Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 22: Chương 22




Cố chủ của Ninh Phi muốn giết mình.

“Tại sao?” Thành Dương ngơ ngác hỏi.

Ninh Phi bận rộn thu dọn đồ đạc, chỉ kịp ném lại một câu “Không biết”. Mới tỉnh lại từ trạng thái vô tri vô giác, đồ đạc nhét vào vali quá nhiều quá loạn. Hắn lấy mấy tờ báo vô dụng ra, liếc nhìn, rồi ngượng ngùng xé vụn.

Bản thân Thành Dương đã ở ngay đây, hắn cần gì phải giữ lại những thứ này?

Hắn tiến vào phòng ngủ, lượm vài bộ quần áo, mang nguyên hộp quần lót chưa mở đi ra. Khi quay trở lại, Thành Dương vẫn đang ngơ ngác tự hỏi, dường như hoàn toàn không chú ý hình ảnh trên giấy vụn.

Điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Ninh Phi kéo khóa vali, đẩy Thành Dương ra cửa. Mới chạm tới lưng dẫn đường, người kia chợt giật mình bừng tỉnh, lên tiếng: “Có thể mở còng tay ra trước không —— tôi có thể tự đi.”

Thấy hắn có vẻ không tình nguyện, Thành Dương bổ sung một câu: “Dù sao, trong thời gian ngắn tôi cũng không thể nào trở về công đoàn.”

Ninh Phi bắt được từ mấu chốt.

“Thời gian ngắn?” Hắn hỏi.

“Đến khi làm rõ chân tướng sự tình, sau khi chứng minh vô tội, chung quy vẫn phải trở về.”

Ninh Phi đặt tay sau lưng Thành Dương, nghe những lời này, cười khẩy: “Công đoàn có cái gì tốt.”

Thành Dương còn nhớ thân phận của hắn, một lính gác đào ngũ khỏi công đoàn. Y khẽ thở dài, phủ nhận: “Không phải có hay không, chỉ là phải làm như thế. Tôi là một dẫn đường, ngoại trừ quay lại công đoàn, không có cách nào khác.”

Ninh Phi khẽ “Hừ” một tiếng, nhưng vẫn vặn đứt dây xích ở còng tay. Hai người một trước một sau đi xuống lầu, vòng qua hẻm nhỏ, đi thẳng về phía Nam. Có một chiếc xe Jeep đậu ở ven đường, Ninh Phi đập vỡ cửa sổ thủy tinh, thò tay vào mở cửa từ bên trong, ngồi vào ghế lái. Hắn lôi hai đầu dây điện bên dưới vô-lăng, nhẹ nhàng chập vào nhau, nơi hai dây kim loại tiếp xúc xuất hiện vài tia lửa nhỏ.

Nổ máy.

Mèo đen nhào qua ô cửa sổ, linh hoạt nhảy vào ghế sau, nép vào góc tối cuộn mình thành một khối. Lính gác quay đầu nhìn Thành Dương, im lặng giục y lên xe.

Thành Dương vừa ngồi xuống đóng cửa lại, Ninh Phi bèn lập tức gấp rút đạp chân ga. Bọn họ lái xe dọc theo con sông, mãi đến nhánh sông phụ đổ vào mặt sông mênh mông. Nền xi măng nội thành không biết từ khi nào thay bằng mặt đường nhựa, cuối cùng biến thành đường đất sét vàng gập ghềnh cạnh bờ sông. Đây là vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, camera cũng phân bố rất ít. Cửa sông ở ngay trước mắt, từ xa có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp xanh um mặt nước, là một rừng đước.

Thành Dương nhớ gần đây hẳn là có một làng chài bỏ hoang. Hơn mười năm trước, để bảo vệ môi trường, cả làng bị cưỡng chế di dời, ổn định ở nơi khác.

Ninh Phi lái thêm một đoạn mới tắt máy dừng xe, ra hiệu cho Thành Dương bước xuống.

Cách vài mét, mèo đen lặng lẽ theo sau họ.

