Edit: Na ~ Beta: Na
“....”
Phương Văn Thừa cảm thấy lần này hành động quả thật không quá tốt, đem một người không liên quan dính vào, còn để cho cô khó hiểu bị chê cười một phen. Một chuyến tay không, lãng phí thời gian còn ảnh hưởng đến tâm tình
Có thể Tạ Như hạc quả thực quá vui mừng vô thường, Phương Văn Thừa cũng không dám nhiều lời, suy nghĩ sau khi đưa Thư Niệm ra ngoài rồi sau đó giải quyết chuyện này
Phương Văn Thừa hạ thấp giọng nói với Thư Niệm “Chúng ta đi ra ngoài trước”, hắn làm động tác mời, tỏ ý để cho Thư Niệm đi ra ngoài trước
Tạ Như Hạc ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm Thư Niệm, trong mắt còn mang mờ mịt. Nhận ra được Thư Niệm quả thật phải đi, anh mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói “Phương Văn Thừa”
Phương Văn Thừa quay đầu nhìn anh “Sao ạ?”
Tạ Như Hạc nói “Đi ra ngoài đi”
Phương Văn Thừa nhìn Thư Niệm một cái “Được, chúng tôi liền đi ra ngoài”
An tĩnh chốc lát
Tạ Như Hạc vẻ mặt lúc này rõ rang so với lúc nãy càng khó nhìn hơn, hai tròng mắt đen nhánh âm trầm, hàm dưới cắn chặt, là tại đang kiềm chế cảm xúc của mình. Anh nhìn Phương Văn Thừa, bình tĩnh nói “Tôi nói là, cậu đi ra ngoài”
“...” Phương Văn Thừa tỉnh mộng “Ừ?”
Tạ Như Hạc không lặp lại, chẳng qua là qua nhìn chằm chằm vào hắn
Phương Văn Thừa lập tức thông não, cứng rắn bịa đại lý do “A, đúng đúng đúng. Tôi quên mất là bên công ty bên kia đang gọi điện. Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một chuyến”
Hắn cho Thư Niệm một ánh mắt đồng tình, đi ra ngoài
Thư Niệm đứng tại chỗ, đại khái đoán được được ý của Tạ Như Hạc. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói “Thầy A Hạc, vậy... tôi đi về trước. Xin lỗi đã quấy rầy”
“Thư Niệm” Tạ Như Hạc kêu cô, liếm liếm môi, một thời cũng không biết nên giải thích thế nào, trong lời nói có thêm mấy phần dè dặt “Em không phải tới để thu âm sao?”
“Ừ” Thư Niệm mi mắt nhấc lên, an tĩnh nhìn anh, suy nghĩ không ra ý của anh, không biết tại sao anh lại biến hóa đa dạng như vậy, cũng hiểu được mình không có sinh khí lập trường “Là năng lực của tôi chưa đủ, không nên tới. Thật xin lỗi”
Yết hầu của Tạ Như Hạc ở cổ họng bắt đầu hoạt động “Tôi mới vừa nãy không phải đang nói em”
“Cái gì?” Thư Niệm chỉ muốn nhanh lên một chút để rời khỏi chỗ này “Tôi cảm thấy ngài quả thật đang tìm người. Ngày thử âm ngày đó, tôi cũng đã thử hát, nhưng đúng là điều khiển không tốt. Cái này, bài hát chủ đề này không thích hợp để tôi hát, thay đổi người khác sẽ tốt hơn, để tránh làm phiền ngài”
Tạ Nh Hạc yên lặng mấy giây, hỏi “Em không muốn hát sao?”
“Không phải là không muốn hát” Thư Niệm tâm tình không tốt nhưng lại không dám đắc tội anh, uyển chuyển nói “Bài hát của thầy A Hạc đều rất tốt, tốt nhất vẫn nên để ca sĩ giỏi tới hát”
Nghe vậy, Tạ Như Hạc đem đàn ghita của hắn bỏ qua một bên, nhẹ giọng nói “Vậy thì em hát”
“....”
Tạ Như Hạc di chuyển xe lăn, đi tới một căn phòng gần đó “Cùng tôi đi”
Thư Niệm ủy khuất cùng buồn rầu càng phát ra dày đặc, cô đứng tại chỗ một hồi, rất muốn trực tiếp quay đầu đi. Cô dùng sức mím môi và ngoan ngoãn đi theo
Trong phòng có chừng bốn gian phòng nhỏ, Tạ Như Hạc đi đến gian phòng thứ nhất trong cùng, đẩy chiếc cửa đang đóng kín kia. Thư Niệm đi theo anh, co quắp nhìn bốn phía
Là một gian phòng thu âm bình thường, không gian rộng rãi, phương tiện đầy đủ
Thư Niệm bình thường thấy các phòng ghi âm không quá giống nhau, thu âm bên trong không có dùng tới để quay phim, trước ống mói chỉ có một bục để lời bài hát, chung quanh có một ít nhạc cụ
Ghita, bass, trống vân vân
Tạ Như Hạc đến trước bàn điều khiển, quay đầu nhìn cô, chỉ vào chỗ bên cạnh “Em ngồi đó đi”
Thư Niệm nhìn một lúc, đi tới “Tôi không vào phòng ghi sao?”
