Trong trung tâm thương mại tấp nập người qua lại.
Tần Mặc cõng Trì Nghiên trên lưng, Trì Nghiên dung dăng xách theo một đống túi to nhỏ trong tay, chưa đi được mấy bước đã nghênh tới vô số ánh mắt chú mục của người qua đường.
Tần Mặc đành phải lờ tịt, giả vờ bình tĩnh.
Trì Nghiên ghé vào đầu vai anh, thong dong hưởng thụ mọi ánh mắt ghen tị của các cô gái đi ngang qua, thậm chí còn có tâm tình đi hỏi anh, "Trước kia anh cũng từng cõng người khác như này hả?"
"Ừ."
"Con gái?"
"Ừ."
"Vân Lam?" Ánh mắt Trì Nghiên đột nhiên trở nên bất thiện.
"Mẹ anh." Tần Mặc cố ý ngâm nga một trận rồi mới nói.
"..." Hoá ra ghẹo cô.
Trì Nghiên nghiêng đầu khẽ cốc một cái lên cái đầu Tần Mặc.
Thấy cô vậy Tần Mặc cũng không nhịn được nhếch môi cười, có cảm giác như mình không phải 30 tuổi mà đang là thiếu niên cấp ba 17-18 tuổi cõng cô bạn gái nhỏ.
Anh thốc mông cô một cái rồi lại tiếp tục bước vững vàng đi về phía trước.
Cho đến khi đến gần bãi đỗ xe, chợt gặp phải ánh mắt nhìn chằm chằm từ một đội người, ngay từ đầu Tần Mặc không chú ý, chờ đến khi nhận ra người quen thì đã muộn.
Anh còn chưa kịp thả Trì Nghiên xuống, mấy người kia giật mình kinh ngạc mà chào hỏi anh: "Tần tổng?"
Tần Mặc: "..."
Nháy mắt anh cảm thấy hình tượng vị lãnh đạo trang nghiêm của anh đã bị sụp đổ.
Người tới đúng là nhân viên trong công ty, tuy không biết tại sao nhóm nhân viên này xuất hiện ở đây.
"Đây là nhân viên trong công ty anh?" Trì Nghiên thấy một gương mặt có phần thân quen trong đó, vì thế nói, "Trùng hợp quá."
"Bạn gái của tôi." Tần Mặc đành phải giới thiệu.
"Ồ..." Vài vị nhân viên lập tức có vẻ mặt "quả nhiên là vậy", sau đó nhớ tới vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày của Tần Mặc thế cơ mà cũng cõng bạn gái, giờ bị bọn họ bắt gặp không biết bị có khó chịu hay không...
Thế là nhóm nhiên viên hấp tấp đẩy kẻ đầu sỏ gây tội — trưởng phòng của bọn họ, đồng thời nhanh nhảu tỏ vẻ đều do hắn ta cứ nhất quyết lôi kéo bọn họ tới nơi xa như này để liên hoan.
"... Bạn gái của Tần tổng xinh đẹp quá." Trưởng phòng bị hố.
"Cảm ơn." Trì Nghiên đáp.
Cô nhìn đám người đứng ở phía sau trưởng phòng, một đám hưng phấn chỉ hận không thể giơ di động ghi chụp ngay lại hình ảnh Tần Mặc cõng bạn gái, sau đó đăng vào trong nhóm nhân viên để bà tám một phen, khiến cho đám không thấy được tình cảnh này phải kinh sợ thì nghẹn cười.
Vất vả chờ Tần Mặc bày bộ lãnh đạo dặn dò một phen sau đó đuổi người ra đi, rốt cục cô không nhịn nổi nữa, nằm bò trên lưng anh cười sặc sụa, "Nhân viên công ty anh thú vị ghê... Chờ đi, sau hôm nay... hình tượng của anh trước toàn thể công nhân viên trong công ty đã được đổi mới rồi."
"..." Cô còn không biết xấu hổ mà nói.
Gương mặt Tần Mặc đen thui.
"Được rồi, đừng bày ra cái bản mặt này..." Trì Nghiên cười đủ rồi bắt đầu ôm anh làm nũng, "Chuyện này trách em, về nhà bồi thường cho anh được không."
"Bồi thường?" Anh hỏi.
"Ừ." Cằm cô nhẹ nhàng cọ cọ cổ anh, thả hơi bên tai anh, "Em mới vừa biết một cái tư thế mới."
"..." Tần Mặc bước ba bước cõng thẳng người lên xe ngay tức khắc.
Đại khái là quá ấn tượng với lần này, tháng sau tổ chức hôn lễ trưởng phòng không những mời Tần Mặc đến tham dự mà còn mời riêng cả Trì Nghiên cùng đến.
Hôn lễ được tổ chức ở một trang viên vùng ngoại ô.
Phong cách kiểu Pháp, bối cảnh chính là mấy tường hoa vô cùng lớn quay hướng về phía hồ nước trong vắt ở phía xa, lưng tựa đồi núi kéo dài, giữa quảng trường đặt vòng xoay ngựa gỗ, khinh khí cầu, tường hoa... vân vân... Rất giản đơn lại đầy lãng mãn.
"Phối trí đẹp quá." Có nữ đồng nghiệp hâm mộ, "Cả đời con gái có thể tổ chức một buổi hôn lễ như vậy thôi cũng đã mãn nguyện rồi."
