Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Chương 21: Chương 21: Dẫn sói vào nhà




Cái quỷ gì.

An Hinh vuốt mái đầu sư tử của mình, khóc. Hinh gia dốc sức tạo hình a, liền như vậy huỷ hoại. Nói tốt mái tóc dài thẳng đen nhánh thanh thuần khả nhân đâu, vì cái gì ngủ một giấc dậy liền phi dương ương ngạnh hận không thể chỉa lên trời. Tụi mày không làm thất vọng tác dụng của trọng lực sao?

“Làm sao vậy?” Giản Ninh ở cửa quơ quơ, nhìn bên trong liếc mắt một cái. Sáng tinh mơ rèn luyện lượng hô hấp, là bị chính cô dọa tới rồi. Lúc chính mình mới vừa nhìn đến ánh mắt đầu tiên cũng có chút kinh hách nhỏ, trống rỗng cao lên 3cm.

“A, không có việc gì.” An Hinh xoay người một cái, động tác đầu tiên là nắm lấy mái tóc dài của mình, giống như em gái dân tộc thiểu số hợp lại ở phía bên phải của mình, đôi tay luân phiên nắm sơ a sơ, một mặt xây dựng hình tượng thẹn thùng khả nhân, một mặt túm lại sợi tóc xoã tung.

Giản Ninh yên lặng nhìn cô một cái, gật đầu, xoay người lui trở về, trên mặt nụ cười như có như không chậm rãi hiện lên.

Aiz. An Hinh lung tung cột một chút đầu tóc của mình, không di truyền được chiều cao của cha cô nhưng thật ra di truyền một mái tóc vừa dày vừa đen, còn đều là ngạnh tra. May mắn chính mình là tóc dài còn thắt bím tóc, giống nhau nhìn không ra tới, phỏng chừng nếu dài ngắn một chút tưởng khiêu chiến tóc ngắn, nhất định sẽ giống với ông anh An Nhiên, đỉnh một đầu bản tấc tràn ngập mùi vị đàn ông kiên nghị.

An Hinh rửa mặt xong, lại thắt một bím tóc dài như cô gái Tân Cương, hung hăng trấn áp bạo động đến từ tóc. Chờ khi cô lắc hai cái chân ngắn nhỏ bò lên trên cao ghế nhỏ ăn sáng, bỗng nhiên phát hiện mông và đùi của mình lành lạnh.

Oh my god, chính mình cư nhiên còn mặc áo ngủ của thầy Giản như váy ngủ. An Hinh mặt co rút một chút, đã vô lực phun tào chính mình, uống rượu hỏng việc thần mã quả nhiên là tổ huấn. Cô duỗi tay túm túm góc áo che đùi, giơ lên nụ cười đẹp ngọt ngào ngượng ngùng: “Thầy Giản, vậy em không khách khí đâu.”

“Ừm, ăn đi.” Giản Ninh cũng không biết cô thích ăn cái gì, đồ ăn sáng trước cửa tiểu khu chỉ có mấy kiểu kia, nhưng mà xem bộ dáng cô bé ăn, ăn uống không tồi, không kén ăn.

An Hinh vừa phồng lên quai hàm, vừa suy nghĩ chính mình có phải phải làm chút cái gì hoặc là nói cái gì đó, tới cứu lại một chút hình tượng của mình ở trong cảm nhận của giáo sư Giản hay không.

Cô nhìn Giản Ninh liếc mắt một cái, lúc giáo sư đại nhân ăn cơm thong thả ung dung tư tư, tư thái ưu nhã lúc ăn và ngủ không nói chuyện.

Giống như tiếp thu đến ánh mắt cô, Giản Ninh cũng nâng nâng đôi mắt, nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia, ngăm đen thâm trầm, bình tĩnh như hồ sâu tăm tối, làm người nhìn không đến đáy, không dám nhìn, cũng không dám tự mình phỏng đoán.

An Hinh yên lặng cúi đầu, bưng chén uống một hớp lớn cháo. Đây là cha cô nói, thuộc về lịch duyệt và lòng dạ của người trưởng thành, không phải cô như vậy tự xưng là vì cổ linh tinh quái tiểu thông minh có thể địch nổi. Xem ra ở trước mặt giáo sư Giản, cô vẫn là phải thành thành thật thật mới được.

Dù sao, một mặt không tốt lắm anh cũng kiến thức qua, chính mình cũng không cần thiết giả bộ vất vả như vậy đi.

