【Theo cuốn sách 《Bí mật không thể che giấu》 】
Nhiều năm sau đó, vào một đêm mưa. Thư Niệm gặp lại Tạ Như Hạc.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt khuất sau bóng tối. Đôi mắt đào hoa trời sinh, nếp uốn giữa hai mí rất sâu. Rõ ràng là nhan sắc đa tình, nhưng sắc mặt lại lạnh như băng.
Thư Niệm nắm cây dù trong tay, gọi một tiếng không chắc chắn, sau đó nói: “Anh không mang dù sao? Nếu không -- “
Mí mắt Tạ Như Hạc rũ xuống, không nghe hết câu cũng không ở lại, trực tiếp tiến vào bên trong màn mưa.
Thật lâu sau, Thư Niệm ôm túi giấy từ trong tiệm bánh mỳ bước ra.
Mắt nhìn xung quanh, trời bên ngoài mưa như trút nước, ào ào nện lên mặt đất xi măng.
Tạ Như Hạc không biết từ đâu chui ra, cầm cây dù, đứng bên cạnh cô.
Thấy cô nhìn tới, anh mới hỏi: “Em có dù không?”
Thư Niệm gật đầu, lấy ra một cây dù từ trong túi.
Một lát sau, Tạ Như Hạc đóng cây dù trên tay lại, mặt không chút biểu cảm mà nói:
“Dù của tôi hỏng rồi.”
“.....”
(Nam u ám ngồi xe lăn x em gái bệnh nhân hoang tưởng)
[Hehe tớ đi đào hố mới:)) ]
Lời của Vee: truyện này nó hơi đặc biệt. Nam bị bệnh nữ cũng bị bệnh. Nói chung là cả hai đứa đều bị bệnh.