Edit by Mowx & Vee — Beta by Vee
Thấy thế, Thư Niệm lập tức định bắt máy. Nhưng ánh mắt liếc qua, thấy Hạ Hữu vẫn còn đang đứng bên cạnh. Cô vẫn lễ phép nói với hắn một tiếng: “Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại.”
Hạ Hữu nhún vai, ra hiệu cô cứ tự nhiên.
Lý Khánh tìm cô cũng chỉ có hai cái lý do đơn giản.
Hoặc là muốn cho cô một nhân vật, gọi cô đến thử âm, hoặc là ghi chép nội dung trước đó, thời điểm thẩm vấn hoặc là nguyên nhân khác, xảy ra vấn đề, muốn cô đến bổ sung vào phần ghi âm.
Có khả năng nhận xong cuộc điện thoại này, ngày nghỉ hôm nay của cô coi như xong ~
Thư Niệm nhận điện thoại, ngoan ngoãn chào một tiếng: “Đạo diễn Lý.”
Âm thanh hùng hổ của Lý Khánh lập tức ập đến: “Thư Niệm đấy à? Sáng mai cô có rảnh không?”
“Có ạ.”
Lý Khánh cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: “Là như thế này, trong tay tôi bây giờ gần như có một vai diễn. Có một nhân vật, là nữ số hai trong một bộ phim. Phía sản xuất bên kia muốn tìm một diễn viên phối âm, tôi cảm thấy cô rất thích hợp, nên sáng mai cô qua thử âm đi.”
Thư Niệm cho là mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: “Nữ hai sao?”
“Đúng. 12 giờ trưa ngày mai cô đến phòng thu ở gần thành khu Bắc nhé. “
Niềm vui đến quá bất ngờ, Thư Niệm nhất thời phản ứng không kịp. Cô đứng nguyên tại chỗ, đến khi Hạ Hữu nhắc nhở mới lấy lại được tinh thần, rồi lại như bị mất hồn đi tiếp xuống dưới.
Thư Niệm thậm chí không thể tin vào tai của mình.
Cô tiếp xúc với cái nghề này ngay từ lúc đang học đại học.
Khi đó bởi vì mỗi ngày đều có môn, cô chỉ có thể làm ở phòng, không đến phòng thu âm, nhân vật toàn bộ đều là những người làm nền.
Càng về sau, kinh nghiệm của cô nhiều hơn một chút, lúc đấy giáo sư mới phân cho cô một ít nhân vật có nhiều đất diễn, liền nhân vật trong bộ phim nào đó.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Những lời nhẹ nhàng mà Lý Khánh nói ra, là cơ hội tốt nhất mà cô lấy được trong những năm gần đây.
Trong lúc nhất thời.
Thư Niệm cảm thấy tất cả mọi điều tốt đẹp trên đời, trong thời khắc này đều rơi xuống trên đầu của mình.
Cứ liên tục kiềm chế cảm xúc, Thư Niệm vẫn là không nhịn được, đứng tại chỗ nhảy nhót hai lần.
“Tốt quá ạ, cảm ơn đạo diễn.”
“Đúng rồi, phía bên kia sản xuất còn có yêu cầu.” Lý Khánh thuận miệng nhắc: “Ca khúc chủ đề trong phim là do nữ hai hát, bọn họ định để cho nữ diễn viên phối âm hát luôn. Vậy nên trừ thử âm ra, ngày mai cô còn phải hát một đoạn ngắn nữa.”
Nghe nói như thế, một thân nhiệt huyết của Thư Niệm như vừa bị tạt một gáo nước lạnh vậy...
Trong nháy mắt, liền dập tắt.
Hạ Hữu đứng một bên nhìn cô.
Ban đầu cao hứng nhảy nhót, chỉ một lát sau liền ngây ngốc hóa đá, sau đó tan rã, như là quả bóng bị xì hơi. Quả thực không khác với việc làm ảo thuật là bao.
Biểu tình Thư Niệm như là muốn khóc, giọng điệu cũng mang theo vài phần buồn bực.
“....Nhưng tôi, ngũ âm của tôi không được đầy đủ cho lắm...”
“A?“. Lý Khánh nghi hoặc “Là hát không được? Hay cô lại viện cớ từ chối đấy?”