Thành Dương không biết Ninh Phi định dẫn mình đi đâu lánh tạm, cũng không cách nào suy nghĩ cặn kẽ, cơn đau đầu chuyển đến người mình lại đột nhiên phát tác. Hoàng hôn, một vầng tà dương màu da cam treo trên cửa sông bát ngát. Y híp mắt nhìn phía trước, trên võng mạc phản chiếu vài đốm sáng mơ hồ, chói đến mức gần như chảy nước mắt.

Ninh Phi đột nhiên mở miệng: “Lúc nhỏ, tôi lớn lên ở gần đây.”

“Ừm.” Thành Dương nhẹ giọng đáp: “Cậu đến từ làng chài kia sao?”

Lính gác say sưa ngắm tà dương, nói như tự nhủ: “Không sai. Bao năm rồi chưa quay lại, thật đẹp…”

Thành Dương nhắm mắt, day day huyệt thái dương.

Ninh Phi xoay người nhìn y, vẻ mặt vốn ngẩn ngơ lập tức hóa thành lo sợ: “Lúc đó cậu đã làm gì?” Hắn hỏi: “Chuyển dời tổn thương?”

Thành Dương gật đầu.

Lời lính gác có phần cứng ngắc: “Trả lại đi, tôi không cần.”

“Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu mất khống chế.” Y nói.

Thành Dương là một người rất tốt. Y đã cho Ninh Phi một đoạn kí ức sâu đậm ấm áp nhất, khiến hắn trăn trở nhung nhớ bao nhiêu năm.

Nhưng hôm nay phần tốt này có hơi vượt quá, xưa nay Ninh Phi chưa từng mong đợi điều này.

Khó chịu lắm đây, hắn nghĩ, sao hắn có thể để Thành Dương chịu đựng loại đau đớn này chứ?

“Tôi sẽ không mất khống chế.” Hắn nói, giọng điệu vừa hung bạo vừa nôn nóng.

Thành Dương thấp giọng phản bác: “Rõ ràng lúc đó cậu đã đến giới hạn.”

“Tôi có thể nhịn được.”

Thành Dương chưa kịp lên tiếng, miệng đã bị chặn lại. Ninh Phi thừa dịp y còn chìm trong trạng thái suy yếu khó chịu, tiến lên một bước cưỡng hôn y. Đó là một nụ hôn vụng về, gần như cướp đoạt và cắn xé, đầu lưỡi Thành Dương bị mút đến hơi đau. Y nhíu mày định lùi lại. Ninh Phi lại lùi trước một bước, trợn mắt nhìn y, trông vừa rụt rè vừa hung tợn.

Trong mắt hắn phản chiếu nửa vầng sáng buổi chiều tà ấm áp.

“Cậu…” Thành Dương thận trọng chọn từ ngữ, không chắc chắn bản thân nên tỏ ý kháng cự hay thẳng thừng trách mắng.

Ninh Phi ngắt lời, giọng nói vì run rẩy mà không ổn định: “Cố chủ từng có ơn với tôi. Hôm nay bà ấy cho người nhắn với tôi, muốn tôi nhất định phải giết cậu. Tôi nói không được, giữa tôi và cậu còn giao dịch.”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thành Dương ngơ ngác đợi hắn tiếp tục.

Ninh Phi nói tiếp: “Bà ấy hỏi cậu trả tôi bao nhiêu, bà ấy sẵn sàng ra gấp ba.”

“Cho nên?” Thành Dương hỏi: “Cậu phải giết tôi ở đây ư?”

“Tôi đã từ chối.” Hắn chớp mắt: “Gấp ba của bà ấy vô giá trị với tôi, tôi chỉ muốn lên giường với cậu.”

Hai gò má hắn sung huyết đỏ bừng, ánh mắt ngời sáng. Thành Dương nhất thời nói không nên lời.

Mặt trời chìm xuống từng tấc một, ánh sáng trong mắt Ninh Phi cũng tối đi từng phần.

Cuối cùng, Thành Dương dời tầm mắt: “Xin lỗi.”

“Không có gì đáng xin lỗi, tôi hiểu được.” Ninh Phi thẫn thờ nói. Qua một hồi lâu, hắn lại mở miệng, ngữ điệu uể oải: “Vậy thì chuyển thương tổn của cậu về lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.