Không cần ta, ta không cần.
Không yêu ta, ta không yêu.
Dập tắt ngọn đèn, ngay cả hình bóng cũng không còn tồn tại.
~~~ “Không yêu ta, ta không yêu” – Vương Phỉ ~~~
Tôi cứ thế ở lại biệt thự của Tần Thiệu. Tần Thiệu vẫn chưa
hoàn toàn hết đề phòng tôi. Tôi biết giới doanh nhân lòng dạ ai cũng sâu như biển,
âm mưu nhiều như mây, tùy tiện dỡ xuống đề phòng là không thể, vì vậy nóng ruột
cũng vô dụng.
Tôi rất ít khi trở về trường, học kỳ này vốn không cần phải
lên lớp nữa. Tôi nghĩ nên quay về trường làm công tác chủ nhiệm lớp. Vừa mới trở
về đã bị giáo sư hướng dẫn đẩy đi họp thay ông ấy. Thì ra thầy hướng dẫn của
tôi lại chọc phải mấy đồng nghiệp khác, ông ấy sợ trong hội nghị công nhân viên
chức gặp phải kẻ thù, nhỡ may lại dấy lên tranh chấp thì ngay cả trường học
cũng không đặt chân vào được nữa, nên mới ép tôi thay mặt tham dự. Dù sao, loại
hội nghị này không yêu cầu từng cá nhân phát biểu, cũng chỉ là bệnh hình thức
thôi.
Tôi nghĩ giáo sư của chúng tôi làm người thật thất bại, người
trong ngành trong nước đều không có ấn tượng tốt về ông ấy, nay cả đồng nghiệp
cũng nhìn không thuận mắt, sau này lại có một sinh viên tự sát khiến tiếng ác của
ông ấy lại như thêm sương trên tuyết, nghĩ vậy nên tôi đành làm từ thiện cho
ông ấy, đi tham dự hội nghị này.
Hiệu trưởng đầu bóng loáng như biển Địa Trung Hải đứng trên
đài chủ tịch tuôn ra một loạt tổng kết về trọng điểm giảng dạy thời gian vừa
qua, trên cơ bản là tỷ lệ năm mươi năm mươi, một nửa thành tích, một nửa trách
phạt, giống như bất cứ một hội nghị nào tôi từng tham dự trước đây. Tôi buồn ngủ,
vốn định cầm một bản báo cáo về để tiện ăn nói với giáo sư, nhưng nghe đi nghe
lại vẫn không tìm được trọng điểm nào đáng để ghi chép, tôi đóng bút lại, định
bỏ về sớm.
Không ngờ chủ đề của hiệu trưởng lại thay đổi, ông ta nói:
“Gần đây, năng lực của trường chúng ta tăng mạnh, danh tiếng tại nước ngoài
ngày càng vang xa, rất nhiều trí thức mong muốn đến trường chúng ta làm việc.
Nhất là những sinh viên vốn từ trường ta ra nước ngoài du học, sau khi tiếp thu
những tri thức tiến bộ của nước ngoài đều mong muốn được trở về trường giảng dạy.
Giống như hôm nay, tôi muốn giới thiệu với mọi người sinh viên một trong những
khóa đầu tiên của trường ta, tiến sĩ Ôn Khiếu Thiên, sau này, cậu ấy sẽ chính
thức tham gia vào đội ngũ công nhân viên chức của trường ta.”
Hàng phía trước có người đứng lên, xoay lại cúi người chào
chúng tôi. Tôi nhìn lại, thật sự là Ôn Khiếu Thiên mà tôi biết. Anh ấy mặc một
chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác màu vàng nhạt, đeo một cặp mắt kính. Điển hình
của loại nhã nhặn mà biến chất.
Hiệu trưởng nói: “Tiến sĩ Ôn Khiếu Thiên tốt nghiệp đại học
Chicago ngành hải dương học, bắt đầu từ học kỳ sau sẽ chịu trách nhiệm chương
trình hải dương học, được mở cho những sinh viên chưa tốt nghiệp. Mời mọi người
cho một tràng pháo tay.”
Tôi có chút ngạc nhiên, Ôn Khiếu Thiên vẫn thực hiện hứa hẹn
của chúng tôi, anh học hải dương, tôi học thổ địa, ghép lại với nhau chính là địa
cầu. Đó là ý kiến ngày đó tôi bốc đồng nghĩ ra. Không ngờ biết bao năm sau, những
thứ khác đều đã thay đổi, chỉ có hai chuyện này có thể hoàn thành. Thế nhưng
người đã không còn ở bên nhau nữa, còn ghép thành địa cầu làm cái gì?
Ôn Khiếu Thiên sống thật sự không tệ, sự nghiệp và tình yêu
đồng loạt gặt hái thành công. Anh đã tốt nghiệp trở về, tôi còn dậm chân tại chỗ.
Thật ra tôi cũng có thể tốt nghiệp sớm một chút, nhưng luôn lo lắng không vào
được danh sách những người được ở lại trường nên vẫn kéo dài không chịu hoàn
thành khóa luận, chờ anh trở về. Nay có tốt nghiệp hay không chẳng còn quan trọng
nữa. Ai ngờ được kết cục lại là thế này?
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, hiệu trưởng lại bổ sung:
“Hôm nay nếu tiến sĩ Ôn có thời gian có thể đi dạo trong trường, thừa dịp hôm
nay các học viện đều có người tới tham dự hội nghị, đi làm quen với môi trường
làm việc trước, cũng để sau này tiện phối hợp.”
Tôi nghĩ, ô dù của Ôn Khiếu Thiên thật sự không nhỏ. Vừa tốt
nghiệp đã có tư cách tới đại học A dạy học, còn có thể khiến hiệu trưởng tự
mình dặn dò các khoa đón tiếp cho tốt. Tôi từng là kẻ có tiền, ở độ tuổi này có
chút mập mờ vốn là nhìn không ra, nhưng vì trải qua cuộc sống trắc trở, có vài
thứ khiến tôi nhạy cảm hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Trước đó tôi còn sợ Tần Thiệu sẽ làm anh khó xử, nay xem ra,
thực lực hai người này có lẽ là ngang nhau.
Nếu không có câu “không phải” lạnh lùng kia, có lẽ tôi sẽ tới
tìm anh vay tiền. Tuy không cách nào hoàn trả nhưng kiếp sau tôi sẽ làm trâu
làm ngựa báo đáp anh. Vì vậy, ngay cả kiếp sau, chúng tôi cũng đã bỏ lỡ.
Đây đúng là một câu kết luận khiến người ta đau lòng.
Buổi chiều, tôi tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nó nằm
trong một công trình kiến trúc giả cổ, mái đỏ, tường trắng, song cửa sổ bạc
màu, bên ngoài là sân vườn uốn lượn, còn có một dây đu đã cũ nát. Nhớ tới câu
thơ “Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ. Ngoài lộ người đi, trong mỹ nhân cười rộ*”.
Tôi không khỏi bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc đu dây, miễn cưỡng có thể coi
mình là một mỹ nhân.
* Nguyên văn: Tường lý thu thiên tường ngoại đạo, tường ngoại
hành nhân, tường lý giai nhân tiếu. (Bài thơ “Điệp luyến hoa – Xuân tình” của
Tô Thức, dịch thơ Nguyễn Chí Viễn)
Mây trắng trên trời lững lờ trôi. Tôi ngẩn người nhìn chúng,
ngay cả Ôn Khiếu Thiên tới lúc nào tôi cũng không biết. Trước đây tôi như gắn hệ
thống tự động định vị anh vậy, còn cách rất xa đã reo chuông báo hiệu. Nay anh
đến từ lúc nào tôi không còn cảm nhận được nữa. Xem ra, bảy năm quả thật có thể
thay đổi không ít chuyện. Bạn xem, ngay cả tôi cũng đã thay đổi rồi.
Ôn Khiếu Thiên nói: “Lô Hân Nhiên, chúng ta nói chuyện đi.”
Bóng anh chặn tầm nhìn của tôi, tôi nói: “Có gì để nói?”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Tần Thiệu không phải người dễ đối phó
đâu.”
“Anh mới là người không dễ đối phó. Cả nhà các anh đều không
dễ đối phó.”
“Lô Hân Nhiên, em nói chuyện tử tế với anh đi.”
“Mẹ anh mới phải nói chuyện tử tế với tôi.”
Tôi định đứng lên bỏ đi, khi đó, tôi siết bao hy vọng anh có
thể nói chuyện rõ ràng với tôi, nhưng nay đã muộn, tôi đã không còn gì để nói nữa.
Phụ nữ trở mặt nhanh như trở bàn tay, không biết sao?
Ôn Khiếu Thiên hô lên phía sau tôi: “Lô Hân Nhiên, em tỉnh
táo một chút được không?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta: “Tôi không tỉnh táo ở chỗ nào? Tôi
biết rõ việc tôi đang làm hơn bất cứ thời điểm nào khác.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Đây không phải em.”
Tôi nhìn anh ta mà thấy tức cười, cười ra nước mắt: “Ôn Khiếu
Thiên, anh đã nói không biết tôi rồi, anh dựa vào cái gì để nói tôi hiện giờ
không phải tôi? Đây là tôi. Mấy năm nay tôi đều sống thế này. Tôi sống rất thoải
mái. Tôi thấy anh cũng sống không tệ. Quên mất, chúc mừng anh, cuối cũng cũng
áo gấm về quê, vinh quang trở về.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Nhiên Nhiên, nói chuyện nghiêm túc với
anh. Em nói như vậy anh không quen.”