Tạ Như Hạc mở laptop ra, thấp giọng kêu “Trước hết nghe mấy lần”
Thư Niệm nói “Được”
Thư Niệm nhìn anh đang làm việc, theo màn ảnh laptop, có thể thấy bài hát này ca tên là “Tinh Tinh rớt xuống” (hay là gọi là “Ngôi sao rơi xuống” nhưng mình lại thấy “Tinh Tinh” nghe hay hơn:3). Tạ Như Hạc bắt đầu bài hát, để cho cô nghe
Không có lời, chỉ có nhịp điệu cùng giai diệu
Tạ Như Hạc giải thích cho cô “Demo là tìm người hát, không phải bản đầy đủ”
Thư Niệm an tĩnh nghe hai phút, trong đầu giống như là có một trung đoàn vậy, cảm thấy cái này khó đến cực đại “Tôi phải nghe nhạc đệm, sau đó tự hát lời sao?”
Tạ Như Hạc biết cô sẽ không thể, từ một bên lật ra nhạc phổ
“Tôi hát nguyên bản cho em nghe trước”
Thư Niệm sững sốt “Anh hát sao?”
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn về hướng cô, nói “Nói này chỉ có hai người chúng ta”
Thư Niệm gãi đầu một cái “Tôi cho là chẳng qua những người khác còn chưa tới”
“Không phải tôi đã nói sẽ không để cho người khác vào phòng thu âm của tôi” Tạ Như Hạc thu hồi tầm mắt, cũng theo đó kéo thêm chủ đề “Một hồi cô bấm nút này là được”
Thư Niệm cũng bởi vì câu trước của anh mà có chút nghi ngờ, rất nhanh liền bị câu nói sau của anh hấp dẫn, tới gần “Lúc nào thì bắt đầu?”
“Tôi bây giờ vào thu âm bên trong”
“Oh, được”
Tạ Như Hạc đến trước mirco, đem lời nhạc của bài hát phổ để trên bục
Nhìn theo thủy tinh trong suốt, anh nhìn về Thư Niệm, khẽ gật đầu một cái
Thư Niệm đưa mắt xuống, nhấn nút bật nhạc đệm
Bài hát này, cùng với phong cách của cổ xưa Tạ Như Hạc hoàn toàn không giống nhau. Yên ổn hòa bình, tiết tấu chậm chạp, thư giản mát mẽ mà trong sáng cho người ta có cảm giác rất sáng ngời, giống như là đang ở lại khu rừng mùa hè
Giọng nói trầm ấm, hơi có vẻ khàn khàn. Đọc từng chữ rõ ràng, tình cảm ôn nhu, tựa như đang trình bày một câu chuyện nhỏ
Tạ Như Hạc ngồi ghi âm bên trong, trên người giống như có mang theo ánh sáng, biến thành mặt trời đang tỏa ra bên ngoài
Thỉnh thoảng Tạ Như Hạc quay đầu nhìn về phía Thư Niệm, rất nhanh lại thu hồi mắt, nhìn thờ ơ
Nếu như không phải là bởi vì yêu cầu của hãng phim, Thư Niệm cảm thấy bài hát này cứ để cho anh tới hát, đại khái sẽ thấy thích hợp nhất. Giống như là dùng thứ gì đó để đánh thức tâm linh của mình, khiến nhiều người khác cảm thấy đồng tình
Mãnh liệt xuyên thấu, mang tới một ánh sáng, chiếu sáng nội tâm
Hồi lâu, nhạc đệm kết thúc
Tạ Như Hạc trở lại phòng điều khiển, đơn giản sửa lại một chút
Giữa hai người không có gì trao đổi
Thư Niệm trong đầu còn quanh quẩn giọng hát của anh, không nhịn được nói “Ngài hát thật là dễ nghe”
Nghe nói vậy, động tác của Tạ Như Hạc dừng lại, không quay đầu, anh dừng mấy giấy, khóe miêng nhếch lên, tâm tình tựa hồ không tệ
Một lát sau, Tạ Như Hạc đột nhiên phát cái gì đó, kêu cô “Thư Niệm”
“A”
“Tôi năm nay hai mươi hai, qua hết sinh nhật mới hai mươi ba” Giọng của Tạ Như Hạc rất nghiêm túc “Chỉ so với em lớn không tới hai tháng, cô không cần mang tôn xưng”
Thư Niệm an tĩnh lại, một hồi lâu sau mới nói “Muốn”
Tạ Như Hạc không quá hiểu, thấp giọng nói “Em có thể giống trước kia”
“Bởi vì trước kia không biết ngài là thầy A Hạc”
Mặc dù mới vừa cảm thấy giọng nói chuyện của cô cùng lúc bình thường không quá giống nhau, nhưng vào thời khắc này, Tạ Như hạc rốt cuộc cảm thấy không đúng, chậm chạp nhìn cô “Em đang tức giận sao?”
