Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Chương 12: Chương 12: Bảy chú lùn




“Nhìn thấy người quen.” Hứa Dật tò mò mà ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, chỉ là ngoài cửa sổ xe một lưu lưu đầu dưa, với anh ấy mà nói không có gì khác nhau.

“Không.” Gặp mặt hai lần, không tính là người quen đi. Giản Ninh chỉ là cảm thấy, vài lần thấy An Hinh, cô nhóc này giống như một lần so với một lần càng hoạt bát. Thời điểm lần đầu tiên, nhìn còn tưởng rằng là một cô gái nhỏ bảo thủ thẹn thùng, vừa rồi cùng nam sinh kia cử chỉ còn rất thân mật, là người yêu rồi.

Giống như cô mới mười bảy so với cô bạn gái nhỏ kia của Cố Linh Lan còn nhỏ hơn ba tháng.

Sinh viên bây giờ, so với bọn họ khi đó còn lợi hại hơn.

“Tớ liền nói sao,cậu còn không có đi học, sao có thể đào lý khắp thiên hạ.” Hứa Dật thu hồi chân bắt chéo, ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế phó lái, lại hứng thú bừng bừng thò qua đầu tới, đôi mắt sau thấu kính lóe ánh sáng: “Nếu không chúng ta tới so bì, xem về sau đệ nhất giảng viên soái ca của là y học viện là cậu hay là tớ.”

“Tớ là giảng viên biên chế chính thức của y học viện, cậu là chuyên gia tớ mời đến toạ đàm, dựa theo khoa học mà nói, cậu không phải là giảng viên.” Giản Ninh mỉm cười, rất bình tĩnh mà trả lời Hứa Dật: “Đi thôi, làm quen văn phòng, tớ đưa cậu về bệnh viện, buổi tối không phải còn trực ban sao.”

Bác sĩ Hứa nghe xong nửa câu đầu, trong lòng oán niệm, phương pháp thực tiễn này của mình còn so ra kém với phái lý luận này của Giản Ninh sao. Nghe xong nửa câu sau, bác sĩ Hứa càng thêm thở hồng hộc toái toái niệm, một con dao của não ngoại khoa cư nhiên còn phải trực ban, kỹ thuật tốt cũng áp không được tuổi trẻ ít kinh nghiệm sao.

Thật là khi dễ người.

Thời điểm An Hinh trở lại ký túc xá đã là hơn 10 giờ, Đông Phương Nhược Tuyết đã ngủ rồi, trên đầu giường của Trần San San bật một cái đèn bàn nhỏ đọc sách, phất phất tay với cô, Tất Lệ cũng nằm xuống, một mảnh oánh oánh di động chiếu sáng mặt cô ta, quái dọa người.

An Hinh rón ra rón rén mà vào toilet, nấu nước ấm tắm rửa, sau đó cũng bò lên giường ngủ. Aizz, vốn dĩ sống về đêm là có thể rất phong phú, bây giờ thì sao, đêm dài từ từ giấc ngủ vô tâm a, các mỹ nam của cô ở đại hậu cung ngốc, đều sắp biến thành đại lãnh cung rồi.

Ngày đầu tiên khai giảng chính thức, bốn người trong ký túc xá đều thức dậy rất sớm. Tất Lệ đầu tàu gương mẫu trước chiếm dụng buồng vệ sinh, đóng cửa lại đã nửa tiếng rồi còn chưa ra tới.

Gấp chết Hinh gia, một buổi tối a.

An Hinh sửa sang lại giường đệm sửa sang lại ba lô, mày càng nhăn càng sâu. Sinh hoạt tập thể, mọi người vốn nên tự giác sao, buổi sáng đều đuổi thời gian, như thế nào có thể chậm trễ sinh mệnh tốt đẹp của người khác.

“Nếu không đi đối diện giải quyết một chút.” Nữ hiệp San San bộ dáng nhân duyên rất tốt, đã lôi kéo công chúa Nhược Tuyết đi đối diện ký túc xá cọ WC trở về. “Cùng một lớp, đều khá dễ nói chuyện.”

Bằng gì đối diện bốn người WC còn có thể tiếp tế chính mình nơi này hai cái, mà chính mình nơi này đã bị một người bá chiếm. Hinh gia không cao hứng, duỗi tay vỗ vỗ cửa toilet: “Tất Lệ táo bón kéo không ra nghỉ một lát, bên ngoài xếp hàng.”