“Nhiên Nhiên” là cái tên mà trước đây chỉ mình Ôn Khiếu
Thiên gọi tôi, khi đó tôi nghĩ một tiếng “Nhiên Nhiên” này đặc biệt ngọt ngào,
giống như ướp mật vậy, cuộn tròn trên đầu lưỡi, mang theo hương vị mềm mại cổ
xưa, nhất là phát ra từ Ôn Khiếu Thiên, tôi cảm thấy đây là âm tiết dễ nghe nhất
trên thế giới. Chỉ cần anh mở miệng gọi, tôi sẽ say mê nghiêng ngả.
Tôi nói: “Nhiên Nhiên đã chết từ lâu rồi, người đứng trước mặt
anh tên là Lô Hân Nhiên.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Em hận anh như vậy sao?”
Tôi nói: “Anh còn trông chờ tôi còn yêu anh hay sao? Anh
quan tâm à? Tôi chết hay chưa anh có quan tâm sao?”
“Ít ra em còn chưa chết!”
Tôi đứng sững sờ tại chỗ, tôi không hiểu những lời này có ý
gì. Tôi sống nhiều năm như vậy, đọc nhiều sách như vậy, nghe nhiều chuyện như vậy,
cuối cùng vẫn bị những lời này làm cho sững sờ.
Ít ra em còn chưa chết. Ý hẳn là, chờ em chết rồi hãy nói.
Loại người như em sống cũng đã không dễ dàng, nay còn chưa chết hẳn nên biết ơn
rồi.
Tôi không ngờ Ôn Khiếu Thiên đã hà khắc đến mức này. Tần Thiệu
muốn tôi chết, Ôn Khiếu Thiên cũng muốn tôi chết. Tôi chỉ cảm thấy gió thu giống
như làn hơi lạnh từ hầm băng quất tới khiến toàn thân tôi run run.
Tôi nói: “Ôn Khiếu Thiên, tôi sẽ chết. Không khiến anh quan
tâm.”
Anh kéo tay tôi nói: “Ý anh không phải như vậy. Em hiểu mà.
Ý anh không phải như vậy.”
Làm sao tôi hiểu được? Làm sao tôi có thể hiểu được? Bỗng
dưng anh bỏ đi bảy năm, khi trở về lại nói với tôi rằng tôi sẽ hiểu, xin hỏi
tôi dựa vào cái gì để hiểu?
Tôi hất tay anh ra: “Anh buông ra.”
Ôn Khiếu Thiên cố chấp nói: “Rời khỏi Tần Thiệu đi.”
Tôi nói: “Tôi không thích.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Làm thế nào mới khiến em rời khỏi Tần
Thiệu?”
Ôn Khiếu Thiên muốn tôi rời khỏi Tần Thiệu như vậy có lẽ vì
sợ khi Tần Thiệu biết quan hệ giữa tôi và Ôn Khiếu Thiên rồi, trong lòng ông
anh trai hàng xóm, Ôn Khiếu Thiên sẽ trở nên đáng ghét giống tôi chăng. Nhưng
anh nào có biết, Tần Thiệu đã biết từ lâu rồi.
Tôi nhướng mày khinh thường nói với anh: “Không phải anh có
đai đen Taekwondo sao? Việc này chờ anh đánh cho Tần Thiệu một trận rồi nói tiếp.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi chằm chằm. Tôi từng yêu đôi mắt khi
cười rộ lên sẽ cong cong kia, nhưng tôi tôi biết anh sẽ không bao giờ cong đôi
mắt cười với tôi nữa.
Tôi hất tay anh ra rồi rời đi. Chỉ còn mình anh đứng dưới
ánh trời chiều. Lần đầu tiên trong đời, tôi xoay lưng bỏ đi trước anh. Trước
đây, chỉ có tôi nhìn anh rời khỏi, lúc này, cuối cùng tôi cũng học được rằng,
trong tình yêu, người quay lưng đi trước mới là người chiến thắng.
Điều tôi không ngờ tới là, khi vừa đặt chân vào phòng khách
nhà Tần Thiệu, tôi lập tức nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên và Tần Thiệu đang quần nhau
thành một khối. Có lẽ quản gia bị Tần Thiệu ra lệnh không được nhúng tay, ông ấy
đành hoảng hốt đứng bên cạnh, khi nhìn thấy tôi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.
Cuối cùng ông ấy cũng không phải Sebastian chỉ biết bảo vệ
chủ nhân.
Quản gia nào biết rằng, tôi còn hận bọn họ không thể cứ đánh
nhau như thế cả đời, còn tôi có thể đứng bên cạnh xem trò cười. Bởi vì tôi muốn
đánh bọn họ từ rất lâu rồi. Nếu bọn họ đã thay tôi thực hiện nguyện vọng, vì cớ
gì tôi phải ngăn cản? Tôi chỉ việc “tọa sơn quan hổ đấu” thôi.
Mặc dù Ôn Khiếu Thiên có đai đen Teakwondo, dù Tần Thiệu nhiều
hơn Ôn Khiếu Thiên bảy tuổi, nhưng có lẽ anh ta đã từng tập võ, hai người đều
chặn chân, siết cổ nhau, cũng không tệ lắm. Tần Thiệu đột nhiên nhìn Ôn Khiếu
Thiên chằm chằm, nói: “Chuyện đến nước này, nhà cậu cũng có phần, cậu có tư
cách gì tới yêu cầu tôi?”
Ôn Khiếu Thiên thoáng nới lỏng tay. Tôi còn cho rằng Ôn Khiếu
Thiên thật sự tới đánh nhau vì tôi, thì ra vì va chạm lợi ích kinh doanh mới tới.
Xem ra đối với Ôn Khiếu Thiên, anh trai hàng xóm cũng thường thôi, chỉ vì chút
lợi ích gia tộc đã đỏ mặt tía tai rồi?
Ôn Khiếu Thiên buông tay, Tần Thiệu cũng buông tay theo, phủi
phủi bụi trên người, lại khôi phục dáng vẻ của một quân vương, uy vũ đứng một
bên.
Ôn Khiếu Thiên đứng lên từ trên mặt đất, chán chường lau vết
máu bên môi, đi về phía cửa. Tôi đứng từ một nơi khuất gần đó, vừa rồi bọn họ bận
đánh nhau, không phát hiện ra tôi, vì vậy khi nhìn thấy tôi, Ôn Khiếu Thiên có
chút giật mình hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại đi tới bên cạnh tôi,
kéo tay tôi nói: “Theo anh đi.”
Ha! Theo anh đi? Bảy năm trước, khi anh bay tới nước Mỹ của
anh, vì sao không nói những lời này? Nay cuối cùng anh cũng dám thừa nhận quen
biết tôi trước mặt Tần Thiệu?
Tôi nói: “Tôi không biết anh, vì sao phải đi theo anh?”
Có lẽ anh ấy vừa đánh rất hăng say, đôi mắt cũng sung huyết,
hồng rực. Trước đây, khi biết anh từng luyện Taekwondo, tôi đã rất ngạc nhiên,
bởi vì nhìn anh rất giống một học sinh ngoan ngoãn, không hề có vẻ như sẽ đánh
nhau, tôi không thể tưởng tượng được khi đánh nhau anh sẽ như thế nào. Rốt cuộc
cũng đã thấy, chỉ không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này.
Đôi mắt đỏ rực của anh nhìn tôi không chuyển.
Anh hỏi tôi: “Em yêu anh ta?”
Tôi nói: “Anh ấy là hoàng tử bé của tôi, tôi là tiểu hồ ly của
anh ấy.”
Khi nói những lời này, toàn thân tôi run lên, đã lâu chưa
nói những lời buồn nôn như vậy, trước đây tôi từng nói tất cả những lời buồn
nôn với anh, bảy năm sau, tôi vẫn còn nói những lời buồn nôn ấy cho anh nghe,
không biết anh có còn tiếp nhận được không.
Đôi mắt anh càng ngày càng đỏ, anh nói: “Anh ta đã có vợ, biết
không?”
Tôi nhún vai nói: “Vì vậy tôi mới là tiểu hồ ly tinh của anh
ấy.”
Tôi nghĩ, trước mặt Tần Thiệu, nhất định Ôn Khiếu Thiên rất
mất mặt, không chỉ vì lợi ích kinh doanh mà tìm đến đây náo loạn một phen, còn
cố gắng mang tình nhân của Tần Thiệu đi ngay trước mặt Tần Thiệu. Tiếc rằng anh
không ngờ rằng tôi sẽ vô sỉ như thế cũng nên.
Nhát dao anh đã tặng cho tôi, tôi cũng muốn trả lại cho anh ấy.
Dù không biết xấu hổ tôi cũng muốn nhìn vẻ mặt không kìm nén được của anh.