Tần Mặc không khỏi ngoái đầu nhìn sang Trì Nghiên ở bên cạnh, nhưng thật ra đối với phối trí hôn lễ cô tỏ ra rất bình thường, có điều ánh mắt cô dừng lại trên người cô dâu chú rể, trong mắt là sự hâm mộ kín đáo.
Tần Mặc cũng quay đầu nhìn về phía nhân vật chính, nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của cô dâu, trong lòng anh bỗng khát khao được nhìn thấy Trì Nghiên trong bộ váy cưới ẵm hoa trên tay.
"Trì Nghiên." Tần Mặc nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, "Trong tương lai em muốn một hôn lễ thế nào?"
"Hôn lễ?" Trì Nghiên có hơi ngoài ý muốn, có phần không xác định cũng có chút vui sướng.
"Tuy em còn trẻ nhưng anh thì không." Tần Mặc thoáng hơi do dự, "Anh nghĩ chúng ta..." Cũng nên bước tiếp tới giai đoạn tiếp theo.
Có điều anh không muốn khiến cô phải áp lực, vì thế lại hỏi: "Về vấn đề con cái... Lúc trước anh cầu hôn em cũng không hẳn bởi vì có con. Nếu em thích trẻ con vậy chúng ta sinh một đứa, nếu hiện giờ em chưa có ý định vậy thì em cứ tiếp tục làm điều em muốn trước... Tuy nói như vậy nhưng dù kết hôn hay không thì dường như cũng không có gì thay đổi, nhưng nếu chúng ta kết hôn anh và em cũng có điều bảo đảm, ví dụ như ngoài ý muốn..."
Đây có được coi như lời cầu hôn không? Lời cầu hôn con gái như thế này đây... Không hổ là Tần Mặc.
Trì Nghiên cười, Tần Mặc trần thuật xong một hồi mới hỏi cô, "Em nghĩ sao?"
Lần đầu tiên cầu hôn trong đời, anh cứ cảm thấy câu từ chưa diễn tả hết ý mình, cứ cảm thấy đã thiếu thứ gì đó nhưng lại không nghĩ ra được là thiếu thứ gì, đành phải quay đầu nhìn về phía Trì Nghiên.
Kết quả nhìn cả hồi lâu nhưng đối phương vẫn luôn cúi đầu không hề có đáp lại bất kỳ điều gì. Tần Mặc hít sâu một hơi, thầm nghĩ, có lẽ mình đã quá nôn nóng, vì thề nhỏ giọng nói:
"Nếu em cảm thấy không được vậy thì quên đi, cứ cho là anh chưa nói..."
Với tuổi này của cô, không có ý định kết hôn mới là điều bình thường.
Tần Mặc tự mình an ủi như vậy, nhưng dù vậy thì vẫn không nhịn được muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, kết quả vừa mới đứng dậy, Trì Nghiên đã níu tay anh lại: "Em vừa mới gật đầu."
Giọng cô rất nhỏ, anh chẳng hề nghe rõ.
Cô dường như có hơi xấu hổ, vẻ mặt buồn bực đi lặp lại một lần: "Em vừa gật đầu, anh không thấy sao?"
Trong nháy mắt, trong lòng vốn giăng kín mây đen lập tức bị xua tan, Tần Mặc rất muốn ôm trầm lấy Trì Nghiên vào trong lòng nhưng lại ngại với những người đang tham dự hôn lễ, anh đành phải ra sức nắm chặt tay Trì Nghiên.
Hai người lại lần nữa ngồi xuống, trên sân khấu phù rể đang đưa nhẫn kết hôn cho chú rể.
Trì Nghiên nghiêng đầu dựa vào vai Tần Mặc: "Trứng bồ câu của em đâu?"
"Lần trước em nói quá nhỏ nên anh đã đặt lại lần nữa, tháng sau hẳn mới có."
"... Nhẫn còn chưa đến mà anh đã cầu hôn, trận cầu hôn này có phải anh quá có lệ rồi không."
"..."
"Thôi, cầu hôn có lệ cũng cầu rồi, hôn lễ —— không phải anh vừa hỏi em có ý tưởng gì sao? Em muốn tổ chức trên đảo, tốt nhất là đảo tư nhân không có ai quấy rầy, ngoài ra em muốn váy cưới được thiết kế riêng, nhãn hiệu XX, còn có thiết kế dựng sân khấu, em muốn nghệ thuật gia XX tới hỗ trợ thiết kế..."
"Còn gì không?"
"... Anh không hỏi xem dự toán mất bao nhiêu sao?"
"Dự toán bao nhiêu?"
"Không biết, có lẽ phải lên tới tám chữ số, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp nha."
"... Em thích là được."
......
Trên sân khấu cô dâu và chú rể đã trao xong nhẫn cho nhau, chú rể đang hôn say đắm cô dâu.
Giữa những âm thanh hò reo náo động, dưới sân là một cặp đôi cô dâu chú rể trong tương lai, họ đan mười đầu ngón tay vào nhau, khẽ vạch lên những kế hoạch về hôn lễ tương lai của bọn họ.
========= Hoàn~ ======
Tác giả nói không có phiên ngoại nên bộ truyện chỉ đến đây là kết thúc.