Edit: Na ~ Beta: Vee
Tạ Như Hạc trầm mặc.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng động tĩnh rất nhỏ, giống như là anh từ trên giường ngồi dậy. Qua mấy giây, lại truyền tới âm thanh tiếng màn cửa sổ bị kéo ra.
Sau đó, Thư Niệm nghe được Tạ Như Hạc đang lặp lại câu của cô: “Ngôi sao...”
Nghe nói như vậy, Thư Niệm đột nhiên phát hiện mình ngay cả rèm cửa sổ cũng không có kéo ra.
Đừng nói đến sao trời, nếu như không phải đã nhìn đồng hồ, thì cô ngay cả bên ngoài bầu trời thế nào cũng không biết.
Sau khi kéo màn cửa ra, Tạ Như Hạc liền không nói nữa. Ý này tựa như chính đã nói, anh nghe cô nói, mong đợi nhìn ra bên ngoài, nhưng phát hiện bầu trời dày đặc mây đen, nửa vì sao cũng không thấy được.
Cảm giác này giống như bị người khác vạch trần, Thư Niệm có chút nóng mặt. Cô nhìn về phía rèm cửa sổ, che ống nói, rón rén đến gần, e sợ cho anh nghe được động tĩnh bên này.
Thư Niệm nắm một bên rèm cửa sổ, cẩn thận, từ từ, muốn đem rèm cửa sổ mở ra, nhìn một chút xem bên ngoài rốt cục có ngôi sao hay không.
Cô chưa kịp kéo lên, Tạ Như Hạc nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, thật sáng.”
“....” Thư Niệm lập tức buông lỏng tay, yên lòng, không nhìn ra bên ngoài: “Ừ... có phải tôi đã làm anh thức giấc?”
“Còn chưa ngủ.”
Thư Niệm không tin lắm: “Vậy anh đang làm gì?”
Tạ Như Hạc nói: “Viết nhạc.”
À.” Thư Niệm nhớ lại, hỏi anh, “Tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy anh hát?”
“Muốn chuyên chú sáng tác.” Giọng nói Tạ Như Hạc nghe rất kiên nhẫn, vững vàng lại mang theo chút nhu hòa, “Hơn nữa, mấy bài hát đều không thích hợp đối với tôi.”
“Nhưng bài hát “Sao rơi”, tôi cảm thấy chính anh phải hát thì mới thích hợp.” Thư Niệm trở về giường, ôm đầu gối nói chuyện với anh, “Còn hát tốt hơn tôi nhiều.”
Bản mà anh hát đó còn vẫn lưu trong điện thoại của cô, Thư Niệm đã nghe hơn trăm lần.
Vẫn không thể hết nghiện được.
Tạ Như Hạc cười một tiếng, giọng rất nghiêm túc: “Em hát rất tốt.”
Hôm nay anh so với bình thường có nói nhiều lời hơn một chút, nhưng cũng không có hỏi cô nguyên nhân tại sao cô lại trễ như vậy lại gọi đến.
Nhiều lần, Thư Niệm cảm thấy lúc anh giữ yên lặng, cũng có lúc anh mở miệng nói ngoài sức tưởng tượng của cô, mà lại giống như không cần suy nghĩ thêm chút nào.
Cho cô một cảm giác bất lúc nào anh đều ở đây.
Giống như là gọi điện thoại tới, hoá thành hơi thở của cô, bảo vệ cô xung quanh.
Sợ hãi của Thư Niệm dần dần tiêu tan.
Cô do dự một chút, khỗng muốn tiếp tục quấy rầy anh nữa, đang muốn nói cúp điện thoại thì lúc này Tạ Như Hạc đột nhiên hỏi cô: “Thư Niệm, em cảm thấy trên đời này có ma không?”
“...” Thư Niệm theo bản năng rụt vào chăn một cái, hạ thấp giọng, giống như nói lặng lẽ nói, “Nhất định là có. Không phải đều có người đã thí nghiệm qua, người sau khi chết thân thể sẽ trở nên nhẹ sao?”
“Có?” Giọng nói Tạ Như Hạc bình tĩnh “Kia không phải rất tốt sao?”
Đột nhiên lại có kết luận như vậy, để cho Thư Niệm hết sức không thể hiểu, nhưng vẫn là muốn nghe một chút đạo lý của anh.