Cuối cùng, Ôn Khiếu Thiên buông tay, thất thểu biến mất
trong bóng đêm. Nhìn bóng lưng anh, tôi nghĩ tôi yêu anh như thế, vì sao chúng
tôi lại lưu lạc đến nước phải tổn thương lẫn nhau thế này? Nếu tôi có cỗ máy thời
gian, tôi muốn quay trở về thời gian bảy năm trước, cái ngày tôi vẫn còn vô tư
yêu anh, bất chấp tất cả, coi anh là trời, coi anh là đất. Đáng tiếc, tạo hóa
trêu ngươi, hiện thực không sánh được với khổ tình, biến tôi thành dáng vẻ sa
ngã, yêu không được hận cũng không xong này.
Tần Thiệu lên tiếng phía sau tôi: “Tối như vậy còn có thể
nhìn thấy gì à?”
Tôi xoay người, nhìn thấy trên gương mặt luôn không nhiễm một
hạt bụi của Tần Thiệu cũng đã thâm tím, không khỏi oán giận Ôn Khiếu Thiên vì
sao không đánh vào mấy chỗ trí mạng ấy. Rồi lại nghĩ, nếu mỏ vàng chết, bố tôi
cũng theo sau luôn, vì vậy suy nghĩ cũng phải thay đổi một lần, đổi thành vì
sao Ôn Khiếu Thiên không đánh nát gương mặt anh ta luôn cho rồi?
Nghĩ về phần nghĩ, còn kế hoạch lấy lòng mỏ vàng của tôi vẫn
phải tiến hành. Tôi nói với quản gia: “Phiền ông cầm túi cấp cứu tới đây, sau
đó gọi bác sĩ tới phòng khách nhỏ trên tầng hai một chuyến.”
Sau đó tôi kéo Tần Thiệu lên tầng hai.
Rất nhanh quản gia đã mang túi cấp cứu tới, tôi nhận lấy rồi
nói với Tần Thiệu: “Trước đây tôi từng làm thêm ở phòng khám bệnh, anh để tôi xử
lý qua một chút, rồi chờ bác sĩ đến được không?”
Lần này, Tần Thiệu ngoan ngoãn ngồi xuống nói: “Tôi tạm tin
cô một lần.”
Tôi lấy bông ra, thấm một chút cồn khử trùng, đứng bên cạnh
lau vết thương cho Tần Thiệu. Thật ra ngoại trừ chảy chút máu mũi, khóe miệng
có chút tìm bầm, những nơi khác gần như không bị thương. Ôn Khiếu Thiên hoặc là
nương tay, hoặc là quá yếu đuối.
Tần Thiệu nói: “Tôi rất hài lòng với biểu hiện của cô hôm
nay.”
Tôi nghĩ, anh có thể không hài lòng hay sao? Cứ lên mặt đi,
có ngày tôi sẽ đòi lại.
Có điều tôi cũng là người đã được lợi còn khoe mẽ. Tuy mục
đích chính của tôi lúc đó là chọc giận Ôn Khiếu Thiên, nhưng tác dụng phụ cũng
là lấy lòng mỏ vàng. Mỏ vàng hài lòng sẽ cho nhiều tiền hơn. Bình thường Tần
Thiệu quá đề phòng tôi, tôi muốn chậm rãi dỡ bỏ hàng phòng ngự của anh ta.
Tôi nói: “Những lời tôi nói đều là thật lòng. Anh hài lòng với
câu nào?”
Tần Thiệu liếc tôi một cái nói: “Cô đừng tưởng tôi không biết,
cô nói vậy không phải vì muốn khiến cậu ta tức giận bỏ đi sao?”
Trong lòng tôi nghĩ không hổ là thương nhân, ánh mắt đủ nham
hiểm. Tôi cũng không ngốc, ít nhất cũng đang nghiên cứu tiến sĩ chứ không vừa,
tùy tùy tiện tiện dùng lời nói chặn miệng tôi, tôi thật có lỗi với danh hiệu đại
học A.
Tôi nói: “Tuy có một phần thật sự là như vậy nhưng cũng có
những câu là thật.”
Tần Thiệu ngẩng đầu hỏi tôi: “Sao, là câu nào?”
Tôi ấn đầu anh ta xuống, tiếp tục tẩy trùng. Tần Thiệu khẽ
giật giật cơ mặt, không giật mới là lạ, tất cả sức lực của tôi đều dùng trên mấy
vết thương đó rồi.
Tôi nói: “Ví dụ như, tôi chính là tiểu hồ ly tinh của anh.”
Những câu này thật sự phát ra từ tâm can, nếu là giả sẽ bị trời phạt. Có ai bằng
lòng làm hồ ly tinh cơ chứ, không ai muốn thừa nhận, nhưng chuyện này là sự thật,
nào có biện pháp gì khác.
Tần Thiệu hừ một tiếng, nói: “Những lời này nghe có vẻ thật
nhất.”
Mọi người xem, ánh mắt của thương nhân tài ba chuẩn như thế
đấy.
Nói đến hồ ly tinh, tôi đột nhiên hỏi: “Nhưng có một chuyện
tôi rất hiều kỳ, anh ở đây lâu như vậy, cũng không thấy anh qua đêm ở ngoài. Vợ
anh không có ý kiến gì à?”
Tần Thiệu đột nhiên im bặt, tôi biết tôi lại lỡ miệng nữa rồi.
Có điều tôi đã tự coi mình là hồ ly tinh rồi, hỏi về vợ cả một chút cũng là
chuyện nên làm chứ. Tôi còn hận vợ Tần Thiệu vì sao không ngày ngày gọi anh ta
về nhà ăn cơm. Nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy, tôi cũng phải nóng
ruột thay cô ta.
Có lẽ hôm nay sự nóng nảy của Tần Thiệu bị chèn ép không ít,
cũng không bảo tôi câm miệng. Tôi đành tự tìm đường ra: “Xin lỗi, tôi hỏi sai rồi.
Không phải tôi đang quan tâm đến hạnh phúc gia đình nhà anh. Để tôi hỏi một vấn
đề đang tò mò khác là được.”
Tần Thiệu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc tôi khử trùng. Thật
ra tôi đã khử trùng xong rồi, tôi chỉ muốn khiến anh ta đau thêm một lúc nên mới
không nói, tôi có thể tiếp tục lau đến khi bác sĩ tới mới thôi.
Anh ta không nói gì, chứng tỏ tôi có thể tiếp tục hỏi. Tôi
nói: “Tôi muốn biết, vì sao biệt thự này lại có nhiều phòng giống nhau như vậy.
Trước đây tôi còn tưởng bên trong sẽ không giống, gần đây đẩy cửa nhìn vào, thì
ra đều trang trí theo cũng một phong cách, giống như copy paste vậy, thật lãng
phí.”
Tần Thiệu nói: “Hướng không giống.”
Tôi nghĩ, hướng không giống cũng không cần lắp đặt giống
nhau như đúc vậy nha. Đúng là một kẻ vô vị.
Tôi nói: “Nhà cửa ấy mà, giống như tính cách con người. Mỗi
ngày ở trong một căn phòng thế nào tính cách cũng dần biến thành như thế. Môi
trường ảnh hưởng đến tính cách, chuyện này nhất định anh cũng biết. Tôi nghĩ
căn phòng của chúng ta quá đơn giản.”
Tôi bỗng nhiên thoáng ngừng, tôi vừa nói “căn phòng của chúng
ta” quá thuận miệng, thuận đến mức chính tôi cũng không tiếp nhận được.
Có lẽ Tần Thiệu cũng ý thức được điều đó, ho khan một tiếng
rồi nói: “Vậy cô muốn làm gì?”
Tôi nghĩ ngồi không ở chỗ này chán muốn chết. Dù sao về trường
sẽ chạm mặt Ôn Khiếu Thiên, ngày đêm ở đây lại không có việc gì làm, tuy nói chỉ
sống nửa năm nữa, nhưng cũng không thể buồn bực cả nửa năm được. Biết đâu làm
được một chuyện tốt, Tần Thiệu sẽ cho tôi tiền thì sao.
Tôi nói: “Tôi muốn trang trí mấy căn phòng kia khác đi một
chút.”
Tần Thiệu nói: “Tùy cô.”
Tôi tăng thêm sức ở tay, nói: “Thật sao?”
Tần Thiệu giật giật gương mặt, có lẽ vừa rồi thật sự hơi
đau, có điều anh ta không kêu ra tiếng, đàn ông mà lại kêu đau cũng tương đối mất
mặt.
Tôi vội vàng xin lỗi rồi kiên trì nói: “Nhưng tôi không có
tiền.”
Tần Thiệu hỏi tôi: “Tiền mỗi tháng cho cô đâu?”
Tôi thành thật trả lời: “Đều gửi về nhà rồi. Nay tôi ăn của
anh, uống của anh, ở nhà anh, không cần dùng đến nhiều tiền.”
Tần Thiệu nhướng mày, không nói gì.
Tôi gào thét trong lòng, mau cho tôi hơn mười vạn đi, tôi
giúp anh trang trí xong cũng có thể tham ô được một phần. Bệnh của bố tôi không
chê tiền, tiền càng nhiều càng ít.
Tần Thiệu vắt chéo chân, nói với tôi: “Được, mỗi căn phòng dự
toán hai nghìn tệ, cầm hóa đơn về thanh toán. Đừng biến thành không ra thể thống
gì, tôi không thích. À, nhớ dùng nguyên liệu bảo vệ môi trường.”