Phốc. Nữ hiệp San San không banh trụ, cười, còn không có dám cười ra tiếng. Cô ấy hướng An Hinh giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ bội phục. Ngày hôm qua cô ấy còn cảm thấy An Hinh là phái trung lập, là kiểu người một sự nhịn chín sự lành rất thành thật kia, kết quả người ta so với chính mình còn cường hãn, nhìn lời này nói được nhiều trắng ra.

Tiểu công chúa Nhược Tuyết ở bên cạnh thì khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm cửa toilet đóng lại, cảm thấy bên trong tùy thời đều có lão yêu bà muốn lao ra tới. Ngày hôm qua chính mình chỉ là khóc hai tiếng, người ta liền mắng chửi người đâu.

An Hinh trong lòng đếm thầm, đếm đến 30 lại còn không ra cô liền đến rống hai câu tiếng lớn hơn nữa. Bất quá phỏng chừng trên mặt Tất đại công chúa cũng không nhịn được, mới đến hai mươi, liền mở cửa ra, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch lại phẫn nộ đang dán mặt nạ.

An Hinh rất vô tội mà cười cười, chỉ chỉ bên ngoài: “Xin lỗi, trước đi WC.”

Vì thế vốn An Hinh đang được Tất đại công chúa miễn cưỡng coi là minh hữu chờ tuyển, không chút do dự đã bị đá ra xã hội thượng lưu.

Buổi sáng tám giờ, lần đầu tiên cả lớp tập trung lại. Học viện ngoại quốc ngữ là một cái địa phương âm thịnh dương suy, điểm này ở trong lớp của An Hinh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cả lớp có 26 sinh viên, sáu nam sinh, hai mươi nữ sinh.

Ngay cả giảng viên phụ đạo đều là nữ.

Giảng viên phụ đạo theo thường lệ nói một đống giọng quan, sau đó chính là mỗi người tự giới thiệu, cùng với tuyển chọn ban cán bộ lâm thời. An Hinh đối với mấy cái này một chút hứng thú đều không có, tùy tiện nói vài câu, liền thành thành thật thật ngồi xuống, đôi mắt còn nhìn chằm chằm phía trước, suy nghĩ lại bay đến không biết nơi nào. Cuối cùng, trải qua tự mình đề cử và bạn học tiến cử, hai nam sinh bốn nữ sinh được đề cử ra tới, làm An Hinh ngạc nhiên chính là, bên trong cư nhiên còn có Tất Lệ và Trần San San.

Công chúa Tất Lệ là giảng viên phụ đạo đề cử, cũng không biết quan hệ gì; mà Trần nữ hiệp là tuyển cử dân chủ, mới đến một ngày là có thể dẫn người đi cọ WC, năng lực giao tế của Trần nữ hiệp quả nhiên không phải tầm thường.

Chỉ là, có hai người kia ở đây, còn trông cậy vào tiểu đoàn thể này có bầu không khí tốt sao. Nói hơn nữa, cán bộ trực ban lại không có soái ca để xem, còn phải làm lao động miễn phí. Ngày mai bắt đầu học giáo dục quốc phòng, buổi chiều ban cán bộ phải phụ trách phát quân phục.

Xét thấy vấn đề buổi sáng tranh đoạt WC, An Hinh cảm thấy cái ổ nhỏ của mình phải nhanh chóng bố trí. Sau khi tan học, cô liền vọt tới Nhã Cư liền tên tiểu khu kia của bọn họ, tiếp nhận muốn đi học tập Hạ Thần ở nhà tiếp thu mua gia cụ đồ điện mới, vẫn luôn vội đến hơn 5 giờ chiều, mới miễn cưỡng hoàn thành.

Còn kém chút, bất quá người có thể ở.

An Hinh quyết định về ký túc xá đem đại bộ phận hành lý đi kéo lại đây. Vừa đến cửa ký túc xá, liền nghe thấy thanh âm của Tất Lệ: “Chúng ta nơi này, lưu một bộ cỡ L là đủ rồi, ba người khác cùng bốn người ở đối diện kia, mặc cỡ S là được.”

“Nha.” Là thanh âm của một nam sinh, giống như cũng là học cùng lớp bọn họ, Hà uỷ viên tới: “Một cô công chúa và bảy chú lùn.”

Hinh gia không thể chịu đựng nhất, chính là người ta nói nàng lùn.

------ Lời nói ngoài lề ------

Cẩn nghe rõ tiếng lòng của Nguyệt cô nương, thả bác sĩ Hứa ra tới lưu cái vòng nhi. Hinh gia của chúng ta còn nhỏ, Hinh gia của chúng ta không phải chân ngắn nhỏ, nga nga nga kỳ thật ta liền muốn viết cái không phải nữ chủ chân dài ha ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.