Thua Vì Yêu Em

Chương 62: Chương 62: Tiểu bạch kiểm




editor:Nỳ ~~~Beta:Leo Leo

“”Thì ra là việc này?” Tằng Nguyên Học sửng sốt một chút, cảm thấy buồn cười, “”Mới vừa rồi hai người kia không có cứu cô nhỉ, cô còn hi vọng thế giới này tốt?”

““...””

“”Không còn những lời khác sao?”

Mí mắt Thư Niệm giật giật, đôi môi khô khốc khẽ mở: “Còn những lời khác, tôi tại sao phải nói cho ông?”

Tằng Nguyên Học nhíu mày: “Biết đâu sau này tôi có thể giúp cổ chuyển lời cho... Mẹ?”

Thư Niệm cuộn mình trên mặt đất, đem mặt chôn vào trong khuỷu tay, không để ý đến hắn nữa.

“”Phải tranh thủ thời gian.” Tằng Nguyên Học cũng không thèm để ý đến thái độ của cô, đứng dậy bước ra khỏi căn phòng, sau đó trở lại, trong tay có thêm con dao, “”Bằng không thì một hồi cảnh sát đến, tôi sẽ không giúp được cô.”

Thư Niệm chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên liều lĩnh hỏi một câu: “Ông không có người thân sao?”

““...”” Vẻ mặt Tằng Nguyên Học thay đổi, nhưng vẫn là cong khóe miệng,nhét con dao vào trong tay của cô, “”Tự mình cầm lấy, sau đó tôi sẽ giúp cô thoát khỏi thế giới dơ bẩn này.”

Thư Niệm mặc kệ hắn điều khiển, bình tĩnh nói: “Bọn họ không cảm thấy xấu hổ bởi vì ông sao?”

Bỗng nhiên Tằng Nguyên Học trừng to mắt, quát lớn: “Cô câm miệng!” Cơ thịt trên mặt hắn co quắp, bộ dáng vô cùng đáng sợ: “Tại sao xấu hổ? Tôi làm gì sai? Sai chính là bọn họ, ghê tởm vô cùng.”

““...””

“”Cô có biết tôi từng trải qua những gì không? Tôi đã từng đau khổ nhiều lắm cô biết không?” Âm thanh Tằng Nguyên Học càng lúc càng lớn, hô hấp cũng càng dồn dập, “”Ai tới giúp tôi?! Ai tới!”

“”Ông có thể chết đi.” Cái chết đang ở trước mắt, Thư niệm không còn sợ hắn, “”Ông đã từng đau khổ, ông có thể chết đi.”

Tằng Nguyên Học cười lạnh: “Tôi dựa vào cái gì để chết.”

“”Vậy những người kia dựa vào cái gì. Cuộc đời của họ không được quyền lựa chọn nơi mình ở.” Trong mắt Thư Niệm không tự chủ mà rơi lệ, nhuộm đầy mặt, một đường chảy xuống, “”Chỉ có ông, lựa chọn đi tổn thương những người khác, tới cứu chính mình.”

Hô hấp Tằng Nguyên Học dần bình phục, vẫn như cũ không để ý tới nói: “Là tôi đang cứu cô.”

Hắn không kéo dài thời gian nữa, để Thư Niệm cầm con dao, mũi dao nhọn hướng vào trong. Tằng Nguyên Học nắm hai tay của cô, ánh mắt mang theo ý lạnh, mỉm cười nói: “Là chính cô muốn chết, tôi chỉ đang giúp cô.”

Thư Niệm không phản kháng, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Chỉ cảm thấy, mệt mỏi rã rời.

Mũi dao còn chưa đâm vào trái tim của cô, liền có cảm giác muốn chết đi.

Ý thức Thư Niệm dần trở nên mơ hồ.

Rất nhiều hình ảnh đã không còn rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ là hai người đàn ông kia báo cảnh sát. Sau khi tỉnh lại, nghe nói hai người đàn ông cảm thấy Tằng Nguyên Học có vấn đề, nhưng không có can đảm đối đầu trực tiếp.

Cho nên lựa chọn rời đi, sau đó báo cảnh sát.

May mà cảnh sát chạy đến kịp thời.

Con dao Tằng Nguyên Học cầm vẫn chưa nhuộm đầy máu, không có làm cô bị thương, liền đã bị cảnh sát phá cửa xong vào đè trên mặt đất. Thư Niệm được một nữ cảnh sát đỡ dậy, dìu ra khỏi căn phòng.

