Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 2: Chương 2




Mưa gió đã tới.

Bầu trời u ám đè lên lớp mây đen kịt đục ngầu, bốn, năm giờ chiều, đường phố đã mờ mờ một khoảng. Cuồng phong nổi lên, mang theo cơn mưa to như hạt đậu lách bách đánh vào hàng lưới chống trộm trên mái hiên. Thành Dương vất vả bung dù, đội mũ trùm cúi đầu bước đi.

Đây là nơi mà đa số thị dân tuân thủ pháp luật sẽ không đặt chân đến, dường như thành phố Hải Hà trên bản đồ chỉ là u nhọt khó trị, là vết thương thối rữa. Chân tường bong tróc chất đầy rác thải, ruồi nhặng vo ve lượn quanh. Hai ba “chim vàng anh” (gái điếm) trước cửa sổ uể oải vẫy khách, nước bẩn tụ lại bên dưới thành một khe nước nhỏ. Thành Dương cẩn thận tránh đi để không đạp lên bất cứ thứ gì, thế nhưng mưa quá lớn, nhuộm ướt cái quần dài của y từ đầu gối xuống thành màu lam đậm như mực Tàu, giày da cũng bị vấy màu đất nâu vàng.

Y muốn đến nơi này tìm một người.

Dẫn đường trẻ tuổi nghỉ chân giữa giao lộ, hai lối rẽ rộng chưa đầy một mét tách ra kéo dài đến chỗ ngoặt tiếp theo, y giương mắt nhìn qua, tầng tầng lớp lớp tòa nhà cũ kĩ liền kề nhau, chạy dài thành mê cung tường cao.

Thành Dương lặng lẽ thở dài.

“Ê.”

Một chiếc đũa bay tới đâm vào tán dù, rồi lộp bộp rơi xuống nằm dưới chân y, Thành Dương theo âm thanh nhìn về phía trước, trên lầu ba có cô gái vẫy tay với y: “Gọi anh đó, anh đẹp trai.”

Thành Dương kéo thấp mũ trùm, hắng giọng hô: “Tôi không hẹn hò.”

“Lăn, ai muốn hẹn hò với anh.” Cô gái trẻ lớn tiếng quát: “Tôi mới không bán. Muốn chơi muốn điên hẻm thứ sáu bên trái, vay tiền bán mình rẽ phải phố Hai phía Bắc, phóng viên cảnh sát nhân dân ngầm điều tra thì tôi khuyên anh nên quay đầu sớm đi. Đừng đứng dưới lầu nhà tôi chắn đường, phiền.”

Đã tìm đến đây rồi, sao y lại phải quay đầu?

Thành Dương nói: “Tôi muốn tìm một người.”

“Hai mươi đồng, nhét vào khe cửa.”

Y mở ví da lấy ra hai tờ tiền giấy, ngồi xổm xuống nhét vào. Mưa nhỏ dần nhỏ dần, màn mưa cũng thưa thớt hẳn, Thành Dương có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập xuống lầu. Chốc sau, cửa sổ nhỏ trên cửa sắt mở ra, lộ ra nửa mặt trắng nõn và con ngươi đen lay láy.

Thành Dương không được tự nhiên quay người, chếch khỏi tầm mắt cô gái.

“Tìm ai?” Cô nàng hỏi.

“Một nam giới, tự xưng lính đánh thuê, hoặc hành nghề tự do. Tầm tuổi tôi, khoảng tháng trước đến đây.”

Cô gái xì cười: “Đại ca, tôi còn chưa thấy mặt, sao biết hai người bao lớn.”

“Cô biết người tôi hỏi là ai.” Thành Dương ôn hòa vạch trần: “Ba tuần nay, trước sau cũng phải bảy người nghe ngóng thông tin anh ta từ cô. Tính cả tôi, cô lời tổng cộng hơn hai trăm đồng.”

“Anh đang nói chuyện ma quỷ gì thế!”

Con mắt kia hoảng loạn nháy một cái, dường như định lập tức đóng cửa sổ, quay đầu bỏ đi. Thành Dương khẽ cười một tiếng, giơ ngón tay trỏ về phía cửa sổ nhỏ, cách nửa xăng-ti-mét không khí chỉ lên trán cô gái. Cô ta lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, trên mặt có chút mê mang đứng sau cánh cửa.

“Phố Mười Ba Đông, số 27, 501.” Y thấp giọng nói: “Đa tạ. Bên ngoài trời còn đang mưa, cô có thể trở về ngủ một giấc, mơ một giấc mộng đẹp.”

Cô gái ngơ ngác quay người, Thành Dương giúp cô ta kéo cửa sổ nhỏ lên.

Y hướng về phía bên phải, bước chân không nhanh không chậm. Hẻm nhỏ quanh co quanh co, y hạ dù thật thấp, chậm rãi tìm kiếm, phố Mười Hai, phố Mười Ba, số 26, số 27, tầng 5, 501.

Trong thang lầu mờ tối, dẫn đường hít một hơi thật sâu.

Y biết đây là một quyết định hoàn toàn sai lầm, nhưng lại không có lựa chọn nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.