Ăn sáng xong, An Hinh rất tích cực chủ động mà yêu cầu đi rửa chén, Giản Ninh cũng không khách khí, đi vào thu dọn sô pha giường của cô. Nơi đó là thư phòng của anh, lập tức còn chuẩn bị khởi công.

“Thầy Giản, vậy em đi về trước thay quần áo, cảm ơn thầy đã thu lưu và chiếu cố em.” An Hinh cầm một đống quần áo của mình, đứng ở trước cửa thư phòng nói tạm biệt với Giản Ninh.

Giản Ninh nhìn thoáng qua, cô còn mặc áo ngủ của mình, trong tay và trên đầu còn có khăn lông và bàn chải đánh răng của anh.

“Cái kia, hắc hắc, dùng qua rồi, lấy về mà dùng sẽ không lãng phí.” An Hinh cười hì hì giải thích, trong lòng nghĩ kỹ rồi, hôm nay phải đi siêu thị mua tám mười cái về đưa cho Giản Ninh có qua có lại. Cô lại thuận tay xách xách vạt áo của mình: “Quần áo giặt xong lại trả về cho thầy nha.”

Giản Ninh ừm một chút, cũng không khách khí, bồi dưỡng năng lực tự chủ của cô bé ** còn không phải là thiên chức của kẻ làm thầy sao. Anh nghĩ nghĩ, hỏi: “9 giờ em học quốc phòng còn có về ký túc xá thay quần áo sao?” Thời gian giống như có hơi vội.

“Dạ không, ngày hôm qua em đã đem quần áo đều mang về tới rồi.” An Hinh có chút đắc ý nhỏ, vì ngủ nhiều trong chốc lát, đương nhiên phải sắp xếp thỏa đáng.

“Vậy khi em chuẩn bị xuất phát nhớ kêu thầy, cùng nhau đi.” Giản Ninh đạm nhiên phân phó.

Cùng nhau dừng tay bắt tay ngủ một đêm quả nhiên liền ngủ ra cách mạng hữu nghị. Ha ha ha ha ha. An Hinh vừa não bổ ngàn vạn loại khả năng vừa nhảy trở về nhà mình, đương nhiên, việc quan trọng nhất chính là trước bỏ chìa khóa vào trong túi, đỡ phải lại phát sinh loại chuyện mất mặt này.

Hoặc trạch cùng giống như con nít treo chìa khóa ở trên cổ, An Hinh ảo tưởng không được cái hình ảnh này, do dự một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa dự phòng.

Nhanh chóng thay xong mê màu làm đồ tập huấn, đội mũ xong, chuẩn bị thỏa đáng rồi An Hinh gõ cửa nhà Giản Ninh.

Giản Ninh hình như đã sớm chuẩn bị tốt, lúc chờ cô, liền trực tiếp mang cặp đẩy cửa mà ra, thấy tạo hình mới của An Hinh, hơi chút nhìn nhiều hai mắt. Thiết kế hơi có chút không hợp lý, đem cô bé gầy gầy làm cho dài rộng đều sắp không sai biệt lắm, ừm, cách nói có hơi khoa trương.

“Thầy Giản.” An Hinh hai tay nâng lên, thành kính mà phụng hiến lên chìa khóa nhà mình: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn. Vì tránh cho lần sau lại phát sinh tình huống giống vậy, em ở để ở chỗ thầy một cái chìa khóa dự phòng được không?”

Giản Ninh không nghĩ tới sẽ có này vừa ra. Đối với một cái cô bé độc thân mà nói, hành động tối hôm qua cũng đã rất nguy hiểm, bây giờ còn đưa chìa khóa. Giáo dục an toàn cho con trẻ đều là như vậy giáo sao? Giản Ninh không nhận lấy, như cũ bảo trì cái loại biểu tình cười như không cười này: “Không sợ dẫn sói vào nhà.”

An Hinh chớp hai con mắt to, ánh mắt có giảo hoạt: “Thầy Giản, em là tin tưởng Cố Linh Lan và chị Lăng Linh nhờ vả, đối với thầy trăm phần trăm yên tâm. Hay là nói, thầy có chút ý tưởng gì đó khác ha ha, nói ra nghe một chút xem. Thầy đẹp trai như vậy, em có thể cố mà suy xét.”

Thật là một cô bé nhanh mồm dẻo miệng. Giản Ninh bị cô đỉnh một chút, nhịn không được mỉm cười, tay một sao liền tiếp nhận chìa khóa trong lòng bàn tay An Hinh, thuận tay ở trên trán cô bắn một chút: “Còn không mau lên coi chừng trễ giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.