Railin Mosley là một người đàn ông tuyệt đẹp nhưng không rõ tuổi tác. Anh là một trong những tay cừ khôi hỗ trợ Vương quốc Deltium. Công hội bí mật của Railin, 'Bí mật' không chỉ giới hạn ở việc vượt biên. Anh ta có một số tổ chức điều hành các 'công việc lặt vặt' bất hợp pháp, bao gồm cả các Tổ chức Thông tin.
Vì vậy, Railin phải đi lại khá thường xuyên. Trái ngược với vẻ đẹp trai của mình, anh ta là một người rất táo bạo và tinh ý. Anh ta có thể nắm bắt chính xác tính cách của một người chỉ bằng việc lắng nghe cách họ nói. Theo quan điểm của Railin, Annette không phải là một người dễ đánh cược.
Giọng điệu của cô ấy rất tao nhã và điềm tĩnh, và cô ấy không hề tỏ ra phấn khích khi nói về chuyện vượt biên. Cô giống như một người đã nhìn thấy trước những bất hạnh của tương lai và đang tìm kiếm một lối thoát. Nói một cách dễ hiểu, đó không phải là một nỗ lực nhất thời của một Quý cô chưa trưởng thành chạy trốn.
'Cô trông giống như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quý tộc, điều gì khiến cô đau khổ đến vậy?'
Railin rất quan tâm đến cô ấy. Dù tham gia vào Thế giới ngầm nhưng khẩu vị của anh ta cũng rất kén chọn. Anh ta thích những thứ trang nhã và quý phái, giống như Annette đang ngồi trước mặt anh. Kiểu thở, dáng ngồi và từng cử chỉ tay của cô ấy đều duyên dáng.
Để đổi lại việc không tiết lộ danh tính, Annette đã trả một khoản tiền rất lớn. Khi Railin nhận được nó, cô chắc chắn rằng anh ta có thể tìm cho cô một công việc tốt. Tuy nhiên, Railin không muốn mối quan hệ của họ kết thúc ở đó. Dù sao thì, 'công việc kinh doanh' của Railin giải quyết rất nhiều việc, vì vậy nếu anh may mắn, họ sẽ tiếp tục gặp nhau trong tương lai. Railin kết thúc buổi tư vấn bằng cách gạt sự tò mò cá nhân của mình sang một bên.
“Tôi hiểu. Tôi sẽ gửi cho cô báo cáo về một số ngôi làng đáng sống và việc làm của Osland càng chi tiết càng tốt. Nếu cô thay đổi ý định hoặc có thắc mắc gì, cô luôn có thể sử dụng chiếc nhẫn này để liên lạc với tôi.”
Railin với nụ cười rạng rỡ như một doanh nhân, giơ ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn với một viên thạch anh tím lớn, được khắc logo chữ 'S' bằng vàng. Nó là biểu tượng của Hội Bí Mật (Secret Guild) do Railin điều hành.
Annette vui mừng cầm chiếc nhẫn. Nếu cô vượt biên khỏi đất nước, cô cần phải chuẩn bị trước. Trong Deltium, 'Annette Bavaria Carnesis' ít nhất cần phải bị mất tích, hoặc trong một số trường hợp, cần được ngụy trang như đã gặp phải một tai nạn. Bằng cách đó, sẽ không ai truy tìm Annette trong tương lai.
'Không, mình không nghĩ mình cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ tìm mình.'
Một nụ cười chua xót xuất hiện trên khuôn mặt được che bằng khăn che mặt. Không có chuyện gia đình đã bỏ rơi cô lại băn khoăn về sự sống chết của cô. Thật vô nghĩa khi nghĩ về nó. Ít nhất thì anh trai Arjen và chị dâu mới Claire của cô sẽ lo lắng. Bằng cách nào đó, cô ấy sẽ báo tin riêng cho họ.
'Và Rafael...'
Annette nhớ đến chồng mình và cảm thấy đau lòng. Đó là bởi vì cô nhớ đến bộ dạng của Rafael say rượu nói rằng anh ghét cô. Trông anh không vui lắm. Có lẽ là là do anh cưới cô.