Tôi nghĩ vừa rồi lau cồn trên mặt anh ta chưa đủ tàn nhẫn,
nên dùng hết sức để ấn mới đúng. Tình hình vật giá bây giờ, anh nghĩ tôi dùng
bùn hòa nước cho cái “kế hoạch cải tạo phòng ở” này chắc, hai nghìn tệ còn phải
mua vật liệu bảo vệ môi trường, còn cọng lông nào cho tôi cắt xén!
Mất cả chì lẫn chài, mẹ nó. Tôi không khỏi xoay người chửi
thề một tiếng.
Nhưng cũng không có chuyện gì để làm, đã nói thì làm vậy.
Tôi tải xuống từ trên mạng rất nhiều kiểu thiết kế. Nhìn quá phức tạp hoặc quá
tốn kém, loại; nhìn không có phong cách hoặc quá cá tính, cũng vứt; quy củ quá
lại không hài lòng. Tôi đành phải tự mình vẽ. Dù sao cũng chỉ có mình nhìn,
không cần dùng CAD hoặc các loại phần mềm đồ họa, trực tiếp dùng giấy trắng bút
màu là ra được một cái sơ đồ lắp đặt.
Biệt thự của Tần Thiệu có tất cả tám phòng ngủ, chừa lại một
cái để tôi và anh ta ngủ trong lúc sửa sang những cái khác, vậy tất cả có bảy
phòng cần tu sửa. Tôi mang theo ngân sách 14000 mà Tần Thiệu đã phê chuẩn cho
tôi lượn quanh khu vực thiết bị. May mà tôi có thể gọi xe bất cứ lúc nào, ra
ngoài cũng không phải hứng gió lạnh. Dung môi pha sơn bảo vệ môi trường là nhất
định phải mua rồi, khoản tiền này không cắt xén xuống được. Tôi lang thang cả nửa
ngày ở các cửa hàng, nghe rất nhiều ý kiến của những người bán hàng về việc tu
sửa, lại tham khảo một số đề nghị DIY đối với việc trang trí nội thất, chọn một
loại dung môi pha sơn có tiếng, lại mua một ít ván gỗ, sơn màu, chổi quét, thước
đo các loại, còn mua một ít giấy dán tường. Có một số đồ vật nhỏ không lấy hóa
đơn có thể mua với giá rẻ hơn một chút, đáng tiếc tên khốn Tần Thiệu này không
tin tôi, nhất định muốn có hóa đơn, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải
nhịn đau bảo chủ quán viết hóa đơn.
Khi tất cả vật liệu được đưa về biệt thự, những thứ vặt vãnh
có thể lấp đầy cả một phòng khách lớn dưới tầng một.
Tần Thiệu bực bội nói: “Vì sao lại nhiều thứ như vậy? Cô muốn
phá cả cái nhà này hay sao?”
Trong lòng tôi nghĩ, đâu có nhiều, chủ yếu là cái hồ nước chết
tiệt của anh chiếm nửa cái phòng khách rồi thôi.
Lần này tôi sửa lại phòng ở khiến quản gia bận chân không chạm
đất. Ông ấy phụ trách chuyển những thứ vốn ở trong phòng ra ngoài, đồng thời bảo
quản cẩn thận. Mỗi lần đối mặt với một căn phòng trống, tôi lại dấy lên sáng kiến
sửa chữa, vì vậy ngày qua rất bận rộn.
Có một lần, khi đang bận tối mắt tối mũi, Tần Thiệu bước vào,
cầm lấy bản thiết kế của tôi, cười nói: “Bảy căn phòng bảy loại màu sắc, đỏ cam
vàng lục lam tràm tím, cô định vẽ cầu vồng chắc.”
Tôi nói: “Cầu vồng có gì không tốt, chỉ mưa xong mới có thể
nhìn thấy cầu vồng, chứng tỏ mưa gió đều qua sẽ có điềm tốt.”
Tần Thiệu lại thỏa mãn với câu trả lời của tôi, không nói gì
nữa. Tôi là tiến sĩ, nếu ở cổ đại, tôi có thể coi là danh môn khuê tú lưu lạc tới
bước phong trần, đại tài nữ thuộc nằm lòng tứ thư ngũ kinh ấy chứ. Đương nhiên
tôi biết phải dùng câu nào mới khiến anh ta vui vẻ, còn nếu nói thật, tôi chỉ
muốn thử xem dùng từng loại màu khác nhau thì căn phòng sẽ thế nào mà thôi.
Anh ta quay sang soi mói bản thiết kế của tôi: “Cô nói cô là
tiến sĩ, nếu nhìn vào tranh vẽ của cô, trình độ mới dừng ở giai đoạn tiểu học
thôi.”
Điểm này tôi thừa nhận, từ nhỏ tôi đã không có thiên phú với
mỹ thuật hội họa, vì vậy tôi vô cùng lo lắng về vấn đề thẩm mỹ, nhỡ may sửa
xong lại chẳng ra làm sao thì phải làm thế nào?
Kết quả là Tần Thiệu nói: “Tùy cô vui vẻ. Đừng thiêu rụi là
được.”
Tôi vô cùng hoan nghênh biểu hiện dễ dãi này của Tần Thiệu,
buổi tối khi nằm trên giường còn chủ động cọ cọ vào ngực anh ta. Tần Thiệu lại
muốn tôi thêm một lần.
Nói đến việc này, thật ra trừ lần đầu tiên quen biết Tần Thiệu
hơi cầm thú một chút, sau này đều hết sức bình thường. Quy luật mỗi tuần là khoảng
ba, bốn buổi tối, mỗi tối cũng làm rất quy củ. Có lẽ gần đây Tần Thiệu làm ăn
tương đối thuận lợi, hoặc biểu hiện của tôi khiến anh ta vừa lòng, đoạn mở đầu
đầy đủ, đôi khi còn suy nghĩ cho cơ thể tôi, lót cho tôi một cái đệm hay gì gì
đó, nhưng cũng rất có thể đây là giúp anh ta triển khai công việc. Tôi không có
kinh nghiệm thực chiến, vì vậy anh ta thấy làm gì tốt là được. Nói chung, mỗi lần
anh ta làm đều rất dịu dàng, tôi cũng phải hoài nghi tên quý tộc nuôi sói kia
có phải anh ta hay không.
Dần dần, chúng tôi đều có thể hiểu được mật mã cơ thể của đối
phương. Lần nào cũng xuôi chèo mát mái, nước chảy thành xông. Thỉnh thoảng tôi
lười biếng, nằm úp người ở đó mặc kệ anh ta xoay vần, anh ta cũng không tỏ vẻ
trách cứ. Việc khiến cho tôi hài lòng nhất ở Tần Thiệu là anh ta không hút thuốc,
không uống rượu, làm việc xong cũng không xuất hiện hình ảnh khói bay nghi
ngút, không khiến tâm lý tôi phải đối mặt với hiện thực bán thịt tàn khốc hết lần
này tới lần khác. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ một số tranh châm biếm, ấn tượng của
tôi đối với khách làng chơi hung bạo với phụ nữ dừng ở nhân vật biếm họa râu
ria lởm chởm, mũi phì khói, dáng vẻ sảng khoái sau khi hít xong một hơi. May mà
mỗi lần kết thúc Tần Thiệu đều yên lặng ôm tôi ngủ, nên khi thực hiện kế hoạch
của mình, tôi không có rào cản tâm lý quá mạnh.
Chờ thiết kế xong xuôi, tôi ngồi ngay dưới phòng khách tầng
một cầm cái búa, rầm rầm đóng đinh khắp nơi. Có khi làm giá để đồ, có khi làm
bình phong, tôi mặc quần áo Tần Thiệu đã bỏ, đội một cái mũ che nắng rộng vành,
đeo một đôi găng tay trắng, sơn lại toàn bộ ván gỗ.
Gần đây Tần Thiệu tương đối thường xuyên ở trong biệt thự.
Có lần tôi dùng máy khoan điện khoan tường, Tần Thiệu xị mặt đi ra nhìn tôi.
Tôi đứng trên ghế cầm máy khoan đang bật, nhìn Tần Thiệu đầy tức giận đi đến,
tôi hơi sợ hãi theo bản năng, suýt chút nữa ngã xuống khoan cho anh ta vài lỗ.
Cuối cùng anh ta cấm luôn không được dùng máy khoan. Tôi nghĩ mạng của kẻ có tiền
đúng là quý giá, chưa làm anh ta bị thương đã hoảng sợ như vậy.
Đã không còn máy khoan, một số thiết kế lại phải sửa. Có điều
một công trình tu sửa lớn như vậy cũng chỉ tốn của tôi thời gian một tháng, tôi
sợ làm đến một nửa, Tần Thiệu bị tôi làm phiền mất kiên nhẫn bỗng nhiên đổi ý
nên mới tăng ca để hoàn thành. Kiểm tra lại từng phòng, đồ dùng và trang trí đều
kém xa vạn dặm so với bản thiết kế. Trên cơ bản là không giống nhau chút nào,
hoàn toàn hợp với phong cách không ra gì mà Tần Thiệu nói.