Sau đó, Thư Niệm nghe được âm thanh Đặng Thanh Ngọc.

Ánh mắt Thư Niệm có chút mơ hồ, vào thời khắc ấy, thậm chí có loại cảm giác đi đến thiên đường. Cô chậm chạp nâng mắt, nhìn Đặng Thanh Ngọc, không thể tin được, âm thanh khàn khàn nghẹn ngào: “Mẹ...”

Ngay lập tức Đặng Thanh Ngọc bật khóc lên, ánh mắt sưng phù lại khô khốc, nước mắt đã chảy ra ngoài, liên tục hô “”Niệm Niệm của tôi “”, lại hoàn toàn không dám đụng vào, sợ sẽ làm cô đau.

Trong thời gian ngắn như vậy, Đặng Thanh Ngọc như bị hành hạ một phen, trở nên tiều tụy và gầy gò.

Thư Niệm nhìn bà, nước mắt không nhanh không chậm rơi xuống, một câu cũng nói không nên lời.

Ánh mắt của cô di chuyển, đúng lúc chống lại ánh mắt Tằng Nguyên Học.

Hắn bị hai cảnh sát dắt đi, hai tay bị còng ở sau lưng, không có bất kỳ phản kháng gì. Nhưng có vẻ vô cùng không cam lòng, ánh mắt Tằng Nguyên Học u ám, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô.

Lưng Thư Niệm phát lạnh, sau đó ánh mắt tối sầm lại, hoàn toàn không còn ý thức.

...

...

Tạ Như Hạc cũng không biết mình hát bao nhiêu lần bài “”côn trùng bay”“. Mỗi lần kết thúc, anh theo bản năng gọi một câu “”Thư Niệm””, nhưng cô vẫn không đáp lại.

Anh nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện hô hấp cuả Thư Niệm trở nên ổn định, trong lúc vô tình ngủ thiếp đi.

Khóe miệng Tạ Như Hạc cong lên, tiến lên dịch chăn cho cô.

Căn phòng sáng sủa và yên tĩnh.

Tạ Như Hạc suy nghĩ, chặm rãi nằm xuống, Anh nhìn chằm chằm Thư Niệm, nửa ngày, bên tai không khỏi nóng lên. Anh trở mình, nằm ngay ngắn.

Tạ Như Hạc không có thói quen khi ngủ có đèn sáng, lúc này nửa phần buồn ngủ đều không có.

Với lại còn nằm bên cạnh Thư Niệm.

Nhưng khi vươn tay, liền có thể ôm cô.

Tạ Như Hạc biết mình đưa ra yêu cầu như vậy là không tốt.Nếu cô nghe lý do anh đưa ra, có lẽ sẽ không cự tuyệt,. Nhưng mà thật sự anh không yên lòng, sợ cô đang ở tình trạng này, sẽ làm ra chuyện thương tổn mình.

Nếu anh không nhìn thấy, không biết rõ tình hình.

Anh chắc chắn sẽ rất lo lắng, thậm chí muốn mang cô bên người.

Đi đến đâu cũng đều mang theo.

Nghĩ đến lời nói Thư Niệm, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, chợt nhìn về phía cô. Quyết định vài giây, trong mắt của anh xẹt qua vài tia mất tự nhiên, chần chờ hỏi: “Em có nghĩ đến việc kết hôn không?”

Đáp lại anh là một mảnh an tĩnh.

Tạ Như Hạc liếm liếm môi, biết cô đã ngủ thiếp đi không nghe được, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng như cũ, giống như đang luyện tập, lại hỏi một lần nữa: “Thư Niệm, em có nghĩ đến chuyện kết hôn không?”

““...””

Một lúc sau.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh Tạ Như Hạc.

Anh giữ lấy cằm, chuyên chú nhìn chằm chằm Thư Niệm, đột nhiên chú ý tới khóe mắt của cô rơi xuống một giọt nước mắt. Vẻ mặt Tạ Như Hạc dừng lại, dùng đầu ngón tay sờ lên khóe mắt của cô, thì thào nói nhỏ: “Tại sao lại khóc...”

Thư Niệm không có dấu hiệu tỉnh lại, giống như là bị ác mộng cuốn lấy, trong cổ họng phát ra giọng nghẹn ngào như mèo con.

Tạ Như Hạc nhíu mày: “Gặp ác mộng à.”