Thư Niệm buồn bực nói “Không có”
“Thế sao lại tức giận??” Tạ Như Hạc nghe được trong giọng cô không được tự nhiên, vẻ mặt mờ mịt, rồi sau đó từ từ giải thích “Bởi vì lời của tôi lúc nãy? Tôi không phải là đang nói em, tôi không ngẩng đầu, cũng không biết là em tới”
Thư Niệm không lên tiếng
Tạ Như Hạc cũng không biết nên nói cái gì, đột nhiên nhớ tới từ Thư Niệm luôn mang theo giọng nói dạy dỗ cùng anh nói chuyện
“Cậu như vậy không lễ phép”
“Cậu không nên nói kiểu nói này, rất quá đáng”
“Cậu làm sao để người khác không để ý tới cậu? Cậu suy nghĩ một chút, nếu là người khác không để ý tới cậu, cậu sẽ vui vẻ không?”
“Thật xin lỗi” Tạ Như Hạc lấy lại tinh thần, do dự nhận sai “Tôi không nên nói lời đó, bất kể là đối với người nào”
Thư Niệm cúi đầu chơi ngón tay, nghe được xin lỗi của anh, rốt cuộc cũng mở miệng, giọng cứng rắn “Anh như vậy là không đúng”
Tạ Như Hạc cũng không biết mình còn không đúng chỗ nào, nhưng nghe đến cô rốt cuộc cũng không dùng tôn xưng nữa, thở phào nhẹ nhõm, thuận theo đáp một tiếng
“Ừ”
“Tôi vừa nãy không đối xử với anh không tốt, cũng không có làm chuyện có lỗi với anh” Thư Niệm uất ức nhiều ngày, giọng thật thấp, như là ủy khuất đã tới cực điểm “Tại sao anh lại đối với tôi như thế?”
Tạ Như Hạc dừng lại “Cái gì?”
Thư Niệm rất thù dai, liền phun ra “Tôi mượn anh chiếc dù, anh không để ý tới tôi. Tôi gọi điện cho anh, anh nói tôi nhận nhầm người, anh biết rõ ràng tôi không biết hát, anh còn cùng người khác cười tôi, còn để cho tôi tới hát cái bài này”
“...” Trước mấy điều đó, Tạ Như Hạc quả thật đã làm qua, anh không thể chối được
Nhưng điều cuối cùng...
Tạ Như Hạc không nhịn được nói “Tôi không cười em, tôi nói em hát rất tốt”
“Có thể anh cũng biết tôi hát không tốt” Thư Niệm rốt cục cũng ngẩng đầu, mặt kéo căng nhìn anh “Anh liền là cố ý nói như vậy, người khác thì sẽ phóng đại hơn và soi kỹ tôi hơn”
“....”
“Anh muốn là không nhận ra tôi, tôi cũng không có chủ động đi phiền anh. Anh còn cùng người khác cười tôi”
“Tôi...” (Na: tạo nghiệp này anh:3 cười cho lắm)
Thư Niệm càng nghĩ càng tức giận, không biết chỉ trách anh cái gì nữa, chỉ có thể lập lại một lần nữa
“Tôi vừa rồi không đối tốt với anh”
Tạ Như Hạc yên lặng nghe cô khiển trách xong, lần nữa thừa nhận sai lầm “Là tôi có vấn đề”
Buồn bực của Thư Niệm tản đi không ít, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhắc nhở anh “Anh không thể bởi vì cái này mà nói xấu tôi, tôi là lấy bằng hữu lập trường cùng anh nói chuyện”
Tạ Như Hạc không hiểu ý cô “Ừ?”
“Giữa bằng hữu nói chuyện phiếm sẽ không chen vào chuyện công” Đem lời muốn nói xong, Thư Niệm lý lẽ trong nháy mắt trở lại, trở nên có chút khần trương, nói lung tung “Tôi là làm bạn với anh, tôi cho anh mượn dù, tôi còn đưa anh lên xe...”
Tạ Như Hạc khó hiểu nhưng cảm thấy buồn cười “Được”
Thư Niệm lo lắng đề phòng “Anh thật sẽ không nói sao?”
Tạ Như Hạc gật đầu “Không biết” ( đang suy nghĩ có phải tác giả cố tình hok??)
Biết anh sẽ không tố cáo, Thư Niệm tưởng từ trước đến giờ bị ủy khuất, vô cớ bị anh bày sắc mặt, không quên nhắc nhở anh “Vậy anh làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, anh nhớ phải hối lỗi nhé”
“....”
Không nhận được câu trả lời của anh, Thư Niệm vểnh môi nhìn anh, chống hông
Tạ Như Hạc yên lặng mấy giây
“...Được”
Lời editor: Là chương thứ ba rồi:3 mọi người nhớ follow và thả sao nhé. Edit vs beta mệt lắm ấy