Nhưng tôi vẫn trang trí được một căn phòng coi như là ổn. Đó
là căn phòng màu cam, nó là phòng trẻ con. Từ nhỏ tôi đã thích trẻ con, tiếc rằng
đời này không thể có được. Tuy giữa tôi và Tần Thiệu có một đống gút mắc nhưng
tôi vẫn chúc tương lai anh ta có thể có một đứa trẻ, hy vọng đứa bé không giống
bố nó, tính cách quá mức cứng nhắc, đen tối, nếu nó có thể hoạt bát, vui vẻ một
chút thì tốt, giống như màu cam, màu sắc làm người ta cảm thấy ấm áp và đầy hy
vọng. Tôi còn tự mình làm một cái giường trẻ con, là kiểu giường hai tầng. Bởi
nếu là tôi, tôi hy vọng có hai đứa con, một đứa thì quá cô đơn, nếu bố mẹ có
chuyện gì xảy ra, đứa trẻ kia ngay cả một người để thương lượng cũng không có.
Tôi cũng không phải Lỗ Ban, ván giường đều là công ty vật dụng đưa tới, tôi chỉ
cần ghép lại rồi sơn là được. Nếu không, giường tự tôi làm trẻ con ngủ cũng
không an toàn. Tôi còn chia ra một góc vui chơi, trải vài cái đệm ngồi, bày một
ít đồ chơi, cũng không biết đến lức đó đã quá hạn hay chưa, dù sao hiện giờ tôi
nhìn thấy hài lòng là được. Hướng đẹp, trang trí đơn giản, là căn phòng duy nhất
có thể coi như đạt tiêu chuẩn trong bảy cái.
Tôi thấy Tần Thiệu có vẻ cũng nghĩ như vậy. Bảy căn phòng
này anh ta đều thị sát một lượt, giống như ông chủ đi nghiệm thu, có điều anh
ta quả thật là ông chủ… Mỗi lần nhìn một cái anh ta lại nhíu mày một lần, chỉ
khi nhìn thấy phòng trẻ con này, sắc mặt anh ta mới dịu lại một chút. Anh ta chỉ
vào chiếc giường tầng, nói với tôi: “Tự cô làm?”
Tôi gật đầu.
Anh ta hỏi: “Hai đứa?”
Tôi nghĩ ý anh ta là hai đứa trẻ, lại gật đầu.
Anh ta nói: “Tôi muốn có ba, trẻ con nhiều sẽ náo nhiệt
hơn.”
Tôi nghĩ thầm nhà anh có nhiều trẻ con cũng náo nhiệt không
nổi. Với dáng vẻ này mà chường mặt ở nhà làm gì có đứa nào dám há miệng nữa?
Nhưng anh ta là mỏ vàng, hơn nữa đấy là gia đình của anh ta,
tôi cũng không có gì để nói nhiều.
Tôi lại chỉ vào một gốc trống bên cạnh, nói: “Nếu có ba đứa,
đặt thêm một cái giường ở chỗ kia là được. Nếu là ba đứa, đứa thứ nhất sẽ lớn
hơn đứa út vài tuổi, vóc người cũng sẽ lớn hơn nhiều. Hai đứa nhỏ ngủ giường tầng,
đứa lớn ngủ giường lớn hơn một chút.”
Ở cùng Tần Thiệu, khả năng tùy cơ ứng biến của tôi tăng lên
nhiều.
Tần Thiệu suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy lời tôi nói cũng
có lý, gật đầu lại nói: “Màu cam có nóng quá không?”
Nhiều trẻ con náo nhiệt cũng là anh nói, nóng cũng là anh
nói. Rốt cuộc anh muốn thế nào. Mấy phòng trước đều là hàng lỗi cũng không thấy
anh nhiều lời một câu, thật vất vả mới có một phòng hợp cách còn nhiều ý kiến
như vậy, nếu là vấn đề liên quan đến bản thân đứa trẻ, đứa trẻ sau này không biết
có bao nhiêu áp lực?
Nhưng sao tôi có thể nói ra miệng như vậy, đành phải nói:
“Trẻ con ấy mà, nóng một chút cũng không sao. Anh xem ba đứa con trai của David
Beckham chưa, có vẻ thật bướng bỉnh bất tuân, nào có giống trẻ con. Vừa nhìn đã
cảm thấy là trai trẻ hút hồn trạch nữ.”
Tần Thiệu lại bị thuyết phục. Gần đây tài hùng biện của tôi
đột phá, nói gì Tần Thiệu cũng nghe vào tai.
Vấn đề là phần lớn thời gian Tần Thiệu đều cố tình gây sự,
ví dụ như lúc này, anh ta nói: “Nhưng nhỡ may trong bọn trẻ có con gái thì
sao?”
Thật ra tôi đã nghiến răng, đặc biệt muốn đánh anh ta một trận,
hỏi anh ta có thôi đi không thì bảo, thế nhưng tôi vẫn phải đứng bên nói: “Con
gái nóng tính một chút cũng tốt. Anh xem con gái mới sinh của David Beckham đi,
sau này nhất định sẽ giống Victoria, vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết
sẽ hút hồn trạch nam.”
Lần này anh ta không đồng ý với quan điểm của tôi, anh ta
nói: “Con gái vẫn không nên quá lạnh lùng, mạnh mẽ, giống như không có ai
thương vậy.”
Tôi ngừng lại một chút. Tôi bỗng không có lý do để phản bác.
Chẳng lẽ nói: “Anh nhìn tôi đi, không có ai thương mà vẫn sống rất vô tư, không
quá lạnh lùng đấy thôi.” Nhưng thật ra tim tôi đã lạnh từ lâu, trái tim đã chết
sao có thể không lạnh.
Tần Thiệu thấy tôi không nói gì, bắt đầu tự nói với mình:
“Quên đi, chờ sinh ra rồi nói tiếp.”
Tôi nghĩ cũng đúng, vì một chuyện chưa đâu vào đâu tốn công
tốn sức làm gì.
Tuy bảy căn phòng chẳng ra hình dáng gì nhưng chúng đều là
tâm huyết của tôi, đối với bọn chúng tôi thân ái có thừa. Tôi sơn từng cánh cửa
giống với màu sơn bên trong. Vì vậy, sau này tôi đi rồi, một người phụ nữ khác
đến đây cũng dễ nhận, sẽ không lạc đường giống tôi trước kia. Vừa nhìn đã biết
phòng nào màu đỏ, phòng nào màu xanh, phòng nào màu vàng… tuy những màu này
hoàn toàn không hợp với kiểu biệt thự châu Âu này, nhìn giống như phim hoạt
hình vậy. Ngoại trừ phòng trẻ con, trong sáu căn phòng khác tôi đều kê giường
cùng màu, còn trải chăn đệm cùng màu. Tần Thiệu thật sự sắp không chịu nổi nữa,
bởi vì ở trong một căn phòng chỉ có một màu, người ta rất khó để điều chỉnh lại,
nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một loại màu sắc.
Nhưng tôi lại nói với anh ta: “Bảy màu này có ý là “thất
tình lục dục”. Không phải Phật đã khuyên chúng ta nên vứt bỏ thất tình lục dục
sao. Chúng ta không vứt bỏ được thì mỗi ngày vứt bỏ sáu loại này vẫn có thể chứ.”
Đây rõ ràng là nói xằng bậy ngụy biện, vậy mà Tần Thiệu cũng
tiếp nhận. Có điều mỗi lần trước khi vào phòng đều phải hít sâu một hơi. Tôi
nhìn anh ta chấp nhận đến mức độ này thoáng có chút áy náy. Nhưng tôi vẫn kiên
quyết khuyến khích anh ta mỗi tuần bảy ngày, mỗi ngày ngủ tại một phòng. Ngoại
trừ phòng trẻ em, tính cả căn phòng chưa tu sửa kia, chúng tôi có tất cả bảy
căn phòng, một vòng luân hồi, vừa vặn.
Tần Thiệu chọn thứ Bảy ngủ ở phòng chưa chỉnh sửa kia, anh
ta nói không muốn cuối tuần còn phải chịu tội.
Tôi nghĩ một người sắp tự sát như tôi còn có thể làm việc
không biết mệt mỏi như vậy đúng là thần kinh.
Tôi còn làm một chuyện thần kinh nữa.
Một ngày, khi đang ăn tối, tôi nói với Tần Thiệu: “Tần Thiệu,
tôi muốn nuôi chó.”
Tôi biết Tần Thiệu có bệnh sạch sẽ, trong mấy ngày nay, tôi
đã hiểu ra nữ giúp việc kia thật sự không nói dối tôi, anh ta quả thật là một
người có bệnh sạch sẽ, vì vậy, đối với anh ta mà nói, nuôi chó là một sự khiêu
chiến rất lớn.
Tần Thiệu quả nhiên lắc đầu, nói: “Không được.”
Giọng điệu không cho thương lượng.
Thế nhưng từ chuyện trang trí phòng ở đã cho tôi một kinh
nghiệm quý giá. Tần Thiệu là một người biết phân rõ phải trái, vấn đề là phải
xem người ta nói cái phải trái này cho anh ta nghe thế nào.
Tôi nói: “Chó có linh tính, cũng giống trẻ con, anh nuôi nó
rồi sẽ có tình cảm. Đến lúc đó sẽ thật náo nhiệt nha. Không phải anh thích trẻ
con sao? Anh có thể thử trải nghiệm cảm giác náo nhiệt xem sao.”
Tần Thiệu nhíu mày nói: “Tôi nuôi một mình cô đã đủ ầm ĩ rồi,
làm gì còn thời gian nuôi chó?”