“Chỗ nào tốt?”
“Như thế này nhé, ví dụ có người muốn gặp em nhưng lại không thể gặp,“ Tạ Như Hạc dừng lại, tựa như nhớ ra người nào đó: “Thì có thể một mực bên cạnh em mãi mãi mà không ai hay biết.”
“...” Thư Niệm biết ý của anh, thấp giọng hỏi: “Anh nói đến dì ấy sao?”
Tạ Như Hạc không chối: “Ừ.”
Tâm tình Thư Niệm có chút chua xót.
Nhưng cảm xúc của Tạ Như Hạc cũng không coi là kém, tựa như không giống như đang kể một chuyện thương tâm. Hoặc giả là chưa từng trải qua chuyện như vậy, giọng nói của anh có chút cứng rắn: “Em cảm thấy những thứ này là thật, vậy cứ tin là như vậy đi. Nhưng em cũng không nên nghĩ nó đáng sợ như vậy, cũng không cần phải quá sợ hãi.”
Một hồi, Thư Niệm rốt cục cũng phản ứng lại.
Anh đang dùng một loại phương thức khác, để cho cô không cần phải sợ.
Anh đang an ủi cô.
“Tôi biết rồi.” Thư Niệm dịu mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh. Còn nữa, thật xin lỗi, nửa đêm lại gọi cho anh, quấy rầy đến anh rồi.”
Có lẽ bởi vì bóng đêm làm cho choáng váng, cô có thể nghe giọng nói của Tạ Như Hạc có mấy phần lưu luyến “Em có thể gọi cho tôi, tôi đã rất vui rồi.”
Nghe nói như vậy, hô hấp Thư Niệm ngừng lại một lát.
Nhất thời không biết làm sao, lúc muốn nói chút gì đó, Tạ Như Hạc lại mở miệng, giọng đổi trở về bình thường, trong trẻo lạnh lùng bình thản: “Không có sao đâu, không quấy rầy.”
Giống như câu trước khi như chẳng qua là Thư Niệm nghe nhầm.
Cô liếm liếm môi: “Ngủ thôi, trễ lắm rồi.”
Tạ Như Hạc ừ một tiếng: “Ngủ ngon.”
Nói “Ngủ ngon”, Thư Niệm đem di động bỏ lên gối bên cạnh, chờ anh cúp điện thoại. Đợi chục giây, bên kia hoàn toàn không có ý định cúp trước, cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp diễn.
Thư Niệm tiến tới nghe, cũng không nghe được đầu bên kia có âm thanh gì.
Không biết anh đang làm gì.
Có lẽ cũng giống cô vậy, tại đầu bên kia chờ cô cúp điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên đưa tay cúp điện thoại.
Thư Niệm đem điện thoại di động để trên tủ đầu giường, tiến tới kéo rèm cửa lên, theo khe hở thấy được ngoài cửa sổ tầng mây giăng đầy bầu trời. Cô dừng lại, lần nữa vùi vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, trong đầu không hiện cảnh mặt quỷ kinh khủng dọa người kia nữa, tâm tình cũng không còn sợ hãi nữa
Rất nhanh, Thư Niệm ngồi dậy, không có chút buồn ngủ. Cô buồn bực sờ sờ lên vị trí của trái tim.
Tại sao lại đập nhanh thế này chứ?
————
Lần này thu âm chỉ có bốn ngày, kinh nghiệm lồng tiếng của Thư NIệm không tính là nhiều, không muốn ảnh hưởng đến độ tiến triển, thời gian rảnh đều luyện tập khẩu hình.
Hơn nữa, đa số diễn viên tới lồng tiếng đều không có trải qua huấn luyện âm thanh, vì cần sự hoàn mỹ, rất nhiều lời kịch đều hoàn hảo. Thư Niệm không hy vọng để cho mình cứ nán lại phòng thu âm nhiều ngày.
Kha Dĩ Tình thu âm đến xế chiều thứ hai liền xong, lần sau cũng không cần lại tới ghi âm nữa.
Thư Niệm không đem những lời cô ấy nói vào lòng, đều đặt những suy nghĩ ở giọng nói lồng tiếng trong nhân vật ở kịch bản này, hy vọng vì bản thân mình mà kéo các diễn viên khác xuống.