Thư Niệm không muốn nói dối, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Cô gục đầu xuống, nội tâm vùng vẫy mười mấy giây, bộ dáng đặc biệt xấu hổ, mơ hồ nói: “Là...là tôi hát không được dễ nghe lắm.”
“Vậy ngày mai cô cứ tới thử trước đi.” Lý Khánh nói: “Sáng mai người phụ trách ca khúc chủ đề cũng sẽ tới, lúc đó rồi tính tiếp.”
“....” Thư Niệm kiên trì đáp ứng
“ Được ạ.”
Tâm tình Thư Niệm phức tạp.
Cô không phải không nghĩ tới, trong vòng một thời gian rất ngắn sau này, có lẽ cô sẽ may mắn nhận được một cơ hội thử âm cho nhận vật chính. Cô từng xác định khi nghe tin đó, cô nhất định sẽ cao hứng ngủ không yên.
Nhưng hôm nay có cơ hội như vậy, Thư Niệm cũng không biết nên vui hay buồn...
Đợi Thư Niệm cúp điện thoại, Hạ Hữu liền nhìn cô: “Ngũ âm của em không được đầy đủ à?”
Thư Niệm cũng vì việc này mà có chút tự ti, lúc này hoàn toàn không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Hữu lại như một mực đợi cô trả lời. Cô cũng chỉ trả lời qua loa: “Có một chút.”
“Vẻ mặt này của em đâu giống là chỉ có một chút.” Hạ Hữu không khách khí chế giễu cô: “Hát cho tôi nghe một chút? Để cho tôi xem xét, biết đâu lại có thể giúp em được điều gì đó.”
Thư Niệm buông thõng mắt, thấp giọng cự tuyệt: “Không muốn.”
“Chẳng phải chỉ là hát thôi sao?” Hạ Hữu không hiểu vì sao cô lại vì cái này mà ưu sầu, xùy một tiếng: “Tôi hát thử một lần cho em nghe đây này.”
Tâm tư Thư Niệm nặng nề, cũng không có chú ý tới hắn.
Hạ Hữu cũng không thèm để ý cô có nghe hắn nói hay không, hắng giọng một cái. Không biết do chất giọng trời sinh hay là do giọng nói khi hút nhiều thuốc, trầm thấp khàn khàn, làm cho người nghe có cảm giác đặc biệt yên ổn.
Hắn nhẹ nhàng ngâm nga.
“Không phải là không muốn quên đi, chỉ là khó tự điều khiển....”
Vừa lúc đây là bài hát gần đây Thư Niệm đang nghe, của Như Hạc “Khó kiểm soát“.
Thư Niệm lập tức quay đầu, thần sắc cổ quái, có cảm giác người ta chửi bới ca sĩ mà mình thích. Cô thậm chí còn nghĩ Hạ Hữu cố ý hát như vậy, cau mày nói: “Anh hát sai rồi.”
Hạ Hữu rất tự tin: “Hát sai cái rắm, hát vậy là đúng rồi.”
“Không phải, phải hát như thế này.” Trong nháy mắt Thư Niệm đã quên mất sự thật là ngũ âm của mình không được đầy đủ, ý niệm duy nhất là --- chứng minh cho hắn thấy, nhạc của Tạ Như Hạc không khó nghe như vậy.
Cô nghiêm túc hát một lần, “Không phải là không muốn quên đi, chỉ là khó tự điều khiển.”
“......”
Bộ dáng Hạ Hữu giống như vừa ăn phải ph*n, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vừa nãy tôi cũng hát như vậy sao?”
Thư Niệm chững chạc đàng hoàng, “Dĩ nhiên không phải, vừa rồi anh hát sai rất nhiều.”
Nghe vậy, Hạ Hữu trầm tĩnh lại, nhẹ thở phào.
“Vậy là được rồi.”
“....”
Thư Niệm không muốn nói chuyện với hắn nữa, mím chặt môi. Không bao lâu sau, cô vẫn không vui cường điệu lại một lần nữa, hệt như một đứa trẻ, “Dù sao thì cũng là anh hát sai.”
Hạ Hữu hừ nhẹ: “Như nhau cả thôi.”
Hai người xuống đến đại sảnh tầng một của bệnh viện.