Tôi bị chặn tủ đứng. Trước đây tôi từng nói với Ôn Khiếu
Thiên về chuyện nuôi chó, nhưng anh nói anh thích mèo, bởi vì mèo không quấn
người, là động vật thích sống một mình. Khi đó vì sao tôi không hiểu ý của
nhưng lời nói đó, rõ ràng người ta đang châm chọc tôi quá quấn người. Sau đó
nhà tôi phá sản, Ôn Khiếu Thiên đột nhiên biến mất, tôi cô đơn đến mức muốn chết,
vô cùng muốn nuôi một con chó, cảm giác chó có thể để người ta ỷ lại được,
nhưng chính mình còn chưa nuôi sống, điều kiện trong trường cũng không cho phép
mới bỏ qua ý định này.
Hiện giờ tôi đang nhàn rỗi, xem như hoàn thành tâm nguyện
trước khi tự sát đi.
Tôi nói: “Anh cứ cho tôi một con chó đi, tôi sẽ không làm ầm
ĩ anh nữa, đảm bảo bên tai anh sẽ yên tĩnh. Anh xem, có khi anh không ở nhà,
tôi cũng thật cô đơn. Nuôi chó cũng có chỗ để trò chuyện.”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục ăn.
Đây là dấu hiệu anh ta đang dao động.
Tôi vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Tôi không cần loại chó nổi
danh, không cần tốn quá nhiều tiền, chó bình thường thôi cũng được, cho dù là
què chân.”
Tần Thiệu vùi đầu không nói gì, tôi cũng không biết rốt cuộc
anh ta có đồng ý hay không.
Kết quả là hôm sau, Tần Thiệu thật sự mang về một con chó.
Tôi cực kỳ bội phục khả năng có thể làm việc dựa theo ý trên mặt chữ của Tần
Thiệu. Con chó bình thường này không chỉ què chân mà còn xấu, lỗ tai còn bị
rách một nửa. Tóm lại là một con chó ba chân tàn phế.
Có lẽ Tần Thiệu cảm thấy người như tôi hợp với một con chó
như vậy. Giống như vòng tay ngọc trai anh ta tặng tôi trước đó. Lúc đó tôi còn
mừng rỡ là cuối cùng cũng nhận được quà đắt tiền, không ngờ khi nhìn kỹ lại,
viên nào cũng có tỳ vết, hoàn toàn không đáng giá. Anh ta còn ở bên cạnh nói:
“Thế nào, có cảm thấy rất xứng với cô không?” Khi đó tôi cũng không tức giận,
nghĩ rằng méo mó có còn hơn không, thỉnh thoảng cũng đeo lên tay. Tiếc là ngọc
trai rất khó phối hợp với quần áo, tôi không có nhiều trang phục nghiêm chỉnh
như vậy để mặc, phần lớn trời gian chiếc vòng này đều nằm trong hộp trang sức.
Có điều, một con chó ba chân cũng là chó. Tôi nghĩ những thứ
tôi nhìn thấy thứ gì cũng nguyên vẹn, bên trong lại đều tàn phế, chuẩn bị tự
sát như tôi mà còn nhiệt tình như thế, ai biết suy nghĩ không lành mạnh đâu.
Nhất định Tần Thiệu không muốn chó vào phòng, nhỡ may phát
hiện ra lông chó là thảm. Tôi đành lén ôm con chó đến hồ nước trong phòng
khách. Nước bên đó chảy từ trên núi xuống, tuy hơi lạnh một chút nhưng dù sao vẫn
tắm được.
Con chó ở trong nước lạnh đến mức run run mà vẫn không dám
kêu to, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Chẳng lẽ nhóc con này nghĩ tôi muốn dìm
chết nó? Dáng vẻ giống như lần đầu tiên tôi gặp Tần Thiệu vậy. Khi đó tôi cũng
run rẩy sợ đến muốn chết, nhưng ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có dũng
khí phát ra, nước mắt cũng không dám chảy.
Tôi nhìn con chó này mà đồng bệnh tương liên, càng cảm thấy
thân thiết, giống như người thân bị thất lạc nhiều năm. Tôi nghĩ chó ở trong nước
cũng sợ, liền cởi giày, sắn ống quần, cùng nó lội vào hồ nước.
Tôi chậm rãi tắm cho nó, trong khi tắm phát hiện vài chỗ kết
vảy, nghĩ có lẽ nó cũng là một con chó bị bắt nạt rất thảm. Nhìn thấy vậy, tôi
lập tức định dùng tên mình đặt cho nó. Dù sao tôi sẽ phải rời khỏi thế gian
này, lại không có con, nên có thứ gì đó lưu lại. Tôi muốn gọi nó là “Nhiên
Nhiên”, tôi và Ôn Khiếu Thiên đã là kính vỡ khó ghép lại, một cái tên Nhiên
Nhiên hay như vậy mà không có ai gọi thật đáng tiếc.
Tôi đang tắm cho chó hăng say, Tần Thiệu đã trở về. Gần đây
công ty anh ta hẳn là không có việc gì, trở về càng ngày càng sớm. Hôm nay mặt
trời còn chưa tới đỉnh đầu anh ta đã về nhà.
Tôi thấy Tần Thiệu đột nhiên trở về còn có chút căng thẳng.
Dù sao cũng là tôi tắm cho chó trong biệt thự của anh ta, còn là ở trong hồ nước
bảo bối của anh ta. Tôi ghét bỏ cái ao nhỏ này, nhưng Tần Thiệu nghĩ vừa có đá
vừa có nước là rất tốt, còn cố ý cảm thán một câu rằng thưởng thức của tôi và của
anh ta không ở cùng một đẳng cấp, có thể thấy được địa vị của cái hồ này trong
lòng anh ta.
Tần Thiệu thấy tôi và chó cùng ở trong tình trạng ướt sũng,
xung quanh còn bắn nước tứ tung, nhíu mày.
Lúc này, con chó đã lạnh đến mức run run, vội vàng lắc mình,
văng hết nước lên mặt tôi. Tôi vỗ vào đầu nó, vuốt mặt nói: “Nhiên Nhiên, sao
con có thể đối xử với mama như vậy.”
Tần Thiệu liếc nhìn chúng tôi, phun ra một câu “Thần kinh” rồi
lên tầng hai.
Tôi len lén nói với con chó: “Oa, Nhiên Nhiên, con thật lợi
hại! Ngay cả anh ta cũng không giận kìa!”
Từ khi có Nhiên Nhiên, cuộc sống của tôi phong phú hơn. Thời
tiết tháng mười hai có chút lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn tràn ngập, những khi
không có gió, tôi vui vẻ dẫn Nhiên Nhiên ra ngoài phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông độc hơn bình thường, đôi khi tôi phải
đội mũ che nắng nằm trên mặt cỏ, Nhiên Nhiên chạy tới chạy lui bên cạnh tôi,
tôi hết nhìn mây lại nhìn rừng phong đỏ rực như một đám lửa phía xa xa, nghĩ thầm
ngày tháng yên tĩnh đến mức làm cho người ta say mê. Một cơn gió thổi qua, mũ
che nắng bị cuốn đi, Nhiên Nhiên mừng rỡ khập khiễng chạy tới, tuy tốc độ không
nhanh nhưng vẫn có thể gặm cái mũ về cho tôi.
Mặc dù thân thể Nhiên Nhiên có tàn tật nhưng thông minh,
linh tính. Mỗi lần nhìn thấy tôi, nó lại cuốn lấy chân tôi đùa nghịch, vừa nhìn
thấy Tần Thiệu lập tức ngoan ngoãn đứng yên, đôi mắt đen láy chuyển tới chuyển
lui, ngay cả nó cũng nhìn ra được ai mới là chủ nhân chân chính của nơi này. Thật
là một chú chó thông minh!
Có lẽ lá gan của tôi cũng chậm rãi to lên, có đôi khi tôi
còn len lén ôm Nhiên Nhiên vào trong biệt thự. Tôi không cho nó ăn thức ăn của
chó, chỉ cho ăn thức ăn của tôi và Tần Thiệu. Vì vậy, có một ngày, Nhiên Nhiên
ngửi được mùi đồ ăn bay ra, ở bên ngoài không ngừng sủa. Tôi và Tần Thiệu ăn
không yên, luôn nhìn về phía cửa sổ.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Nhìn đức hạnh này của
hai người đi, đều tham ăn, ngửi được mùi ngon đều thích kêu loạn.” Chuyện anh
ta nói chính là lần trước tôi được anh ta dẫn tới một tiệm cơm, ở đó tôi được
ăn món thịt kho ngon nhất thế giới, ở bên kia kêu loạn, vỗ tay cho món thịt kho
đó một lúc lâu, còn đặc biệt hỏi cách làm. Nhưng ông chủ tiệm cơm nói phương
pháp chế biến này là bí mật, không thể truyền ra ngoài. Tôi đành trở về với vẻ
mặt uể oải.
Tôi bĩu môi nói: “Không giống mới là lạ, hai mẹ con mà. Ngay
cả tên cũng thừa kế của tôi.”
Nhiên Nhiên ở bên ngoài sủa càng hăng say. Có lẽ buổi trưa
ăn không no, buổi tối ngửi mùi đồ ăn liền đói bụng.
