Liếc nhìn Vô Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tuy hắn mặt đen lại nhưng do Long Tử Nguyệt không nhận thấy, đã vậy nàng còn tự nhủ thầm “Định lực của tên này khá nhỉ? Một tiểu cô nương yếu ớt, nàng đã phô ra hết đường cong mê người trong y phục ướt dính sát vào thân thể mà lại có thể trấn định ngồi đó.”, Mỹ nhân kế không thành, nàng nên làm cái gì bây giờ? Hay là dùng khổ nhục kế nhỉ? Nghĩ vậy Long Tử Nguyệt bỗng dưng quỳ xuống, ngước đôi mắt mang theo vẻ ai oán nhìn Vô Phong nhỏ giọng nói: “Ca ca, tha cho muội đi, đừng tra tấn muội nữa....được không a?”
Vô Phong nhíu mày nhìn Long Tử Nguyệt, nàng quỳ cũng được một lúc lâu, vừa đói vừa mệt, toàn thân cao thấp vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại không thấy cái tên lòng dạ sắt đá Vô Phong kia nói năng gì chỉ giương mắt ếch nhìn, nhìn và nhìn nàng. Long Tử Nguyệt cũng không biết làm gì hơn là giả vờ đáng thương, tủi thân quỳ ở đó. Vô Phong bấy giờ mới lên tiếng: “Bò lại đây!“. Long Tử Nguyệt nhận mệnh lồm cồm bò lại gần cách Vô Phong ba bốn gang tay rồi dừng lại, nàng cảm thấy ánh mắt hắn có gì đó khác biệt nên không dám ngẩng mặt lên nữa.
“Lại gần nữa” Vô Phong ra lệnh. Long Tử Nguyện cắn răng cắn lợi bò tới gần hơn mặt nàng cũng muốn chạm vào giày hắn rồi, còn gần nữa thì kiss giày hắn à.... Đang mãi lầm bầm rủa Vô Phong trong bụng thì thân thể Long Tử Nguyệt bỗng dưng bị một lực lôi nàng đứng dậy rồi kéo nhào về phía trước, chưa kịp định hình lại đã thấy nàng ngồi hẳn vào lòng tên kia rồi.
Trong đầu Long Tử Nguyệt nổ “Đùng” một tiếng, ngây ngốc nhìn dung nhan Vô Phong phóng to mang theo ánh mắt lạnh băng nhìn nàng chằm chằm, hoảng sợ đến độ cả người nàng căng cứng lên, tràn ngập sự phòng bị. Vô Phong nhận thấy phản ứng cơ thể của Long Tử Nguyệt vừa buồn cười lại có chút khó chịu, nàng sợ hắn, đề phòng hắn như vậy là do đâu? Lúc hắn tra tấn nàng, tắm cho nàng cũng không hề thấy nàng có biểu hiện như lúc này. Này...A Tình dù có giả dạng ra làm sao Vô Phong hắn đều có thừa tự tin để lật tẩy nàng nhưng hình như mọi thứ nàng làm hiện tại có vẻ đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn rồi và hắn cực kỳ không thích cái cảm giác không thể nắm mọi cảm xúc của nàng trong tầm tay như vậy.
Long Tử Nguyệt thì không có suy nghĩ nhiều như Vô Phong đến vậy, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý niệm “Chết chắc rồi... Không bị tra tấn nhưng có lẽ nàng sắp bị thị tẩm rồi... hắn trưng ra bộ mặt vô dục vô cầu nhưng thực chất là con sói tiềm ẩn trong lòng bị nàng vô tình đào ra rồi...“. Tim Long Tử Nguyệt đập liên hồi mở mắt thật lớn canh chừng động tác tiếp theo của Vô Phong, tiếc là hắn không có thêm hành động gì khác, chỉ để Long Tử Nguyệt ngồi im trong lòng hắn. Vô Phong đột nhiên mở miệng: “Ta không có hứng thú với thân thể muội nên tim muội không cần đập nhanh như vậy đâu.”, nói xong còn nhếch nhẹ khóe môi cười khẩy.
“Hự...” Long Tử Nguyệt trọng thương rồi, tên Vô Phong này quả là biến thái, nhịp tim nàng hắn cũng nghe thấy, nàng chợt nghĩ ra một việc Vô Phong cũng là Huyết tộc, hiển nhiên nàng nghe được nhịp tim hắn, hắn cũng có thể nghe được nhịp tim của nàng rồi.... Vô Phong nhìn nhìn nàng thêm vài lần rồi ôm nàng sát vào người, như muốn đem Long Tử Nguyệt khảm vào cơ thể hắn vậy, trầm trầm giọng nói: “Ta muốn biết mọi việc từ khi muội tỉnh dậy, không thuyết phục được ta thì muội chuẩn bị trở về vị trí hai sợi dây xích kia thêm vài chục năm nữa đi.”
Long Tử Nguyệt khẽ rùng mình một cái, nhỏ nhẹ thủ thỉ: “Nếu như muội nói muội tỉnh dậy đều quên hết mọi chuyện lúc trước, ca ca có tin muội không? Muội chỉ nhớ được muội tên Long Tử Nguyệt, còn lại mấy cái khác muội đều không biết gì hết.... Thậm chí huynh là ai.“. Thấy Vô Phong im lặng trầm mặc, có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, Long Tử Nguyệt vội nói tiếp: “Trong lúc muội bất tỉnh đó, muội thấy mình trở thành một người khác, ở một nơi khác, gặp gỡ vô số những người khác, bọn họ dạy cho muội rất nhiều thứ mới lạ, ở đó muội có cuộc sống tự do tự tại, được ăn rất nhiều món ngon, món lạ....“.