đi ra, nói: “Hôm nay khổ cực mọi người đến đây một chuyến! Đại khái trong vòng một tuần lễ sẽ có kết quả, mọi người có thể về rồi.”
Tâm tình Thư Niệm cũng không được tốt lắm, cô nhìn đồng hồ, còn muốn đi phòng thu âm khác tìm Hoàng Lệ Chi.
Cô nói: “Đạo diễn hẹn gặp lại”, sau đó đeo cái túi lên vai.
Đi ra khỏi phòng thu âm, lúc Thư Niệm đang chuẩn bị đi chờ thang máy, sau lưng đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân, sau đó, có người vỗ một cái lên bả vai cô “Hù“.
Thư Niệm theo bản năng quay đầu, lui lại mấy bước, cảnh giác.
Cho là làm cô sợ, người vừa tới cười nói “Ah, xin lỗi, hù cô rồi sao?”
Là người vừa cùng nhau thử âm, cũng là người duy nhất bị Tạ Như Hạc mắng.
Thư Niệm nhận ra cô ấy, lắc đầu:“Không sao”
“Tôi tên Lâm Kỳ Kỳ.” Tính tình của cô gái trước mặt tựa như đã quen, “Cô nhận ra được tôi sao? Tôi trước cũng đi mấy phòng ghi âm, gặp cô rất nhiều lần.”
Thư Niệm thật ra nhìn cô cũng rất quen mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lâm Kỳ Kỳ cao hứng nói “Vậy thêm vào Wechat đi.”
Thư Niệm bây giờ rất ít người lui tới, không có người nào chủ động tới cùng cô nói chuyện, coi như có, cũng sẽ bởi vì cô ít nói, mà bỏ đi ý định kết bạn.
Thư Niệm không biết làm sao cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu, lấy điện thoại di động quét mã code.
Kết bạn xong, Lâm Kỳ Kỳ nhìn về phía bên kia, tựa hồ đang cùng nữ sinh bên kia chào hỏi, sau đó nhìn Thư Niệm nói: “Vậy cứ như vậy trước nhé. Sau này cùng đi rủ nhau đi chơi! Tôi đi trước.”
Thư Niệm đáp lại một tiến, nhưng cảm thấy lần sau hẳn sẽ không không gặp mắt nhau nữa. Cô xoay người, ra khỏi cao ốc.
................
Sau khi đưa Tạ Như Hạc về nhà.
Phương Văn Thừa quay đầu liền đem chuyện này báo cáo cho ông ngoại Tạ Như Hạc, Quý Hưng Hoài.
Quý Hưng Hoài tuổi gần bảy mươi, dưới mình có ba con trai, cháu trai cháu gái đông đúc. Con gái duy nhất Quý Tương Ninh qua đời nhiều năm, sinh hạ duy nhất một đứa trẻ chính là Tạ Như Hạc.
Cũng vì vậy, Quý Hưng Hoài đem những yêu thương của mình từ con gái yêu quý của mình sang Tạ Như Hạc, đặt rất nhiều tâm tư cùng với sự chú ý ở đứa cháu ngoại này.
Phương Văn Thừa cùng ông nhắc tới chuyện này, Quý Hưng Hoài trầm mặc xuống, sau một lúc lâu lại hỏi một lần, thanh âm hiền hòa thân thiện: “Cậu vừa nói tên của cô bé là gì?”
Phương Văn Thừa nói: “Là Thư Niệm, chính là chữ đọc sách rồi lại đảo ngược.”
Tên chị nhà: 书念,đọc sách: 念书
Quý Hưng Hoài vẻ mặt sững sờ.
Ông nhớ tới nhiều năm trước, lần đầu tiên đi tới trấn đó, Tạ Như Hạc đón về. Lúc ấy anh tuổi còn quá nhỏ, mười lăm tuổi, tướng mạo như mẹ anh, gầy teo nhưng rất cao, hình dáng cực tốt.
Cũng không giống tính khí tốt ôn hòa như Quý Tương Ninh.
Khắp người luôn mang theo lệ khí, người khác không chủ động trêu chọc anh, anh liền đem người mình ẩn úp. Một khi có người đến gần anh, vô luận người đó có mang lòng tốt, hay ác ý, Tạ Như Hạc liền lập tức dựng thẳng mấy cai gai trên người, cự tuyệt người khác đến gần.
Trừ cô bé gái kia.
Một cô gái nhỏ bé, khuôn mặt trắng nõn khả ái, mặc đồng phục học sinh rỗng rãi, càng lộ ra vóc người xinh xắn.
Tên là Thư Niệm.
Trước khi rời khỏi nơi đó, Tạ Như Hạc chỉ đi tìm Thư Niệm. Anh cùng cô nói rất nhiều, cùng cô nhấn mạnh rất nhiều điều, lấy được sự đảm bảo của cô mới rời đi.
Trở lại Quý gia, Tạ Như Hạc chỉ nguyện ý cùng Quý Hưng Hoài nói chuyện, nhưng nói cũng cực ít. Quý Hưng Hoài từng phát hiện, anh sẽ thỉnh thoảng gọi cho Thư Niệm. Chỉ có khi đó, anh mới miễn cưỡng nói nhiều mấy câu.
Quý Hưng Hoài không biết anh từ trước có bộ dạng gì, không biết anh trước kia là không phải ảm đạm như bây giờ, tựa như không có ý định muốn sống.
Chỉ có ở trước mặt Thư Niệm, khí tức trên người anh mới có thể hoạt bát.
Nghĩ đến chuyện cũ, hốc mắt Quý Hưng Hoài hơi nóng lên, hình dáng cũng trong nháy mắt cũng già nua đi không ít. Ông đưa tay sờ mi tâm một cái, nghiêm túc nói với Phương Văn Thừa: “Nếu như cô bé kia nguyện ý, tận lực để cho chúng nó gặp mặt nhiều đi.”
Lời của Editor: Ahuhuhu xin lỗi giờ này mới đăng, tạm thời Vee đang khá bận nên Na sẽ beta thay phần của Vee cho tới khi bạn Vee rảnh lại nhé. Yên tâm là Na sẽ đăng mỗi ngày 1 chương, nên mấy bạn không cần sợ truyện sẽ bị drop đâu (chỉ tại mọi người trong team quá bận, còn mỗi mình Na đã xong hết rồi)
Coi như quà Giáng sinh thì Na sẽ đăng 6 chương nhé, bù lại những ngày hôm kia nhé. Chúc mọi người đọc vui vẻ