Có nhiều điều cô cảm thấy tiếc đối với Rafael, và có nhiều điều cô muốn cải thiện trong mối quan hệ đang xấu đi này. Annette đã cố gắng hòa hợp với anh, nhưng đơn giản là không thể.
Annette cắn môi và nắm chặt chiếc nhẫn thạch anh tím trong tay. Nếu Rafael ghét cô đến vậy, điều duy nhất Annette có thể làm cho anh lúc này là biến mất khỏi tầm mắt anh. Nếu cô biến mất, cô biết Rafael sẽ không thể ngủ vào buổi tối. Nhưng anh ấy vẫn sẽ ổn. Ít nhất thì những lo ngại của anh ấy sẽ biến mất.
Ngay cả khi trở về biệt thự, Annette cũng không thể dễ dàng ngủ được. Đầu ngón tay cô lướt qua lá vàng trên đầu giường sang trọng. Vì sinh ra trong một gia đình Bavaria, nên cô ấy tự nhiên quen với những món hàng cao cấp và xa xỉ này. Vì vậy, cô sợ ở một mình, đó là điều mà bây giờ cô phải bắt đầu tập làm quen.
Trên thực tế, cô đã nghĩ đến việc đến Đế chế Chapelle, nơi anh trai cô và vợ anh ấy sống. Tuy nhiên, nếu việc vượt biên của Annette bị phát hiện, họ cũng sẽ bị vạ lây. Arjen và Claire giữ các chức vụ cao, vì vậy cô không muốn họ bị phạt vì cô.
Chính vì lý do đó, Annette đã mạnh dạn quyết định chọn vương quốc Osland. Cô vô tư nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tính cách lập kế hoạch chi tiết cho tương lai. Sau đó, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt trăng.
“Ồ, đã tối rồi.”
Quen với cuộc sống thường ngày, Annette nằm xuống giường và đi ngủ. Nhưng cô không thể ngủ được bởi vì trong tâm trí cô có rất nhiều suy nghĩ. Cô sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng trong ít nhất vài tháng để rời khỏi Deltium.
Đêm hôm nay yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình. Annette nằm trên giường thẫn thờ, chớp chớp mắt, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh gì đó. Có vẻ như có thứ gì đó từ bên ngoài đang đến và ở ngay trước phòng ngủ của cô.
'Tiếng bước chân của ai đó?'
Những bước chân bí ẩn đang lang thang từ trước phòng ngủ của cô đến giữa hành lang. Cẩn thận đến gần trước phòng ngủ của mình, Annette ghé tai vào cửa và nhắm mắt lại. Đó không phải là ảo giác, mà là tiếng bước chân thực sự phát ra từ ngoài cửa.
'Ôi trời ơi, không phải là ma chứ?'
Annette run lên vì sợ hãi. Ban đầu, cô nghĩ đó là một người giúp việc, nhưng lúc này, sẽ không có người giúp việc nào làm phiền giấc ngủ của bà chủ bằng cách dọn dẹp hành lang trước phòng ngủ của cô. Hơn hết, tiếng bước chân quá nặng nề đối với một người phụ nữ. Annette lên tiếng hỏi, cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi.
“Ai ở ngoài đó?”
Tất nhiên không ai trả lời lại. Đúng hơn, tiếng bước chân dừng lại đột ngột và có một khoảng lặng đáng lo ngại. Cô không thở được. Cô sợ rằng bất cứ thứ gì bên ngoài phòng ngủ sẽ lao vào bên trong. May mắn thay, khi cô định hét lên để tìm ai đó thì một tiếng xì xào yếu ớt vang lên từ ngoài cửa.
“Không….. Tôi không thực sự có ý định bỏ rơi anh… Đó là cách duy nhất lúc đó.”
Những tiếng xì xào từ bên ngoài nghe não nề và bối rối. Nhưng giọng nói trầm thấp là điều mà Annette biết rất rõ.
“Rafael?”
Sau khi biết ai đang ở ngoài cửa, nỗi sợ hãi của Annette biến mất và thay vào đó là sự lo lắng. Tất nhiên, cô rất buồn và tức giận khi nghĩ đến cảnh Rafael lạnh nhạt với mình. Nhưng ngoài điều đó ra, cô còn lo lắng về tình trạng của Rafael. Anh như đang lang thang trong một cơn ác mộng khủng khiếp khác.
