Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 23: Chương 23: Âm thanh kỳ lạ (2)




Annette lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào trong. Không giống như cô là một người sợ bóng tối, Rafael không để đèn sáng. Cũng may hôm nay trăng rất sáng nên có thể nhìn thấy nội thất của phòng ngủ lớn.

Annette nhìn quanh và tìm thấy bóng dáng của Rafael. Nhưng anh không ở trên ghế sofa cũng không phải trên giường. Điều này khiến cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Nếu không phải vì tiếng động lạ phát ra từ góc tường, có lẽ Annette đã rời khỏi phòng.

~ Keng

Một âm thanh cào cào kỳ lạ, giống như một hòn đá hoặc kim loại bị kéo đi, lọt vào tai cô. Annette quay ngoắt nhìn về phía góc phòng, bị bóng giường che khuất. m thanh kim loại kỳ quái phát ra từ góc tối đó. Bàn tay Annette run lên vì sợ hãi, nhưng cô lấy hết can đảm và đi về phía đó, ngọn đèn soi đường cho cô.

“Rafael?”

May mắn thay, người đàn ông đứng trong góc chính là người đàn ông mà cô biết rất rõ. Rafael không mặc áo, như thường lệ vào ban đêm. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, Annette cảm thấy vui mừng nhưng lại ngại đến gần anh. Có gì đó không đúng.

Rafael hiện là kiếm sĩ xuất sắc nhất Vương quốc Deltium, và rất nhạy cảm với môi trường xung quanh. Nhưng bây giờ, anh dường như không cảm nhận được sự hiện diện của Annette. Có một thanh kiếm trong tay Rafael, và anh ấy đang vung nó vào tường. m thanh ma sát kỳ lạ mà Annette nghe thấy chính là âm thanh của lưỡi kiếm này chém vào tường.

Annette ngạc nhiên trước hành động bất thường của Rafael. Cô hít một hơi và lùi lại. Dù tiếng ồn khá lớn nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường với ánh mắt không tập trung. Bất cứ khi nào thanh kiếm của Rafael chạm vào tường, lưỡi kiếm kéo theo, tạo ra một tiếng động rùng rợn.

“Chàng đang làm gì vậy, Rafael? Ôi Chúa ơi! Chàng không sao chứ? ”

Annette run rẩy hỏi. Tuy nhiên, Rafael dường như không hiểu lời cô. Đôi mắt xanh thẳm qua mí mắt đang hé mở, mờ ảo một cách lạ thường. Khuôn mặt anh vô cảm, nhưng không hiểu sao anh trông vẫn mê hoặc. Khoảnh khắc cô nhìn thấy trạng thái kỳ lạ của anh, Annette nhớ lại tình trạng tương tự.

'Anh ấy đang mộng du.'

Annette cảm thấy như ai đó đang bóp nghẹt mình. Cô đã kết hôn với Rafael được năm năm trong kiếp trước, nhưng cô không hề biết anh có tình trạng này.

Thật ra cũng không có gì lạ vì Rafael chưa bao giờ ngủ cùng giường với Annette. Sau khi qua đêm với cô, Rafael sẽ trở về phòng của mình như thể không còn việc gì phải làm. Thái độ lạnh lùng của Rafael từng gây tổn thương cho Annette.

Nhưng giờ nghĩ lại, Rafael có lẽ không muốn bị cô nhìn thấy trong tình trạng như vậy. Anh ấy là một người có niềm tự tôn lớn. Khi cô nghĩ về điều đó, Annette ôm lấy ngực. Vô tình, một giọt nước mắt trượt dài trên má cô.

~ Chiinng-Grunnng

Giữa lúc đó, Rafael tiếp tục nức nở và vung kiếm vào tường. Lúc đầu, cô không nhìn thấy vì trời tối, nhưng điều này dường như không chỉ xảy ra một hoặc hai lần. Những bức tường lộ ra dưới ánh trăng, đầy vết xước. Trán Rafael đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

'Mình nên làm gì bây giờ?'

Annette do dự, nhưng cô không thể để Rafael trong tình trạng này. Nếu cô làm ngơ với anh, Rafael sẽ lặp lại hành động này một mình suốt đêm trong căn phòng rộng lớn tối tăm này, hứng chịu những cơn ác mộng không dứt. Khi nghĩ về điều đó, cô không thể dừng bước..

“Rafael…”

Annette thận trọng đưa tay ra nắm lấy thanh kiếm. Sau đó, Rafael nhìn lại cô với đôi mắt ảm đạm. Khuôn mặt trông vô cùng bối rối, nên Annette không chắc anh đã tỉnh lại hay chưa. Vì vậy, cô tiếp tục nói chuyện với Rafael bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

“Dừng lại và đến đây, Rafael. Xin chào? Lối này. Hãy nắm lấy tay và đi theo em ”.

Đầu tiên, Annette dẫn anh đến một chiếc ghế sofa và may mắn thay, Rafael đã đi theo cô. Annette cố gắng lấy thanh kiếm ra khỏi người anh trước khi ngồi xuống nhưng Rafael đã giữ chặt nó và không chịu nới lỏng. Rafael đang nhìn cô với đôi mắt run rẩy, nhanh chóng mở miệng.

“Robert, làm sao anh có mặt ở đây? Anh, anh phải ở trong trận chiến phòng thủ tiền tuyến mà…… Không, không. Anh còn sống sao? Đúng vậy, phải vậy chứ. Tôi biết mà.”

Đôi mắt đờ đẫn của Rafael không nhận ra Annette. Annette cảm thấy bối rối vì những từ vô nghĩa tuôn ra từ miệng anh. Bây giờ, tâm trí của Rafael đang quay trở lại chiến trường mà anh đã từng tham gia vài năm trước. Nơi địa ngục đầy máu, tiếng la hét và chết chóc tràn lan.

Rafael vốn là con ngoài giá thú của hoàng tộc. Vua Selgratis hiện tại có khá nhiều con từ bên ngoài, và vì vậy anh được coi là không có gì đặc biệt. Nhưng Rafael là một thiên tài kiếm thuật bẩm sinh. Anh tự tin thể hiện khả năng của mình trong cuộc chiến. Vì lý do này, Selgratis đã công nhận Rafael như con ruột của mình và trao cho anh một tước hiệu.

Trong số các gia đình quý tộc, Rafael là độc nhất vô nhị. Tuy bị tầng lớp quý tộc coi trọng phả hệ chỉ trích nhưng anh vẫn luôn hất cằm hiên ngang và đầy kiêu ngạo. Tuy nhiên, đằng sau chiếc mặt nạ kiêu hãnh và ngạo mạn của Rafael chính là một người lính đau khổ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi kinh hoàng nơi chiến trường.

“Kẻ thù ở đâu? Họ….. Ah, tôi nghe thấy tiếng hét của họ. Âm thanh đó quá lớn, Robert, tôi sẽ giết tất cả chúng.”

Rafael mày nhíu lại một cách đau đớn, và bàn tay nắm chặt lại. Annette suýt bị đứt cánh tay khi anh đột ngột nâng kiếm lên. May mắn thay, tay áo của chiếc váy bay phấp phới đã cứu cô. Rất may không có máu.

'Mình nên làm gì đây?'

Annette cắn mạnh vào môi.

P/S: Nếu bạn thích bộ truyện này, hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review cho những đọc giả khác tham khảo bên dưới nhé. Mình sẽ cố gắng dịch ít nhất 2 chương một ngày. Hãy tiếp tục theo dõi mình nha. Cám ơn bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.