Từ thang cuốn tự động đi xuống, rẽ một cái, chính là phía cổng chính của bệnh viện. Đúng lúc cửa thang máy của bệnh viện mở ra, mấy người từ hai bên trong thang máy đi ra.
Cuối cùng chỉ còn lại một người đang ngồi trên xe lăn.
Không ngờ lại gặp Tạ Như Hạc trong bệnh viện như vậy, Thư Niệm dừng bước.
Hạ Hữu đứng bên cạnh cũng dừng lại theo, nhắc nhở: “Đi nào bạn ơi, lại bắt đầu ngớ nhẩn à?”
Thư Niệm do dự không biết có nên chào hỏi anh một tiếng hay không.
Giờ phút này, Tạ Như Hạc dừng lại trước cửa thang máy. Mặc một cái áo khoác rộng rãi, mặt mũi không có chút huyết sắc, giống như dã quỷ sống trong đêm tối. Đôi mắt đen nhánh thâm trầm, bình tĩnh nhìn chằm chằm bên này.
Tựa hồ không phải nhìn cô, mà là nhìn Hạ Hữu đứng bên cạnh.
Thư Niệm cũng nhìn theo ánh mắt anh, nhìn về phía Hạ Hữu.
Mặc dù Hạ Hữu đang bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, còn phải về cục cảnh sát. Hắn cũng không để ý đến ánh mắt của hai người, cúi đầu nhìn đồng hồ, thúc giục: “Có đi không? Không đi thì tôi đi nhé, đang gấp.”
Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên cách đó không xa.
Thư Niệm nhìn theo phía phát ra âm thanh.
Tạ Như Hạc đã thu lại tầm mắt, cúi thấp đầu. Đại khái là không cầm chắc nên điện thoại của anh bị rơi, sàn nhà bóng loáng, chiếc điện thoại cách anh hơn một mét.
Anh chậm rãi di chuyển xe lăn.
Thư Niệm vốn đang xoắn xuýt lại không còn chút do dự nào nữa, nhỏ giọng nói với Hạ Hữu “Anh đi trước đi”, sau đó đi về phía Tạ Như Hạc.
Hạ Hữu xem xét, biết cô nhìn thấy người quen, cũng không để ý, quay đầu đi ra khỏi bệnh viện.
Thư Niệm bước nhanh qua, đi đến trước mặt anh, cúi người nhặt điện thoại đưa cho anh.
Tạ Như Hạc thoáng nâng mắt, nhìn cánh tay cô đưa đến trước mặt anh, dừng lại mấy giây, mới đưa tay nhận lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Thư Niệm gật gật đầu, chần chờ một lúc rồi nói: “Một mình anh tới đây được sao?”
Tạ Như Hạc trầm mặc một lát, rồi khẽ ừ một tiếng.
Thư Niệm đề nghị, “Có muốn gọi tài xế của anh tới đón không?”
Tạ Như Hạc nói: “Lát nữa anh ta sẽ đến.”
Trong lòng Thư Niệm thả lỏng: “Vậy anh chờ ở đây, tôi đi trước nhé?”
Thư Niệm vẫn đang nghĩ đến tin tức mà Lý Khánh nói với cô, sốt ruột muốn về nhà luyện thanh. Thiên phú không đủ, vậy thì đành phải cố gắng thôi. Cho dù không có kết quả, nhưng mong trời cao có thể nhìn thấy sự nỗ lực của cô, miễn cưỡng ——— giúp cô một chuyện nhỏ bé, để buổi thử âm sáng mai ngũ âm của người nào cũng không đầy đủ.
Không đợi Thư Niệm có động tĩnh, Tạ Như Hạc đột nhiên gọi cô: “Thư Niệm.”
“Hả? Sao vậy?”
“Tay tôi hơi khó chịu.” Tạ Như Hạc tránh đi tầm mắt của cô, “Em có thể đẩy xe lăn giúp tôi một chút không?”
Thư Niệm sửng sốt một chút, đi đến sau lưng anh, nói: “Có thể, anh muốn đi đâu?”
“Gần nhà ga.”
“Anh không đợi tài xế đến sao?”
Tạ Như Hạc thản nhiên nói: “Chắc anh ta sẽ đến muộn.”
Ý tứ đại khái là không muốn tốn thời gian ngồi đây đợi.