Anh nghĩ nghĩ, đưa tay ra nắm chặt tay của cô, dùng lòng bàn tay cọ xát, giọng điệu gióng như dỗ một đứa bé.

“”Đừng sợ.”

Như cảm nhận được sự tồn tại của anh, hô hấp Thư Niệm dần dần trở nên ổn định.

Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, lại hỏi: “Em có nghĩ đến việc kết hôn không?”

Một lát sau.

Giống như là tự hỏi tự trả lời vậy, Tạ Như Hạc nói khẽ: “Anh muốn kết hôn.”

“”Cùng em.”

Đại khái là bởi vì ngủ sớm, cũng có thể trạng thái khi ngủ không tốt. Hôm sau, trời vừa sáng Thư Niệm liền tỉnh lại. Cô ngồi dậy, mờ mịt ngồi tại chỗ phát ngốc.

Thư Niệm nghiêng đầu, chú ý tới Tạ Như Hạc còn đang ngủ ở bên cạnh. Cô hít mũi một cái, không định đánh thức anh.

Thư Niệm ngồi dựa vào tường, không có cách nào từ một bên giường xuống, chỉ có thể di chuyển xuống cuối giường hoặc lật qua từ trên mình Tạ Như Hạc. Suy nghĩ trong chốc lát, cô cẩn thận từng li từng tí di chuyển về phía cuối giường.

Cô vừa mới di chuyển xuống, bỗng nhiên Tạ Như Hạc có động tĩnh. Như là bị người khác làm phiền, liền trở thân mình.

Thư Niệm bị hù dọa, theo bản năng quay đầu nhìn.

Nhưng phát hiện Tạ Như Hạc vẫn đang nhắm hai mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thư Niệm lại suy nghĩ, cho rằng khoảng cách từ trên mình Tạ Như Hạc đi qua gần hơn một chút so với xuống từ cuối giường. Như vậy thì tốc độ xuống giường hẳn là sẽ nhanh hơn, cũng sẽ không đem anh đánh thức.

Sau khi quyết định, Thư Niệm đem chăn mền trên người vén ra.

Thư Niệm di chuyển thân thể, quan sát tay chân giấu trong chăn của anh, sợ rằng sẽ đè đến anh. Cô do dự duỗi chân, dựa vào vị trí mép giường đứng lên, thời điểm vừa định di chuyển nắm tay.

Tay của cô bỗng nhiên bị người khác nắm chặt, kéo về hướng phía trước.

Hô hấp Thư Niệm ngừng lại, cả người đổ về phía trước, đè trên người Tạ Như Hạc. Cô còn không kịp phản ứng, nâng mắt lên, đúng lúc đụng phải con ngươi đen nhánh của Tạ Như Hạc.

Ánh mắt của anh sáng ngời, không giống bộ dáng vừa tỉnh ngủ.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Tạ Như Hạc đưa tay sờ sờ mặt của cô, khàn giọng nói: “Tỉnh lại sao không gọi anh.”

Thư Niệm vẫn còn vì khoảng cách cùng tư thế có chút không biết phải làm sao, sững sờ nhìn anh.

Một tay Tạ Như Hạc di chuyển, đỡ lưng của cô, ngồi dậy. Anh không lên tiếng nữa, hai chân chạm xuống đất, bế Thư Niệm lên, đi ra ngoài.

Thư Niệm theo bản năng nắm lấy quần áo của anh, cơ thể cứng đờ, lúng ta lúng túng nói: “Sao anh lại ôm em.”

““...”” Vẻ mặt Tạ Như Hạc sửng sốt, rất thành thật nói, “”Muốn ôm.”

Thư Niệm vừa tỉnh ngủ, tinh thần còn mơ mơ màng màng: “Tại sao?”

Còn có tại sao?

Cứ nghĩ.

Tạ Như Hạc nói lời thật lòng, có thể Thư Niệm sẽ hỏi lý do. Nhưng anh không ngờ là lý do này, chỉ có thể dùng sự trầm mặc đáp lại.

Ra khỏi căn phòng, Thư Niệm nghiêng đầu, chủ động trả lời thay anh: “Có phải hay không giống như là, ở bên ngoài nhìn thấy mèo hoặc là chó nhỏ, sẽ muốn ôm một cái.”

Tạ Như Hạc ôm cô trở về phòng.

Nghe cô hình dung việc này, anh nghĩ ngợi, miễn cưỡng ừ một tiếng.