Annette cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ một cách chậm rãi. Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, hắt ra từ bên trong làm bừng sáng khuôn mặt như điêu khắc của người đàn ông. Rafael bán khỏa thân và chiếc quần của anh ấy buông thõng xuống hông một cách nguy hiểm. Có lẽ anh ấy vừa bước ra khỏi giường, bởi vì anh ấy hầu như bước đi trong chính chiếc quần của mình. Anh nhắm chặt mắt, mồ hôi nhễ nhại, như thể anh đang bị dày vò.
“Tôi cũng muốn cứu anh, Robert…. Kẻ thù trên kia…. Tôi không nên bỏ rơi anh. Tôi xin lỗi.”
Những từ ngữ tuôn ra giữa hơi thở thô bạo của anh, và nhanh chóng biến mất, như thể bị chôn vùi trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Anh ấy đang tự đánh mình lên. Sau đôi mắt nhắm nghiền của anh, cô có thể thấy mắt anh đang chuyển động.
“Rafael, chàng ổn chứ?”
Annette nhanh chóng đến gần anh và nói với một giọng nhẹ nhàng. Tuy nhiên, giọng nói của cô không được nghe thấy khi Rafael bị mắc kẹt trong sâu thẳm giấc mơ của mình. Rafael đứng đối diện với bức tường của hành lang lạnh lẽo, cau mày đẹp đẽ. Sau đó, anh bắt đầu đập trán vào tường.
“Tôi hèn nhát,… yếu đuối….. Tôi đáng chết.”
Cường độ đập trán vào tường của Rafael ngày càng mạnh khi anh tiếp tục tự ti. Chứng mộng du quá sâu nên dù bị va chạm vào trán nhưng Rafael không có dấu hiệu tỉnh dậy. Với tốc độ này, nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn trán anh sẽ bầm tím mất.
“Rafael, có chuyện gì vậy? Dừng lại!!”
Quá ngạc nhiên, Annette bật dậy nhanh chóng và lấy tay ôm trán anh. Điều này khiến trán của Rafael không bị bầm tím, nhưng thay vào đó, bàn tay nhỏ bé của cô bị đập khá mạnh vào tường. Annette gần như hét lên vì đau đớn, nhưng cô cắn chặt môi mình và giữ chặt nó.
Khi cô ôm lấy Rafael, cái lạnh từ cơ thể để trần của anh thấm vào da thịt cô. Có vẻ như anh đã lang thang bên ngoài khá lâu. Cảm thấy có lỗi với anh, Annette cố gắng hết sức để tách anh khỏi bức tường.
“Đến đây, Rafael. Nào. Ở đây quá lạnh và tối, phải không? ”
Annette vội vàng đưa anh vào phòng ngủ của cô trước khi anh bắt đầu làm tổn thương mình một lần nữa. Phòng ngủ của cô tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ và mùi hương của cây cỏ hương bài giúp cô ngủ ngon. Có thể anh không cảm nhận được điều đó khi bất tỉnh, nhưng biểu cảm méo mó đau đớn của Rafael đã trở nên tốt hơn nhiều.
Annette cố gắng đặt Rafael trên giường của mình, nhanh chóng nhìn xuống bàn tay của mình và nghĩ rằng bàn tay của cô ấy đã đập vào tường khi che trán của Rafael không bị thương quá nặng. Tuy nhiên, các ngón tay của cô bây giờ tê liệt như thể có dòng điện chạy qua chúng, và ngón tay thứ ba và thứ tư bắt đầu sưng lên.
'Mình hy vọng không phải bị gãy xương.'
Annette nhìn xuống tay mình với ánh mắt lo lắng. Rafael vẫn đang bối rối và mắc kẹt trong cơn ác mộng của mình, rên rỉ từ phía sau.
“Tôi muốn… cứu anh, Robert.”
“Em sẽ cảm kích nếu chàng có thể cứu ngón tay của em trước,” Annette nghĩ.