Mặc dù vẫn hy vọng tài xế sẽ đến đón anh, như vậy sẽ tiện hơn, nhưng anh đã nói thế rồi, cô cũng đành đồng ý.
“Được.”
Đi ra khỏi bệnh viện.
Tạ Như Hạc đột nhiên hỏi: “Tại sao em lại đến bệnh viện?”
Thư Niệm không muốn trả lời vấn đề này, giọng nói thấp xuống, mơ hồ nói: “Bị cảm mạo thôi.”
Vẫn giống y đúc trước kia.
Gặp phải vấn đề không muốn trả lời, cô sẽ nói bừa gì đó, âm thanh cũng mơ mơ hồ hồ, không muốn để người khác nghe rõ.
Tạ Như Hạc không biết vì sao cô không muốn nói, cũng không hỏi lại.
Qua một hồi lâu.
Tạ Như Hạc lại đột nhiên hỏi: “Người đó là bạn trai em sao?”
“Ai cơ?” Thư Niệm đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất thời không phản ứng kịp, “Người đàn ông vừa nãy sao?”
“Ừ.”
“Không phải, là hàng xóm.” Thư Niệm rất thành thật, “Tôi không có bạn trai.”
Tạ Như Hạc đưa lưng về phía cô, không tiếp lời, nhưng cảm xúc tốt hơn rõ ràng. Uất khí quanh thân dường như cũng tan bớt bởi những câu nói đó.
Thư Niệm cũng không chú ý, vẫn đang suy nghĩ đến chuyện ca hát.
Rất nhanh, Thư Niệm nhớ tới nghề nghiệp hiện tại của Tạ Như Hạc, trong nháy mắt giữ vững tinh thần. Cô cảm thấy không thể trực tiếp nói ra anh là “A Hạc”, như vậy thì có hơi mạo phạm.
Nghĩ nghĩ, Thư Niệm nói: “Đúng rồi, không phải trước đây anh hát rất tốt sao?”
Tạ Như Hạc quay đầu: “Ừ?”
Thư Niệm hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?”
“Chuyện là, sáng mai tôi có một buổi thử âm, phải hát.” Thư Niệm gãi gãi đầu, âm thanh nhỏ mảnh, có chút ưu sầu: “Đến lúc đó chắc là sẽ phải chọn một bài rồi hát.”
“.....”
“Tôi cảm thấy khả năng về giai điệu của tôi không được tốt.” Thư Niệm nhìn về phía anh, rầu rĩ nói: “Anh có thể cho tôi xin ít ý kiến không, làm sao để nhớ giai điệu của bài hát nhanh nhất và không hát lệch tông?”
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc nhớ đến bộ dáng ca hát trước kia của cô.
Bầu không khí yên tĩnh một lát.
Tạ Như Hạc liếm liếm môi, chỉ nói bốn chữ “Nhớ thật kỹ lời.”
Thư Niệm giống như đang nghe giảng, nghe người nghệ sĩ chuyên nghiệp nói, chỉ muốn cầm giấy bút ra ghi chép, “Nhớ kỹ lời thì có thể nhớ luôn cả giai điệu sao?”
Tạ Như Hạc nói: “Không phải.”
Thư Niệm trừng mắt nhìn, truy vấn: “Vậy phải làm sao?”
Tạ Như Hạc hơi đau đầu, do dự nói: “Em thử ngân một chút giai điệu của bài em mới nghe xem nào.”
Thư Niệm không nghĩ quá nhiều, cũng không hát bài của anh, ngoan ngoãn ngân giai điệu của bài 《Ngôi sao nhỏ》.
“.....” Tạ Như Hạc nói: “Bây giờ thêm lời bài hát vào hát cùng.”
Thư Niệm ồ một tiếng, hát lên: “Em chính là ngôi sao nhỏ bé của tôi. Toả ra ánh sáng trên bầu trời cao.”
Tạ Như Hạc nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm sáng suốt chút: “Cho nên nhớ kỹ lời là được rồi.”
“Hả?”
“Lời bài hát, ít nhất có thể khiến người ta biết rằng mình đang hát bài nào.”
Thư Niệm: “.......”
[20:42 25.12.18]
Vee: He he. Bài 《Ngôi sao nhỏ》t để ở đầu trang đấy nhé:33