Thư Niệm nhíu mày, nhấn mạnh: “Nhưng em không có thấp như vậy.”

“”Anh biết.” Tạ Như Hạc đem cô đặt trên giường, tìm đôi dép cho cô mang vào, rất thành thật nói: “Phải mang giày thật tốt, mang giày thì có một mét sáu.”

Thư Niệm bị lời nói anh chặn lại một lúc, không có sức lực mà phản bác: “Không có mang cũng vậy.”

Tạ Như Hạc ngồi xổm ở trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô. Thoáng cái khoảng cách thân thể hai người liền đảo ngược. Ánh mắt anh yên tĩnh dịu dàng.

Bởi vì ánh mắt của anh, Thư Niệm không khỏi chột dạ.

Qua một hồi lâu, cô mới cam chịu số phận mà chấp nhận: “Được rồi, không có mang thì không đủ.”

Tạ Như Hạc cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu của cô.

“”Đi rửa mặt.”

Chờ lúc Thư Niệm từ phòng vệ sinh đi ra, Tạ Như Hạc cũng đã rửa mặt xong.

Lúc này đang ở trong phòng bếp nấu sữa bò.

Thư Niệm đi qua đứng ở gần anh. Lại nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, tâm tình của cô lại bắt đầu bực bồi cùng lo lắng, lo lắng một ngày nào đó trong tương lai, hình ảnh như thế có lẽ sẽ trở thành sự thật.

Tạ Như Hạc hỏi cô: “”Uống khi còn nóng, được không?”

Thư Niệm không yên lòng gật đầu.

Nhìn nồi sữa bò, Thư Niệm trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ lại một việc. Cô mấp máy môi, giả vờ như tùy ý hỏi: “Anh còn nhớ hay không, trước kia em hay mang sữa bò cho anh uống.”

Tạ Như Hạc lên tiếng đáp lại: “Còn nhớ.”

Lúc ấy ở tiểu khu,

Lúc ấy, Tạ Như Hạc đã cao hơn một mét bảy.

Nam sinh ở tuổi ấy cũng không tính là đặc biệt cao, nhưng cũng phát triển.

Thư Niệm kiểu gì cũng lo lắng cho mình, một ngày nào đó trong tương lai, dáng dấp của cô còn có thể cao hơn Tạ Như Hạc. Sẽ làm cho Tạ Như Hạc cảm thấy tự ti, không còn dám làm bạn bè cùng với cô.

Sau khi lo lắng một thời gian, Thư Niệm bắt đầu mỗi ngày mang sữa bò cho Tạ Như Hạc.

Hi vọng Tạ Như Hạc cũng có thể cao lớn giống như cô.

Khi đó mỗi ngày Thư Niệm đều mang hai hộp sữa bò, nghĩ đến mình ở nhà đã uống một chén, liền mang hai hộp kia cho Tạ Như Hạc uống. Xem ra anh không thích uống, nhưng không thể từ chối thái độ cứng rắn của cô.

Sau này.

Thân thể của Thư Niệm cũng chưa hề đụng tới, thoáng cái Tạ Như Hạc liền cao đến một mét tám.

Thấy thế Thư Niệm cũng không mang sữa tươi cho anh nữa.

“”Mẹ em khi đó luôn nói với em.” Thư Niệm phối hợp nói, “”mỗi ngày mang hai phần sữa bò cho hai người, giống như ở bên ngoài nuôi một tiểu bạch kiểm...””

““...””

Nói đến đây, đột nhiên Thư Niệm ngừng lại.

Hai người đều trầm mặc.

Ý thức được lời này không thích hợp, trong nháy mắt khuôn mặt Thư Niệm đỏ bừng lên, vội vàng đổi giọng: “”Chính là, trước kia em đối với anh rất tốt đấy chứ.. . Ý em chính là cái này... “”

“”Ừ?” Tạ Như Hạc nghiêng đầu nhìn cô, không giấu được ý cười trong mắt, “”Vì sao lại tốt với anh?”

Đôi môi Thư Niệm giật giật, không tìm được lý do giải thích.

Ngay sau đó, Tạ Như Hạc câu môi lên, cặp mắt đào hoa hơi thu lại, tiến lên trước mặt cô. Chú ý tới đầu Thư Niệm co lại vô ý thức lùi về sau, anh đưa tay cố định ở tại chỗ, nghiền ngẫm nói: “”Bởi vì anh là tiểu bạch kiểm em nuôi bên ngoài?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.