Tôi ăn càng không yên, nhưng Tần Thiệu còn chưa ăn xong, tôi
cũng không thể rời khỏi bàn, như đứng đống lửa như ngồi đống than nhìn Tần Thiệu
nhấm nháp từng miếng. Tôi nhìn mà sốt ruột muốn chết, hận không thể đổ bát cơm
kia vào trong miệng anh ta giống như đổ vào thùng rác. Nhưng tôi ăn càng nhanh
anh ta ăn càng chậm. Này, nhai sắp thành nước rồi đấy!
Cuối cùng, Tần Thiệu phát ra một câu khiến tôi muốn quỳ xuống
khấu tạ long ân. Anh ta nói: “Cô ôm nó vào đi.”
Tôi vừa nghe vậy lập tức chạy ra ôm Nhiên Nhiên vào phòng.
Tuy ở bên ngoài tôi đã dùng gỗ thừa đóng một cái nhà chó, trải chút chăn nhưng
vẫn còn rất lạnh. Trong lòng tôi thương Nhiên Nhiên đến chết được, đặc biệt là
buổi tối Tần Thiệu gần như đều ở đây, Nhiên Nhiên chỉ có thể chịu uất ức mà ở
ngoài.
Tôi ôm Nhiên Nhiên vào lòng, ngồi vào bàn cơm, vẫy vẫy cái
chân què của Nhiên Nhiên nói với Tần Thiệu: “Nhiên Nhiên, mau, cảm ơn papa cún
đi.”
Tôi vừa dứt lời lập tức nghĩ xong rồi, tôi chỉ nghĩ đến chuyện
cảm ơn Tần Thiệu khoan hồng độ lượng, hồng ân cuồn cuộn, không ngờ dám mở miệng
nói anh ta là papa cún.
Nhưng Tần Thiệu lại không chấp nhất xưng hô này, chỉ nói:
“Cô làm mama cún này cũng hợp lắm, ôm cả con gái cún vào bàn ăn.”
Tôi cười hì hì, gắp vài miếng thịt đút vào miệng Nhiên
Nhiên. Nhiên Nhiên quả thực rất giống tôi, vốn rất sợ Tần Thiệu, nhưng vừa được
thả lỏng là đắc ý vênh váo, ăn được thịt liền cọ đầu vào cằm tôi. Đây là phương
thức nó dùng mỗi lần muốn chọc tôi cười, chỉ lén làm sau lưng Tần Thiệu. Nếu Tần
Thiệu ở đây, nó lập tức trở thành tiểu thư khuê các. Lần này đại khái nó ăn hết
sức sảng khoái, vươn tới cọ tôi trước mặt tần Thiệu, tôi bị gãi ngứa, không nhịn
được khanh khách cười, vừa cười vừa ấn đầu nó: “Nhiên Nhiên, đừng nghịch, đừng
nghịch nữa. Ngoan, ăn cơm đi. Nếu không mama sẽ giận.”
Tần Thiệu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nghĩ có phải đã làm quá rồi không. Tôi vội vàng đè Nhiên
Nhiên lại, có lẽ Nhiên Nhiên cũng ý thức được, lập tức cảnh giác ghé vào bàn
cơm bất động.
Tôi nói: “Sao vậy?”
Tần Thiệu nói: “Đã lâu không nhìn thấy má lúm đồng tiền của
cô.”
Giờ tôi mới biết vừa rồi tôi cười rộ lên lộ ra má lúm đồng
tiền bên trái. Nhưng tôi không nhớ rõ tôi từng cười lớn trước mặt anh ta lúc
nào. Chẳng lẽ ở trong mơ? Nhưng ngay cả giấc mơ đáng để cười tôi cũng không có.
Tôi nói: “Anh biết tôi có má lúm đồng tiền từ khi nào?”
Ánh mắt Tần Thiệu nghiêng sang hướng khác, nói: “Từ rất lâu rồi.”
Tôi hỏi: “Lâu là lúc nào?”
Tôi nghĩ có sớm đến mấy cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước,
anh ta từng gặp tôi khóc lớn còn có khả năng.
Tần Thiệu uống một ngụm canh, nói: “Chính là từ rất lâu đến
mức cô cũng không tưởng tượng được.”
Xem ra anh ta không định nói ra. Tôi cũng đành phải biết vậy.
Có một điều là, từ sau khi Nhiên Nhiên được phép vào biệt thự,
tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều. Vì sức khỏe của Nhiên Nhiên, cũng vì sức khỏe
của hai chúng tôi, tôi còn đặc biệt tìm thực đơn dinh dưỡng từ trên mạng, vào
phòng bếp làm cơm tối.
Nhiên Nhiên phe phẩy cái đuôi nhìn tôi bận rộn. Tôi vừa làm
vừa nói chuyện với Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, tay nghề của mama con tốt lắm,
lát nữa ăn nhiều một chút nhé. Nếu cảm thấy ngon, con sủa gâu gâu hai tiếng, nếu
cảm thấy vô cùng ngon, con sủa gâu gâu gâu gâu bốn tiếng nhé, có nghe thấy
không?”
Nhiên Nhiên không đáp lại tôi tiếng nào, chỉ có Tần Thiệu ở
phía sau nói: “Có ai tự khen mình như cô không?”
Tôi nhớ anh ta nói chiều nay anh ta có cuộc họp, buổi tối sẽ
về muộn, không ngờ mặt trời còn chưa hoàn toàn ngả về Tây đã trở về.
Tôi lè lưỡi với Nhiên Nhiên, nhóc con kia không có nghĩa
khí, thấy Tần Thiệu về là không dám kêu một tiếng nhắc nhở tôi.
Tôi đang thái cà rốt, Tần Thiệu bỗng từ phía sau ôm lấy tôi.
Tôi ngừng tay, trong đầu nghĩ mình nên đứng bất động hay quay người lại nhỉ?
Aiz, làm việc xuất sắc như thế cũng không thấy anh ta tăng từ ba vạn mỗi tháng
lên ba vạn rưỡi.
Nhưng tôi không cần quyết định, vì Tần Thiệu đã bắt đầu giúp
tôi cởi quần áo. Hệ thống lò sưởi trong biệt thự của Tần Thiệu mở rất lớn, tôi
chỉ mặc một chiếc váy liền, kiểu khóa kéo sau lưng, vừa vặn tiện lợi cho anh ta
làm việc.
Anh ta ở phía sau chậm rãi hôn cổ tôi, dần dần di chuyển tới
sau lưng. Tóc của anh ta cọ vào da tôi hơi ngứa.
Tôi nghĩ đến bộ Âu phục Ý mà Tần Thiệu đang mặc , đúng là mặt
người dạ thú. Thú tính tới mức bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng không kiềm
chế được. Thứ cứng nhắc kia đã chạm vào tôi từ phía sau. Tôi liếc mắt sang hai
bên, thấy Nhiên Nhiên đang nhìn tôi không dời mắt.
Tôi bỗng có chút xấu hổ, trợn mắt với Nhiên Nhiên. Nhiên
Nhiên hoàn toàn không hiểu ý, ánh mắt nhìn tôi càng thêm lấp lánh.
Tần Thiệu cởi quần mình, thứ đó đã tiến vào trong cơ thể
tôi.
Tôi đành phải nói với Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, ra ngoài.
Không được nhìn.”
Tần Thiệu đột nhiên cười nói: “Papa và mama làm việc này là
rất bình thường. Có gì con gái không được nhìn?”
Trong lòng tôi nghĩ, Tần Thiệu quả nhiên biến thái, những
câu như vậy cũng nói ra miệng được.
Tôi ném miếng cà rốt về phía kia, Nhiên Nhiên nhảy lên một
cái, vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Tôi càng thêm xấu hổ, ngay cả mặt cũng nóng
lên. Không ngờ Tần Thiệu làm được một nửa, đột nhiên đi ra, xoay ngược tôi lại,
giờ thì tốt lắm, cái mặt đỏ ửng của tôi đối diện ngay mặt Tần Thiệu.
Nói thật, trước mặt Tần Thiệu, tôi đã làm rất nhiều chuyện mất
mặt, nhưng trước giờ chưa từng xấu hổ đỏ mặt – bởi vì những chuyện đó không thể
dùng xấu hổ để giải quyết. Còn lần này, vì Nhiên Nhiên, tôi đỏ mặt.
Vì vậy mới nói, từ sâu trong tâm khảm, tôi bội phục những nữ
diễn viên đóng phim cấp ba, làm chuyện này trước mặt người khác, tâm lý phải vững
chắc đến mức nào.
Nhưng Tần Thiệu không giống người thường, anh ta là cầm thú
chính hiệu, nhìn thấy vẻ xấu hổ của tôi anh ta còn vui vẻ. Anh ta làm điệu bộ
như quân nhân Nhật Bản phát hiện ra tôi là một thiếu nữ ngây thơ, xoa mặt tôi,
hừ một tiếng rồi nói: “Cô cũng biết đỏ mặt?”
Nói chưa dứt lời, mặt tôi lại càng đỏ.
Tần Thiệu đúng là điên, anh ta kích động đến mức ôm lấy tôi,
đặt tôi lên bàn bếp lạnh ngắt. Tôi rùng mình một cái, anh ta càng đè tôi xuống,
cứ như vậy làm việc. Tôi rất sợ Nhiên Nhiên kêu lên, gọi quản gia và mọi người
tới thì thật sự đẹp mặt.