Độ tiến triển cũng thuận lợi mà theo thời gian hoàn thành.
Thời gian còn sớm, Thư Niệm trước thời hạn mà rời khỏi phòng ghi âm. Rốt cục cũng có thể ném viên đá lớn xuống, tâm tình cô bây giờ vô cùng nhẹ nhõm, tính toán đi mua chút trái cây, sau đó đi tìm Tạ Như Hạc.
Nhớ tới nguyện vọng của Tạ Như Hạc vào sinh nhật ngày hôm đó, lại nghĩ đến mình còn không đáp ứng nổi nguyện vọng nhỏ nhoi đó của anh, Thư Niệm có chút áy náy.
Cô thấy không tốt nếu cứ qua đột ngột như vậy, do dự gửi cho Tạ Như Hạc một tin nhắn trước.
Lát sau, cho đến khi Thư Niệm đã ở dưới nhà Tạ Như Hạc, mới nhận được tin nhắn của anh:【Em đã đến chưa? Đi thẳng lên tầng mười bảy nhé.】
Thấy mấy chữ kia, Thư Niệm suy đoán anh đại khái vừa nãy mới bắt đầu làm chương trình khôi phục chân. Cô không lề mề nữa, lên tầng mười bảy. Người mở cửa cho cô là bác sĩ hồi phục.
Thư Niệm đi theo anh ta, đi qua phòng khách, đi tới chỗ căn phòng mà Tạ Như Hạc đang luyện tập kia.
Sau khi vào cửa, thấy cảnh tượng bên trong một lúc, Thư Niệm ngây ngẩn.
Lần trước nhìn anh mang phụ kiện, hay nói cách khác là lúc sinh nhật của anh, khi đó anh đứng lên, hoàn toàn là dựa vào giường đằng sau mà chống đỡ, nửa thân dưới giống như là hoàn toàn không có sức lực
Có thể lần này, cách đó một tháng.
Thư Niệm thấy Tạ Như Hạc không dựa vào bất kỳ đồ vật gì, đứng giữa xà kép hai bên. Trong lúc nhất thời, cô thậm chí cho là anh hoàn toàn khỏe hẳn rồi, ở trong một thời gian như vậy, sự cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp.
Không biết làm đã bao lâu, trên mặt Tạ Như Hạc đều là mồ hôi, mặt cũng hơi ửng đỏ. Chú ý tới bóng dáng của Thư Niệm, anh nhìn lại. Giống như là thể lực chống đỡ không nổi, một lát sau, anh đưa tay bắt xà kép bên cạnh, ổn định lại cơ thể
Bác sĩ khôi phục đi tới, nói với anh: “Nghỉ ngơi một chút trước đi.”
“Chờ một chút.” Tạ Như Hạc lắc đầu, nhìn về phía Thư Niệm, cảm xúc không yên: “Thư Niệm.”
Thư Niệm đi tới đứng bên cạnh anh: “Sao thế?”
“Tôi bây giờ có thể đứng mà không cần dựa cái gì trong một phút. Nếu như tôi có thể đi...” Tạ Như Hạc dừng lại: “Ba bước, đi ba bước. Em có thể... “
Anh cũng không biết mình muốn nói gì. Những lời muốn nói ra với cô, Tạ Như Hạc ý thức được mình lời này giống như đang yêu cầu, anh liền không nói nữa.
Đợi nửa ngày không đợi được câu kế tiếp, Thư Niệm mờ mịt: “Cái gì cơ?”
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Bên cạnh bác sĩ nhìn thấu được tâm tư của anh, cảm thấy buồn cười, chủ động thay anh nói: “Chính là hy vọng cô có thể khích lệ anh ấy một chút.”
Không nghĩ tới anh ta đột nhiên nói vậy, Tạ Như Hạc cau mày, nhìn sang.
Thư Niệm không hiểu lắm, chậm rãi hỏi: “Làm gì khích lệ?”
“Không phải là chuyện khó khăn gì đâu.” Bác sĩ nghiêm trang, giống như đang nói một chuyện rất bình thường: “Nói mấy câu, hoặc là, ôm một cái là được.”
[21:35 10.1.2019]