Khả năng kéo dài thời gian của Tần Thiệu rất mạnh, hoàn toàn
không phù hợp với độ tuổi của anh ta. Trong lúc vui vẻ anh ta còn nhẹ nhàng hôn
lên trán tôi. Tôi chưa từng thử tư thế như vậy, cuối cùng cũng có chút khó nhịn,
đành liều mạng cắn môi dưới chịu đựng.
Tần Thiệu thật sự vui vẻ, anh ta thở dốc nói bên tai tôi:
“Kêu ra. Tôi chưa từng nghe cô kêu thành tiếng.”
Tôi dùng chút lý trí sót lại nghĩ, còn lâu mới có chuyện đó.
Tôi còn đang lo lắng Nhiên Nhiên sẽ kêu lên đây, làm gì có chuyện tự mình ra tiếng
trước.
Nhưng Tần Thiệu trêu ghẹo càng thêm kịch liệt, anh ta đã hạ
quyết tâm sẽ không buông tha. Tôi càng kiên trì, anh ta còn kiên trì hơn tôi.
Loại giằng co này luôn kết thúc bằng sự chịu thua của tôi, lần
này cũng không ngoại lệ. Cuối cùng tôi không còn biện pháp nào khác, đành tùy
theo ý thích của anh ta. Trong phòng bếp tràn ngập hơi thở xuân sắc.
Anh ta nghe được mới cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng còn vuốt tóc
tôi theo thói quen. Tóc tôi dài rất nhanh, đã tới ngang vai.
Khi ra ngoài, hiếm thấy là anh ta còn đi tới, dùng chân nhẹ
nhàng đá Nhiên Nhiên, nói: “Con gái hôm nay biểu hiện không tệ! Bảo mama làm
cơm thịt kho cho con nhé.”
Theo tôi thấy thật ra anh ta đối xử với Nhiên Nhiên coi như
không tệ, ít nhất sau một thời gian, anh ta cũng chậm rãi chấp nhận trong nhà
có thêm một con chó ba chân.
Trong lúc ăn cơm, để biểu thị sự bất mãn với chuyện xảy ra
ngày hôm nay, tôi đặc biệt múc cho Tần Thiệu một bát canh củ từ.
Vì hôm nay làm việc thuận lợi, Tần Thiệu uống canh cũng
nhanh hơn mọi ngày một chút.
Tôi thấy anh ta uống hết hơn một nửa mới gian xảo hỏi: “Có
ngon không? Mùi vị củ từ thế nào?”
Tần Thiệu gật đầu nói: “Rất trắng, rất mịn, rất tươi mới.
Không tệ.”
Tôi như kẻ gian thực hiện được mưu kế, cười hì hì: “Đương
nhiên, tôi có phương pháp bí mật mà.”
Tần Thiệu thuận miệng hỏi: “Phương pháp bí mật gì?”
Tôi nói: “Tuy phương pháp nấu ăn bí mật không thể dễ dàng lộ
ra ngoài, nhưng ưu điểm lớn nhất của tôi chính là hào phóng. Tôi nói với anh
nhé, bí mật của món canh củ từ này ngay tại… hắc hắc, chính là cho thêm một loại
chất lỏng sờ rất giống nó. Anh cũng biết đấy, loại chất lỏng này vốn rất khó kiếm,
nhưng trùng hợp là hôm nay có người chủ động đưa tới gia vị quan trọng nhất
kia…”
Tần Thiệu nghe đến đây sắc mặt rốt cục trắng bệch. Ở cùng
anh ta lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh ta biến thành
như vậy, mẹ nó, sau này tôi tự sát cũng đáng lắm. Tôi chỉ vào mặt anh ta cười
ha hả, chỉ thiếu nước lăn ra đất không dậy nổi.
Tần Thiệu còn ở bên kia ho khan không ngừng, cố gắng nhổ những
thứ bên trong ra. Tôi nhìn vẻ khổ sở của anh ta, cười càng lớn tiếng, cười chảy
cả nước mắt.
Cuối cùng Tần Thiệu vỗ bàn nói: “Gần đây cô ngứa da đúng
không?”
Tôi nhịn cười nói: “Không có, thật sự cũng vì tốt cho anh
thôi. Nghe nói uống canh củ từ như vậy có tác dụng bổ thận tráng dương, đặc biệt
dành cho đàn ông ăn.”
Tần Thiệu nào có nghe tôi ngụy biện tiếp nữa, chỉ nói: “Tôi
thấy cô muốn ăn đòn lắm rồi. Cô lại đây!”
Tôi lập tức xin tha: “Lừa anh thôi, lừa anh thôi. Không cho
thêm gì cả, thật sự không có. Thứ này thu dọn lại đã không dễ, cho vào đó thế
nào được.”
Lúc này Tần Thiệu mới ngồi yên, cầm lấy đũa định ăn tiếp.
Tôi lại thì thầm với Nhiên Nhiên ở dưới bàn: “Chó con mới lừa
anh.”
Tần Thiệu lần thứ hai nhảy dựng lên như nhân vật được kích
hoạt trong trò chơi trực tuyến.
Tôi cảm thấy thú vị, nhưng chuyện này không thể làm quá,
đành phải nói: “Thật sự không có thêm gì cả. Nếu cho thêm, tôi sẽ không sống
qua năm 2012, được chưa?”
Tần Thiệu ngồi xuống, nhìn một bàn cơm nước nhưng không ăn,
dứt khoát kéo tôi dậy, nói: “Có ý giúp tôi bổ thận tráng dương, nếu không làm
chút chuyện sau khi bổ thận tráng dương thì thật có lỗi với tấm lòng của cô nhỉ.”
Tôi cứ thế bị kéo lên tầng hai, nhìn Nhiên Nhiên hạnh phúc
nhảy lên bàn ăn thịt kho, không khỏi nghĩ, ai nói chó có thể thành chỗ dựa cho
con người?
Có đôi khi tôi nghĩ, nếu không có kế hoạch tự sát, có lẽ tôi
không có cách nào quên đi những chuyện trước kia, bình yên sống chung với Tần
Thiệu mấy ngày qua.
Đồng thời vì kiếm tiền, một lý do khác là tôi muốn vui vẻ trải
qua khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, điều này khiến tôi có chút chờ
mong đối với lễ Giáng Sinh. Tôi có thể nhận được quà, còn có thể ăn mừng cùng
Nhiên Nhiên, tổ chức Giáng Sinh cuối cùng của cuộc đời, nghe có vẻ tốt.
Dù mấy ngày nay tôi cố tình vô ý nhắc tới lễ Giáng Sinh với
Tần Thiệu nhiều lần, nhưng Tần Thiệu đều thờ ơ đối phó với tôi. Tôi nghĩ Tần
Thiệu hẳn hiểu được đạo lý có cho có nhận, vì vậy tôi nghĩ nên đầu tư một chút,
chuẩn bị một món quà cho Tần Thiệu, bắt anh ta phải tặng lại bằng một món quà lớn
hơn.
Thứ Tần Thiệu có nhiều nhất là tiền, cũng chính là thứ tôi
thiếu nhất, đương nhiên tôi phải nghĩ đến chuyện làm cho anh ta một thứ đồ chơi
gì đó. Nhưng tôi vừa không có thẩm mỹ, tay nghề cũng không được tốt lắm, nếu
không trang trí lại phòng ở cũng sẽ không đến mức không hợp ý anh ta như vậy.
Tôi cũng không biết giống như mấy cô nàng trong TV, đan một cái khăn quàng cổ,
kiễng chân quàng lên cho đàn ông. Dù tôi biết, tôi nghĩ Tần Thiệu cũng sẽ ghét
bỏ thứ tôi đan.
Sau đó tôi lại suy đoán xem Tần Thiệu thiếu cái gì nhất, tôi
sẽ tặng anh ta cái đó. Tôi nghĩ suốt một ngày một đêm, đưa ra một kết luận khiến
tôi vô cùng chán nản. Theo tôi thấy, Tần Thiệu thiếu nụ cười nhất. Nhưng làm thế
nào tặng nụ cười cho anh ta được?
Tôi vuốt đầu Nhiên Nhiên, nghĩ đáp án cho vấn đề. Làm cho
anh ta cười rất khó, không phải tùy tiện là có thể khiến anh ta hài lòng được,
trừ khi ở trên giường tôi làm được thứ gì đó mới mẻ. Nhưng chi phí đầu tư này
quá lớn, tôi là người phủ quyết đầu tiên.
Cuối cùng, tôi làm một chuyện chưa từng làm trong đời. Tôi
nghĩ, chỉ có thể khiến bản thân mất mặt mới làm cho anh ta vui vẻ. Tôi lấy DV của
anh ta ra, hướng về phía ống kính hát bài “Thấp thỏm” của Cung Lâm Na. Tôi biểu
hiện tất cả các loại nét mặt một lượt, thấp kém, sợ hãi, vui sướng, đảo tròng mắt,
liếc mắt, trợn mắt, khoa tay múa chân y như thật. Giai điệu dồn dập, biểu diễn
khoa trương, ngay cả tôi xem cũng phải ôm bụng cười lớn, theo tính toán của
tôi, Tần Thiệu nhìn thấy cái này khả năng sẽ buồn cười.